Kỷ Đào

Chương 17: Tròn tròn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Yan 🐰

Truyện chỉ được đăng ở Wordpress (tinyhopeu.wordpress.com) và Wappbat (yyannie_13) - Nay năng suất quá (o′┏▽┓`o)

- ------------------------------------------------

Tuần này trường học có tổ chức một buổi tọa đàm giáo dục giới tính. Đối với học sinh lớp 11 mà nói có chút muộn, thế nhưng nhà trường vẫn đề nghị toàn bộ học sinh năng nổ tham dự.

Toàn bộ học sinh khối 11 đều hào hứng tham gia, cầm theo bút vở, hàng dài mấy trăm người nghìn nghịt như kiến nối đuôi nhau từ hành lang đi vào hội trường, căn phòng hơn một trăm bậc thang (*) cứ thế bị nhồi đầy.

(*) Giảng đường bậc thang:Bà dì của Kỷ Đào lại đến, lười biếng không muốn động đậy, chậm rì rì tụt lại phía sau đoàn người, vừa mới đi vào phòng đã bị đẩy đến tận trong góc kẹt của hội trường.

Còn chưa kịp đứng vững đã nghe một tiếng gọi "Kỷ Đào" trầm thấp, là thanh âm quen thuộc đến nỗi vừa nghe liền nhận ra là ai.

Tưởng Minh Vũ ngồi ở hàng cuối cùng, hướng Kỷ Đào vẫy tay, bản thân thì đứng dậy khỏi chỗ ngồi khó khăn lắm mới cướp được: "Giữ cho cậu này."

Kỷ Đào quả thật không thoải mái, không ngại ngùng mà nói: "Cám ơn cậu." Tưởng Minh Vũ ừ một tiếng trả lời rồi đứng ở đằng sau chỗ ngồi.

Hệ thống đèn công suất cao của hội trường sáng chói, ánh nắng bên ngoài đã bị rèm cửa che khuất. Hàng trên có mấy học sinh đang chuyền tay nhau tài liệu tọa đàm, nghe nói xíu nữa sẽ có hoạt động vui chơi nho nhỏ gì đó. S thành coi như là một thành phố có tiền, giáo dục giới tính đã phổ biến đầy đủ, những năm gần đây hầu như tất cả các trường tiểu học và trung học cơ sở đều đã bắt đầu giảng dạy các khóa chuyên môn về giáo dục giới tính. Ngược lại những bạn học sinh cao trung thật sự gọi là "trưởng thành" này, những người đã có cho mình đối tượng thầm mến đều có chút "đàm tính sắc biến" (*), không phải là kháng cự hay bài xích mà chỉ là xấu hổ khó có thể tránh được.

(*) 谈性色变- Đàm tính sắc biến: dịch thô ra là "nói về sự biến đổi về tìиɧ ɖu͙©". Theo Yan hiểu thì kiểu như khi yêu (谈) thì một lúc nào đó sẽ có những biến đổi (变) trong tâm lý và sinh lý về phương diện tìиɧ ɖu͙© (色) giữa các giới tính (性) với nhau.

Kỷ Đào bởi vì nguyên nhân thân thể mà từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ này, thậm chí có nhiều lúc còn rất thích thú mua nhiều bộ sách liên quan về đọc, cầm gương nhỏ trong tay đối diện với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ ở dưới hạ thân của mình xem, cả lý luận và thực tiễn đều nắm vững.

Cậu nhìn nhìn tài liệu trên tay một chút, lật qua vài trang ảnh minh họa cấu tạo bên ngoài bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phân ra của nam và của nữ.

Hàng trên có hai nữ sinh cùng lớp kinh ngạc la lên: "Waaa, thì ra nữ cũng có bao qυყ đầυ này! Lần đầu tiên tớ nghe vụ này luôn!" Một cô bé khác xấu hổ che miệng cười: "Cậu nhỏ tiếng xíu đi! Nhiều nam sinh ở đây lắm kìa!"

"Không sao hết, không cần ngượng ngùng, bọn họ cũng có xem rồi." Nữ sinh lắc lắc tập sách mỏng trên tay, "Phải không, Lý Hiến Tông?"

Lý Hiến Tông ở cách đó ba hàng bị điểm danh, lần đầu tiên gặp tình huống ở nơi công cộng thảo luận về vấn đề khác giới thế này, hắn có chút cứng miệng không biết nói gì, thế nhưng vẫn rất nể tình mà rống lên: "Phải phải phải, tớ có cậu cậu có mọi người đều có! Không cần phải ngại!"

