Thiên Kiêu

Chương 39

Tần Đại Bảo hùng hùng hổ hổ tông cửa xông vào. Hồng di nương đuổi theo ra viện, lại nhìn thấy Tần Lỗi ôm Tần Khuê mờ mịt đứng trong sân.

"Nương làm sao vậy?" Tần Lỗi hỏi: " Lão cha tức giận rồi?"

"Không phải." Hồng di nương vội vàng nói ra: "Không có việc gì, mang theo đệ đệ của ngươi trở về ngủ, ta đi qua nhìn xem."

Hồng di cũng không phải lo lắng cho Tần Lộ cùng Mai thị, mà là hôm nay Tần Lộ nói động đến bên tai Thiên Kiêu công chúa làm rơi xuống mệnh lệnh như vậy. Nếu Tần Đại Bảo nhất thời xúc động cùng Tần Lộ nổi lên xung đột, nói không chừng nàng thật sự phải đi theo Tần Đại Bảo đến thôn trang. Tháng ngày trong kinh thành trôi qua dễ chịu tự tại, nàng lại không muốn đi thôn trang chịu khổ.

Tần Lỗi không lên tiếng, Tần Khuê lại dụi dụi con mắt, nhìn có chút hả hê cười mắng: "Tất nhiên là cái thằng ranh con Tần Lộ làm cha tức giận rồi, nhìn cha lúc này làm sao không đem hắn đánh chết! Tiểu súc sinh! Ha ha!"

"Tiểu khuê!" Tần Lỗi ôm đệ đệ tay buộc chặt chút ít, giọng nói không vui dạy dỗ: "Không cho phép nói càn, đó là đại ca của chúng ta."

____________________________________

Thời điểm Hồng di nương một đường đuổi theo Tần Đại Bảo thì hắn đã lôi kéo Mai thị muốn trước cửa phòng Tần Lộ đánh nhau. Tần Nhã cùng Tần Cầm chỉ là hai cái cô nương gia không có khí lực gì, tiến lên kéo người ngược lại là bị Tần Đại Bảo đẩy sang một bên.

Trái nhìn phải nhìn một cái không nhìn thấy Tần Lộ Hồng di nương chân dừng lại. Mai thị tiện nhân kia sinh nhi tử không làm chuyện tốt! Vừa vặn hôm nay bị Tần Đại Bảo giáo huấn liền hé miệng cười nhìn xem, đánh, đánh, mạnh thêm một chút, hung ác thêm một điểm! Đánh chết Mai thị mới tốt! Đến lúc đó, nàng có hai đứa con trai đấy, nàng có thể kiêu ngạo được rồi. Đang đắc ý đầu nhoáng một cái cử động lại phát hiện cổ phía bên phải chợt lạnh. Ánh mắt xéo qua nhìn sang thấy chủy thủ chính đặt tại cổ.

"Ngươi..."

"Đừng nhúc nhích! Tần Đại Bảo, nếu như ngươi còn muốn lưu lại mạng của độc phụ này liền dừng tay cho ta!"

"Lão gia!! " Hồng di nương rất phối hợp hô một tiếng.

Tần Đại Bảo quay đầu chấn động dừng lại động tác trong tay. Mai thị thấy thế chớp nhoáng hai tay vùng lên trên mặt Tần Đại Bảo một trái một phải, hung hăng lưu lại vết tích.

Tần Đại Bảo tê tê...tê...hai tiếng, tức giận muốn ra tay, Hồng di nương kêu thảm thiết một tiếng "A".

"Ngươi làm gì?" Hắn giận dữ phất tay áo hướng về phía Hồng Liên nói: "Này là chuyện nhà của chúng ta, ngươi tốt nhất đừng xen vào!"

Hồng Liên cười cười không có lên tiếng, tay dùng thêm lực.

"A! đau, đau!!!" Hồng di nương nước mắt đều tiêu đi ra, "Lão gia cứu mạng, cứu mạng a~~".

"Đây chính là người của Hoài Nam vương ban cho tiểu Lộ, Tần Đại Bảo, ngươi cần phải nghĩ kĩ chính mình, có đủ hay không tư cách." Mai thị oán hận xoa xoa cổ bị Tần Đại Bảo dụng lực.

Người nam nhân này, lại muốn gϊếŧ mình!

Phu thê hai mươi năm, vất vả nối tiếp vất vả, vất vả giúp hắn dưỡng nhi nữ, hắn lại muốn gϊếŧ mình!

Chính mình thật sự là mắt mù, hại hai cái nữ nhi thân sinh!

Tần Đại Bảo trên mặt lập tức xuất hiện cười lạnh. Hắn bị điều đến thôn trang chịu khổ, còn liên luỵ đến hai đứa nhi tử, mà mẹ con Mai thị ba người ở lại phủ công chúa ăn ngon uống sướиɠ, dựa vào cái gì?

Đường đường là Thiên Kiêu công chúa lại có thị vệ cận thân là một nữ nhân, đường đường là Hoài Nam vương lại ban một cái nữ nhân cho một nữ nhân làm làm thϊếp, ha ha! Nếu là việc này mà truyền đi, Hoài Nam vương khả năng ném cái mặt đi đâu?

