Bạch Dương chiều nay hẹn Song Ngư ra công viên nói chuyện, cậu muốn làm rõ việc lần trước.
"Chào." Song Ngư trong bộ váy màu tím nhạt, mái tóc thả dài tung bay trong gió.
"Song Ngư, tôi xin lỗi về chuyện lần trước." Bạch Dương thấy cô đến liền đứng phắt dậy. "Tôi biết là tính Haleen rất bướng bỉnh và độc đoán nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét đâu. Cô tha lỗi cho cô ấy nhé."
"Xin lỗi? Ý anh là sao?" Song Ngư nhíu mày hỏi. "Đến bây giờ anh vẫn không biết mình đang bị cô ta lừa sao Bạch Dương? Sao anh lại tin tưởng Haleen đến mức ngu ngốc như vậy chứ?"
"Tôi và cô ấy quen biết đã lâu, Haleen chắc chắn không phải là người như cô nói, cô ấy chỉ..."
"Được! Coi như tôi tha lỗi cho Haleen, nhưng anh cũng nên tự nhìn lại mình đi!"
Song Ngư bực tức quăng một phong thư vào người anh rồi quay lưng bỏ đi. Muốn cô đối tốt với Haleen sao? Xin lỗi, lòng tốt của Song Ngư cô sẽ đặt đúng người, đúng chỗ. Cô hiền, đồng ý, nhưng không phải là dạng dễ bị ăn hϊếp. Bạch Dương, nếu anh cứ mãi ngốc nghếch tự lừa dối mình như vậy. Tôi cũng không có gì để nói nữa.
Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của Song Ngư nhưng cô đã nhanh chóng gạt đi. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối. Nhất là chỉ vì một người con trai mà khóc. Song Ngư bước lên xe, chạy thẳng một mạch về nhà. Nhiệm vụ của cô chỉ như vậy thôi. Việc còn lại, để cho cậu tự xử lý.
Bạch Dương rất bất ngờ khi Song Ngư lại bỏ đi như vậy. Cậu thật sự không hiểu cô đang nói về cái gì nữa. Nhưng cho đến khi phong thư được mở ra, đập vào mắt của anh chàng chính là hình ảnh lần trước mà Song Ngư chụp được ở siêu thị ABC. Bạch Dương nắm chặt ba tấm hình trong tay, cả người khẽ run lên. Song Ngư, thật sự xin lỗi nhiều lắm... Haleen, cô lại còn dám lừa tôi lần nữa...
------------------------------
Bệnh viện ABC...
Thiên Bình chạy nhanh một mạch đến phòng của Kim Ngưu sau khi Hội thao vừa kết thúc. Cậu đang ngồi trên giường, ánh mắt hướng ra phía cửa.
"Không sao chứ?" Thiên Bình đẩy nhẹ cửa, tiến đến ngồi bên giường cậu.
"Uhm... Đã lấy hết độc ra rồi." Kim Ngưu khi thấy cô thì môi nở một nụ cười, ánh mắt tràn đầy ấm áp. "Chiều nay là có thể xuất viện. Cuộc thi thế nào?"
"Khối 10 thắng. Nhưng không sao, chúng ta vẫn nhận được giải Tinh thần đồng đội mà."
"Xin lỗi..."
"Có gì đâu, ha ha!" Thiên Bình cười nói, đôi mắt híp lại trông rất đáng yêu. "Ở yên đây, tôi đi mua đồ ăn cho cậu nhé."
"Đừng đi!" Kim Ngưu bỗng chốc nắm chặt lấy cổ tay của Thiên Bình, ánh mắt nhìn cô đầy hoang mang. "Ở lại đây đi."
"Ờ..."
Thiên Bình cô toan đi thì bị Kim Ngưu kéo lại liền mất đà té ngồi xuống giường. Cô nhìn cậu, cậu nhìn cô, không khí nhanh chóng trùng xuống.
"Có muốn quen nhau không?" Kim Ngưu cất giọng nhàn nhạt, miệng nở một nụ cười nhẹ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không rời.
"Quen á?" Thiên Bình giật mình, cô không nghe lầm chứ?
"Uhm."
"Ừ..."
Cô khẽ mỉm cười nhìn cậu, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Và Kim Ngưu cũng vậy, từ nay cậu hứa sẽ bảo vệ cho cô đến trọn đời, dù có gì đi chăng nữa, cậu sẽ không để cho thiên sứ bé nhỏ ấy phải đau khổ một lần nào nữa.
Cạch.
"Kim Ngưu!" Mẹ của cậu đột ngột xông vào làm Thiên Bình giật cả mình, vội rút tay về đứng phắt dậy. "Ồ, chào con Bình Nhi."