Mấy nữ sinh cười ngắc nghẽo.

Kỷ Đào căn bản không có nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cậu vẫn nhếch khóe miệng kéo ra một nụ cười khan, trông càng giống như đang khách sáo cười hùa theo. Tưởng Minh Vũ đứng ngay đằng sau cách cậu không tới 10cm, hắn không có nhận tập tài liệu tuyên truyền mà cúi người xuống chống tay lên lưng ghế Kỷ Đào cùng cậu xem một cuốn, hô hấp ấm ám phả qua bên tai Kỷ Đào, hơi ấm cứ thế truyền qua không khí, dòng điện mỏng manh lan từ vành tai ra khắp thân thể, sau gáy tê dại, huyết dịch cứ thế nóng lên. Cậu muốn quay đầu đi để rời khỏi hơi thở quấy nhiễu người khác này nhưng thân thể lại không chịu hợp tác - Kỷ Đào rõ ràng là rất thích thú. Hơi thở khoan khoái trên người thanh niên trẻ tuổi đấu đá lung tung xung quanh Kỷ Đào, mạnh mẽ xông vào khoang mũi cậu, lại còn là mùi hương đến từ crush của mình làm cho đại não cậu cầm lòng không đậu mà sản xuất ra thật nhiều chất dẫn truyền thần kinh khiến cho cậu cảm nhận được khoái hoạt cùng ham muốn. Tờ giấy trên tay Kỷ Đào như nặng ngàn cân, cậu như bị đóng đinh một chỗ, cổ tay cùng khóe miệng đều nhấc lên không nổi.

Lại ở nơi công cộng, mấy trăm người tụ lại một chỗ bát bát nháo nháo, cậu như vừa bị cưỡng ép vừa là tự nguyện mất đi quyền được nói. Cậu sợ chỉ cần hé miệng thì tiếng rêи ɾỉ cũng sẽ theo đó mà thoát ra ngoài, rằng chỉ xê dịch thân thể một chút thì nước da^ʍ cũng sẽ ồ ồ mãnh liệt mà chảy ra.

Vẫn ổn. Cậu cứng đờ ngồi một chỗ, chỉ có thể tự mình an ủi như vậy. May mà đến kỳ có lót băng vệ sinh ở dưới, không phải lo rằng qυầи ɭóŧ ướt đẫm rồi sẽ xử lý thế nào.

Ngày thứ sáu hôm đó, Tưởng Minh Vũ lặp đi lặp lại câu hỏi cậu có phải là đồng tính luyến hay không, cậu cư nhiên khẩn trương đến nỗi một câu cũng không nói ra được. Trong nháy mắt Kỷ Đào bắt đầu hoài nghi năng lực phán đoán của bản thân, cậu quanh co lòng vòng như lúc chơi cờ hỏi hắn có phải kỳ thị đồng tính hay không, thần kinh quá mức căng thẳng, thậm chí còn không dám dùng ngữ điệu cợt nhã như lúc bình thường để hỏi ra câu "Cậu cũng vậy nhỉ." mà cậu từ trước đến giờ vẫn luôn xoắn xuýt.

"Nói chính xác hơn thì cũng không hẳn..." Mười bảy năm qua cậu lần đầu tiên bởi vì thân phận "Song tính nhân" của bản thân mà cảm thấy tự ti cùng bất an, không dám đề cập đến một cách rõ ràng, nhưng rồi cũng không muốn giấu diếm, chỉ có thể gọi ý một cách mờ mịt như vậy.

Sau khi cậu nói xong câu đó, Tưởng Minh Vũ đột nhiên như trút hết sức lực, cả người cứng còng bỗng thả lỏng, hiếm khi nở một nụ cười trêu chọc nói: "Vậy cậu thấy tôi thế nào?" Kỷ Đào nhìn Tưởng Minh Vũ tư thái tự nhiên, thậm chí là thích ý ngồi lên ghế mềm bên cạnh cậu, lòng cậu trầm xuống, Tưởng Minh Vũ ắt hẳn là xem câu nói của cậu là một câu đùa cợt.

"Đứng từ phương diện bạn học mà nói... Cậu không cần lo lắng, tớ không...", Kỷ Đào lắp bắp trả lời, không nhìn hắn nữa mà xoay người gõ lách tách trên máy tính, ngữ khí mờ mịt hỗn loạn.