"Ngươi đợi đấy!" Tần Đại Bảo chỉ vào Mai thị, hung dữ nói một câu, lập tức xoay người liền hướng Hồng Liên, "Ngươi buông nàng ra, ta mang nàng đi!"

Hồng Liên ra tay chỉ là vì cứu Mai thị cùng tỷ muội Tần gia nay các nàng không có nguy hiểm nàng tự nhiên thả người.

"Đến cùng là thế nào? Tần quản sự, tại sao có thể như vậy?"

Tần Đại Bảo mang theo Hồng di nương hướng phía chính điện công chúa. Tần gia mẹ con ba người nhìn, đều là sắc mặt trắng bệch.

Tần Đại Bảo tên súc sinh này, đây là muốn hại chết nữ nhi a! Thiên Kiêu công chúa cũng không biết tiểu Lộ là nữ tử, nếu là lúc này nói ra, chọc Thiên Kiêu công chúa, cái kia tiểu Lộ, tiểu Lộ nhất định không còn mạng rồi...Mai thị cầm lấy cổ tay Tần Cầm đứng cũng không vững.

"Tiểu Cầm, cha ngươi, cha ngươi hắn không phải là..." Nàng nói lắp bắp.

Tần Cầm nước mắt ngăn không được mất, lại đột nhiên kéo lại Hồng Liên, "Hồng Liên tỷ, ta nhớ được ngươi đã nói, ngươi biết cưỡi ngựa có phải hay không?"

Hồng Liên gật gật đầu.

Tần Cầm khóc ròng nói: "Đại ca của ta nàng đi bên ngoại tổ gia, phiền ngươi cưỡi ngựa đi tìm nàng, đi nói cho nàng biết sự tình trong nhà, gọi nàng nhanh lên trở về, được không? Về phần những thứ khác, trở về, trở về đại ca của ta sẽ cùng ngươi giải thích."

Hồng Liên vốn là người tâm lạnh tựa băng nhìn Tần gia mẹ con ba người tuy rằng không biết là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Nàng nhẹ gật đầu.

Tần Cầm sớm đã sợ đến sắc mặt trắng bệch khóc không thành tiếng hướng Tần Nhã nói: "Đại tỷ, ngươi theo Hồng Liên tỷ đi, ta cùng nương, chúng ta đi đến chỗ công chúa. Giữ chân được một chút thời gian các ngươi nhanh lên trở về a."

Không đợi Tần Nhã tiếp lời Hồng Liên đã kéo Tần Nhã rời đi.

Tần Cầm nén vài giọt nước mắt kéo Mai thị chạy ra, "Đi, đi, chúng ta đi, chúng ta đi ngăn cản!"

________________________________

Tần Đại Bảo lôi kéo Hồng di nương rất nhanh đi đến cửa viện Hứa Thiên Kiêu....Hồng di nương rốt cuộc cũng sử dụng toàn bộ sức mạnh níu lại Tần Đại Bảo.

"Lão gia, ngươi ngừng ngừng! Ngươi đến cùng muốn làm gì? Muốn tìm Thiên Kiêu công chúa cáo trạng sao? Ngươi cùng ta nói một chút, ta làm tham mưu cho ngươi."

Trước khi Tần Đại Bảo mở miệng hắn cẩn thận nhìn chung quanh. Cách bọn hắn gần nhất chính là hai cái tiểu nah hoàn canh giữ trước tiểu viện khoảng xa như vậy khẳng định nghe không được bọn hắn nói chuyện. Tần Đại Bảo thả lỏng cảnh giác từ yết hầu lấy một ít dũng khí tiến đến bên tai Hồng di nương nói nhỏ nói mấy câu.

"Cái gì?!" Hồng di nương nhịn không được hô.

"Ngươi nhỏ giọng một chút âm!" Tần Đại Bảo che miệng Hồng di nương hạ giọng quát.

Hồng di nương ngây ngốc hỏi lần nữa "Thực, thật sự? Tiểu Lộ, đúng, đúng là nữ nhân, Thiên Kiêu công chúa, cũng biết?"

Tần Đại Bảo long trọng gật đầu, "Đúng vậy, tiểu Lộ là nói như vậy! Ta chính là muốn cùng Thiên Kiêu công chúa đem vấn đề này lật lại một lần nữa, công chúa đến cùng vẫn luôn coi trọng thể diện của đệ đệ. Coi như là bọn họ hiện tại cách nhau rất xa, nhưng như cũ là thân tỷ đệ."

Tần Đại Bảo cảm thấy chuyện này Hoài Nam vương nhất định không biết, bằng không thì hắn cũng sẽ không đem Hồng Liên thưởng cho Tần Lộ rồi. Cho nên đắn đo nắm lấy cái nhược điểm này uy hϊếp, Thiên Kiêu công chúa vì để hắn không hé miệng tất nhiên sẽ không vô tình đem hắn đuổi đi thôn trang.