"Chào cô ạ, cũng trễ rồi, con xin phép về trước. Lần sau gặp lại nha Tiểu Ngưu, bye!"
Thiên Bình lễ phép gật đầu chào rồi nhanh chân chạy trước, để lại Kim Ngưu với ánh mắt tiếc nuối. Cô ngốc này, chỉ là nắm tay thôi mà, có cái gì phải ngại như vậy chứ?!
-----------------------------
Sân bay ABC...
Bảo Bình nhìn vào màn hình điện thoại. Chuyến bay của mẹ là 004, cô dáo dác tìm kiếm khắp nơi. Mẹ ơi, mẹ đã ra chưa?
"Bảo Bảo..."
Tiếng nói được phát ra từ một người phụ nữ có mái tóc màu đen óng xoã dài ngang lưng. Bà mặc một chiếc áo sơ mi đóng thùng, có cài chiếc kính đen lên đó, kết hợp với quần jeans ôm sát trông rất cá tính và quyến rũ. Đôi mắt dài hẹp, sóng mũi cao thẳng. Quả không hổ Bảo Bình được di truyền rất nhiều từ mẹ. Từ ngoại hình cho đến tính cách.
"Mẹ!"
Niềm vui và nỗi nhớ mong bấy lâu nay cất giấu trong tim giờ lại được vỡ oà. Bảo Bình bật khóc chạy như bay đến ôm lấy mẹ.
"Con gái, con gái ngoan..."
Bà giang tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ, nước mắt đua nhau chảy ra. Tính xem từ lúc Bảo Bình được vài tuổi là bà đã theo chồng sang Mỹ định cư, bỏ lại cục cưng bé nhỏ ở Việt Nam với người dì mất nhân tính. Bảo Bình cô cũng chưa bao giờ được gặp ba. Nhớ lúc trước khi còn ở Việt Nam, mẹ cô gặp ba cô hai mươi tuổi. Ông vì có công tác bên này nên ở lại vài tháng, tiện thể gặp và yêu bà nên cưới luôn. Nhưng công việc là công việc, ba cô phải trở về Mỹ, định là rước mẹ con cô sang nhưng giấy tờ lại bị trục trặc, đành phải bỏ Bảo Bình ở lại Việt Nam học tập.
"Ba không về sao mẹ?"
"Ba con bận một số chuyện nên chỉ có mẹ về thôi. Con dạo này sao rồi? Vẫn ở nhà dì chứ?"
"Không ạ, con dọn ra rồi. Con thật sự không muốn về căn nhà đó nữa..."
"Bảo Bảo..." Bà thở dài, nắm lấy bàn tay của con gái. "Mẹ xin lỗi, mẹ biết tính của dì không tốt..."
"Mẹ, tại sao mấy năm nay mẹ lại không liên lạc với con?"
"Mẹ vẫn gửi thư đều đặn về cho con mà."
".............."
"Haiz... Mẹ biết rồi..." Bà lại thở dài, cái cô em gái này, dám đối xử không tốt với Bảo Bảo, thù này nhất định phải trả. Ánh mắt bà nhanh chóng hiện lên tia căm phẫn.
"Mẹ... sao tự dưng lại nhìn con ghê thế...?!" Bảo Bình lùi lại ba bước thủ thế, ánh mắt trêu chọc nhìn mẹ mình.
"Con nhóc này, đừng có nghĩ mẹ già rồi nhé, mẹ vẫn còn có thể chơi nhảy Bungee đấy."
"Oa! Thật ạ? Lúc nãy con cứ tưởng mẹ sống bên Mỹ nên đã hiền dịu được một tý rồi chứ. Không ngờ..."
"Mẹ say máy bay thôi..."
Nói rồi, hai mẹ con nhìn nhau cười lớn.
"Được rồi, ba mẹ định sẽ cho con đi du học khi con học xong 12 đấy."
"Du học?" Bảo Bình ngớ người, chuyện này cô thật chưa bao giờ nghĩ đến. "Có nhanh quá không ạ?"
"Không nhanh đâu, đáng lẽ lúc trước con sẽ sang Mỹ với mẹ, nhưng vì chuyện giấy tờ nên bây giờ mới xong được. Okay, xe taxi tới rồi, mẹ con mình xếp hành lý lên xe rồi đến một khách sạn nào đó nói chuyện tiếp, nhé."
"Vâng ạ..."
Bảo Bình mỉm cười nhẹ. Sắp tới gia đình cô lại được đoàn tụ rồi, nhưng đây cũng chưa hẳn là điều mà cô mong muốn. Xử Nữ vẫn ở đây, vậy thì trái tim cô cũng ở đây luôn rồi...