Vẫn chưa nói hết câu đã bị Tưởng Minh Vũ cắt ngang.

"Đồ ship đến đâu rồi, tôi đói bụng." Hắn tăng nhanh tốc độ nói, căn bản không quan tâm đến vế sau câu nói của cậu, cái người cố chấp gây sự vừa nãy thoáng chốc biến mất, lật mặt nhanh đến nỗi không tóm được đuôi, Tưởng Minh Vũ giống như là rất đói, lúc nói chuyện biểu tình trên mặt có chút tủi thân, giống như chiếc cún to xác ểnh cái bụng lên chờ chủ nhân sờ sờ, có vẻ như lơ đãng mà nhắc: "Vậy làm đề trước đi, thứ hai nhớ thu bài tập của tôi đó."

Kỷ Đào ngẩn ngơ ừ một tiếng, coi như là đáp lại.

Kỷ Đào cầm sách tuyên truyền đưa ra đằng sau, ý là muốn Tưởng Minh Vũ trực tiếp cầm mà đọc.

"Không cần." Tưởng Minh Vũ không nhận.

Cô giảng viên trẻ tuổi trên bục giảng nhẹ nhàng gõ gõ micro, âm thanh huyên náo giữa các bậc thang như thủy triều mà rút đi.

Tưởng Minh Vũ khoát tay lên lưng ghế Kỷ Đào, giống như bình thường dùng ánh mắt lặng lẽ âu yếm cậu. Cậu ấy khi viết từ đầu tiên sẽ quen tay ngưng bút lại, lúc uống nước trước tiên sẽ lộ ra đầu lưỡi một chút, có lẽ vài ba chi tiết nhỏ xíu thế này chính Kỷ Đào cũng không ý thức được, thế nhưng Tưởng Minh Vũ lại thay cậu nhớ rõ đến nhất thanh nhị sở.

Ánh đèn chân không từ phía sau rọi qua, làn da trơn bóng sau gáy Kỷ Đào dưới ánh đèn như đang phát sáng. Hắn điều chỉnh tư thế đứng, để cho cái bóng thay mình ôm lấy Kỷ Đào. (🥺)

Kỷ Đào ngồi thẳng, Tưởng Minh Vũ hẳn là vẫn đang ở đằng sau cậu, khi cậu viết bài lên sổ ghi chép vẫn có thể nhìn thấy cái bóng của Tưởng Minh Vũ từ sau lưng chiếu đến. Cậu luôn có cảm giác rằng Tưởng Minh Vũ đang nhìn cậu, từ sau gáy đến toàn thân đều cảm thấy bỏng rát. Hết lần này đến lần khác cảnh cáo bản thân không được tự mình đa tình, Kỷ Đào rốt cục kiềm chế không nổi, xoay đầu giả vờ như đang xoa tóc, muốn nhìn xem Tưởng Minh Vũ có còn đứng ở đằng sau cậu không.

Trùng hợp thay, tay Tưởng Minh Vũ đang khoát lên lưng ghế, lúc không cẩn thận đυ.ng vào hắn theo bản năng cuộn tay lại, làm ra một động tác xin lỗi.

Hai má Kỷ Đào đυ.ng vào lòng bàn tay hắn.

Làn da trắng đến kinh tâm động phách (*), vừa giống ngân bạc, lại vừa giống tơ lụa. Cái cằm đầy đặn đặt lên cổ tay hắn, một giây này trông Kỷ Đào ngoan như chú mèo đang buồn ngủ, dịu ngoan cực kỳ.

(*) Là chấn động lòng người nhưng mà tui thích nó lãng mạn xíu

Cảm giác mịn màng trơn nhẵn như dòng nước xa tanh tuột khỏi lòng bàn tay, Kỷ Đào nhẹ nâng vai, quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong ánh mắt là khẩn trương do e lệ, bối rối cùng quẫn bách mà ra, rồi quay đầu lại thật nhanh, không biết viết viết vẽ vẽ cái gì trên giấy.

"Các bạn học, sau khi áo mưa được phát đến nơi, mời các bạn chia hai người một nhóm, mở nó ra nghiên cứu xem chúng ta dùng nó thế nào."

Tưởng Minh Vũ nhìn thấy vành tai Kỷ Đào bỗng nhiên ửng đỏ, hồng phấn mỏng manh, như đóa phù dung ẩn mình trong lớp tóc đen nhánh thoắt ẩn thoắt hiện.