Hồng di nương lại ánh mắt lấp lánh không thôi. Đây chính là uy hϊếp công chúa điện hạ, vạn nhất công chúa sinh khí gϊếŧ Tần Đại Bảo làm sao đây?

Lấy cớ về trước?

Không được, nếu như Thiên Kiêu công chúa giận thật, Hồng di nương là một nữ nhân ắt không cách nào mang theo hai nhi tử chạy trốn. Hơn nữa, càng quan trọng là...coi như là bỏ trốn, một nữ nhân, cũng không có cách nào tốt tốt nuôi hai hài tử. Cho nên, Tần Đại Bảo hắn nhất định phải còn sống!

"Lão gia, cái này không thể được." Hồng di khuyên nhủ: "Công chúa thân phận tôn quý chúng ta không thể tùy ý uy hϊếp a. Nếu làm nàng tức giận vạn nhất khai cửa tử trên hai cái nô bọc đều có thể."

"Sẽ không đâu." Tần Đại Bảo đã tính trước nói: "Nàng nếu như có thể tiếp nhận tiểu Lộ là một nữ nhân, cái kia tự nhiên là có ý tứ trọng dụng tiểu Lộ ý. Ta là lão cha của hắn, chúng ta đều là phụ tử. Thiên Kiêu công chúa là muốn trọng dụng tiểu Lộ, nghĩ lại cũng không gϊếŧ ta."

Tần Lộ một thân bản lĩnh, Tần Đại Bảo đã được lĩnh giáo. Không cần tốn nhiều sức liền có thể lấy đi cái mạng già của hắn. Có bản lĩnh như vậy đạt được trọng dụng là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Hồng di nương không hiểu nhìn Tần Đại Bảo.

Tần Đại Bảo cười nói: "Trên đời này có đạo lý nào để một tên nghịch tử muốn gϊếŧ chết phụ thân của hắn, giữ lại mà dùng! ".

"Thế nhưng, vẫn là cẩn thận một chút tốt. Coi như là công chúa không gϊếŧ ngươi, nhưng cái kia đến cùng cũng phải tội của Tần Lộ hơn nữa hắn cùng ngươi không thuận, coi như là được ở lại trong phủ, chỉ sợ thời gian sau cũng sẽ không sung sướиɠ hơ đâu! ".Hồng di nương là nữ nhân, đạo lý lớn tuy không hiểu, nhưng mà những thứ cong cong lượn quanh như thế này thì nguyện ý cẩn trọng suy nghĩ mấy lần.

Tần Đại Bảo tập trung tư tưởng suy nghĩ suy nghĩ một khắc, nói: "Yên tâm, tâm lý ta đã nắm chắc."

Nếu như phen này là đánh bạc, hắn tất nhiên muốn lấy được thứ có giá trị!

Hồng di nương không khích lệ Tần Đại Bảo, nghe trong lời nói của hắn cũng có vài phần đạo lý đành phải lấy hết dũng khí, đi theo Tần Đại Bảo tiến lên cửa viện cầu kiến.

Hồng Liên cưỡi ngựa mang theo Tần Nhã xuất phủ công chúa, đường đi thật dài vừa đi được một nửa liền thấy Tần Lộ trở về. Tần Lộ ghìm chặt ngựa nhìn hai người, "Làm sao vậy?"

Hồng Liên biểu tình lơ đễnh không quan tâm. Tần Nhã khóc không thành tiếng mà nói: "Tiểu Lộ, nhanh, nhanh đi ngăn cản cha!"

"Tần Đại Bảo đi tìm công chúa rồi?" Tần Lộ đáy lòng mãnh liệt trầm xuống.

Tần Nhã khóc gật đầu, Hồng Liên quay đầu ngựa lại thay trả lời: "Đúng, Tần quản sự đến cửa muốn gϊếŧ mẹ ngươi, ta ngăn lại hắn, về sau, hắn liền mang theo Hồng di nương hướng phía tiểu viện công chúa mà đi."

Một trận gió lên, Tần Lộ hai chân kẹp lấy bụng ngựa tốc hành trở về.

________________________________

Bên trong phủ công chúa, Hứa Thiên Kiêu kinh ngạc nhìn về phía Trúc Âm, "Ngươi nói cái gì?"

Trúc Âm lần nữa bẩm báo: " Phụ thân của Tần thị vệ tại cửa môn ra vào quỳ khấu đầu, nói là có chuyện quan trọng cùng với người bẩm báo."

"Thật sự là có bao nhiêu nhi tử, liền có bao nhiêu cha a!" Hổ phụ sanh hổ tử. To gan lớn mật, giống nhau đều không chừng mực! Chẳng qua... Nhi tử là giữ lại có ích, về phần hắn sao... " Hứa Thiên Kiêu cười cười:

"Nói cho hắn biết, muốn gặp ta, chịu trước hai mươi đại bản. Nếu không phải làm được, liền thành thành thật thật thu dọn đồ đạc cút đi!"

"Vâng." Trúc Âm sửng sốt một chút lĩnh mệnh lui ra ngoài.

"Công chúa thật là xấu!" Lan Âm nâng múi kim quất, đưa đến trong miệngHứa Thiên Kiêu.