Kỷ Đào nhìn nhìn miếng ba con sói vừa được phát đến, cách lớp màng bọc bằng nhôm có thể sờ được vòng cao su mềm mại nằm bên trong. Cậu đã từng bởi vì tò mò, mà đặc biệt mua hộp Okamoto 001 nổi tiếng vì độ mỏng của nó về nghiên cứu, cầm ở trên tay không có bao nhiêu phân lượng, từ việc mở ra, bóp túi khí ở trên đầu chóp, đến việc nhét vào, làm phẳng nó, cậu căn bản không cần phải học gì cả, tựa như vừa sinh ra đã có tay nghề thuần thục như thế.

Hiện tại cậu đem thứ này đặt vào lòng bàn tay của Tưởng Minh Vũ, đôi má càng ửng hồng hơn như được đánh má hồng, ánh mắt mơ hồ không thực, "Cậu mở đi, tớ không biết."

Đang nửa quỳ bên cạnh Kỷ Đào Tưởng Minh Vũ cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy, miếng bọc nhôm màu trắng bạc mỏng nhẹ gồ lên, thật sự là một miếng ba con sói chân chính. Ở trên bục giảng giảng viên đang biểu diễn cách mở bαo ©αo sυ như thế nào cho học sinh: "Lớp màng cao su này rất mỏng, các bạn học chú ý, tận lực không dùng răng hay đồ vật sắc nhọn như kéo để mở ra, dù cho cách mở sai lầm này rất nhanh và tiện, thế nhưng rất dễ làm cho màng cao su mỏng này bị thủng. Kết quả sẽ như nào, mọi người ai cũng biết rồi, chắc không cần cô nhắc lại đâu nhỉ?"

Cô hài hước lắc đầu, làm dịu đi không khí có hơi cứng nhắc, các bạn học cười vang, ồn ào mở đồ vật trên tay ra.

Tưởng Minh Vũ nhận lấy miếng ba con sói, trên tay mướt mồ hôi, không cẩn thận làm ướt chỗ cạnh viền bao, phải dùng thật nhiều sức mới có thể dọc theo đường viền mà xé được. Vỏ nhựa bị xé phát ra một tiếng xoẹt nhỏ, trung khu thính lực ở đại não tự động tách tạp âm xung quanh ra ngoài, bên tai chỉ còn sót lại tiếng thở nhẹ nhàng như gió phất phơi qua cành liễu của Kỷ Đào.

Một vật hình tròn trong suốt bằng cao su lăn vào lòng bàn tay hắn. "Không dễ xé như vậy." Hắn nhỏ giọng nói, như đang che giấu phản ứng không thành thạo của bản thân.

"Ừm." Kỷ Đào nhỏ giọng trả lời, cẩn thận chậm rãi cầm lên từ tay hắn, chất bôi trơn bóng nhẫy dính lên tay, vừa dính vừa sệt, giống như không khí ám muội giữa hai người.

Hai người rõ ràng cách nhau rất gần, ai cũng đều có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của đối phương khi nói chuyện, thế nhưng không có một người nào ngẩng đầu lên cả, cả hai đều đang cố gắng lảng tránh ánh mắt đối phương "Tớ đi toilet một chút."

Giảng viên trên bục giảng còn đang thao thao bất tuyệt, các bạn học đều vô cùng chăm chú ngẩng đầu nghe giảng.

Kỷ Đào bỗng nhiên đứng dậy, động tác cuống cuồng, không cẩn thận vấp phải một góc chân ghế, chân mềm nhũn đứng không vững. Tưởng Minh Vũ kịp thời phản ứng, vội vàng duỗi cánh tay ra đỡ lấy thắt lưng Kỷ Đào, Kỷ Đào sau khi đứng vững liền nói tiếng cảm hơn, đẩy tay hắn ra, hai tay ôm lấy bụng dưới băng qua đám người đang hỗn loạn, đẩy cửa sau ra trực tiếp rời khỏi hội trường.

Tưởng Minh Vũ nhìn chăm chăm vào bóng dáng Kỷ Đào, dường như có thể khẳng định rằng, vừa nãy cánh tay hắn đυ.ng phải thứ gì đó mềm mại đầy đặn đàn hồi.

🍑 Hết Chương 17 🍑

Yan: bé thỏ chào chồng yêu một cái nà