Kỷ Đào

Chương 11: Đáng ghét

Kỷ Đào tim đột nhiên chững lại, số điện thoại là do bạn thân cho cậu hồi trước khai giảng để cậu tiện làm quen với trường mới, sau này khi đã nhận thức Tưởng Minh Vũ cậu mới trực tiếp đem ra dùng. Trong phút chốc cậu nghĩ đến có phải là việc cậu gửi ảnh quấy rối cho hắn đã bại lộ rồi hay không, đối phương đây đang là thăm dò cậu.

Hít một hơi thật sâu, trong hình cậu căn bản không có lộ diện, có chăng cũng chỉ lộ bộ ngực mà nam nhân không nên có, lúc đi học cậu buộc ngực rất chặt, không nên bị chú ý mới phải.

Kỷ Đào hồi nhìn sang, ánh mắt người dưới ánh đèn âm u mơ hồ không phân biệt là ấm áp hay lạnh lẽo, cậu tự nhủ không được hỏn lọn lên, "Sao vậy? Giáo viên chủ nhiệm cho."

"Như vậy." Tưởng Minh Vũ gật gật đầu, cúi đầu khóa vòi nước, không nói chuyện nữa nhưng ngờ vực trong lòng còn chưa vơi.

Kỷ Đào đứng tại chỗ không đi, ý cười trên mặt chậm rãi buông xuống.

"Sao vậy?" Cậu lặp lại một nữa vấn đề mà Tưởng Minh Vũ chưa trả lời tới.

Tưởng Minh Vũ rút giấy, cùng hắn đi ra ngoài nhưng lại không cùng hắn đối diện.

"Không có gì, chỉ là có người lạ quấy nhiễu." Tưởng Minh Vũ thấp giọng trả lời, thẳng thắn nói ra sự thật.

"Cậu cho là tôi tiết lộ số điện thoại của cậu ra cho người khác? Hay là cậu cảm thấy tôi là người quấy nhiễu cậu?" Sắp lên lớp, trên hành lang không có một bóng người.

"Không có."

Kỷ Đào vòng ra trước mặt Tưởng Minh Vũ, đối phương rũ mắt né tránh ánh mắt sắc bén của cậu.

"Người kia quấy nhiễu cậu cái gì?" Kỷ Đào hiếu kỳ.

"Không có gì, chỉ là một ít tin nhắn oanh tạc." Tưởng Minh Vũ nói láo.

"Vậy bôi đen đi không phải tốt sao, có thể là bị lộ thông tin rồi. Tại sao nghi ngờ tớ?" Kỷ Đào hùng hổ doạ người.

"Chỉ là hỏi một chút mà thôi, xin lỗi." Tưởng Minh Vũ cứng nhắc nói lời xin lỗi.

"Tôi có số điện thoại cậu, là bởi vì sau khi biết được cậu bị dị ứng nên sốt ruột, muốn xem cậu thế nào rồi nên mới tìm thầy chủ nhiệm xin số điện thoại." Kỷ Đào chỉ muốn nhanh chóng rũ sạch hiềm nghi, ngữ điệu châm chọc như mang kim châm, "Còn cố ý xin nghỉ nữa."

Tưởng Minh Vũ bị đâm một câu, áy náy nói: "Sau này tôi không đoán bậy nữa." Rõ ràng là không có sai, nhưng hắn lại vô cùng tự nhiên hạ thấp tư thái, ăn nói khép nép xin lỗi.

"Phải không? Cậu đâu có sai." Kỷ Đào nói qua loa, cười lạnh một tiếng, "Lần cậu dị ứng kia là do tôi quá sơ ý, cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rủ cậu đi ăn chung nữa đâu, cũng không ghé nhà cậu luôn, đỡ phí thời gian của tôi."

Tưởng Minh Vũ nghe được câu này, bỗng dưng nhìn sang, thật sâu ánh mắt bi thương.

"Rút cuộc là tôi có sai không? Vì sao cậu luôn như vậy vậy..." Nửa câu sau càng nói càng nhỏ, mãi đến khi im bặt.

"Tôi luôn như thế nào hả?" Kỷ Đào quay lại, dựa lên mép cửa sổ. Cậu chỉ đứng tới chóp mũi Tưởng Minh Vũ, nhưng khí thế không hề thiếu, vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt.

Tưởng Minh Vũ nhìn cậu mặt không hề cảm xúc chất vấn chính mình, tim khó chịu như bị người siết chặt không thở nổi.

Em luôn là người thấu hiểu lòng người nhất, cũng là người lúc nào cũng tường tận điểm mấu chốt của anh, khiến anh lúc nào cũng xoay quanh em, như chú mèo đói chờ đợi miếng mỡ ngon treo trước mặt (*). Ở cùng Kỷ Đào hắn như đang mổ xẻ củ hành tây, nhìn vỏ ngoài màu tím hồng mê hoặc như vậy, nhưng sau khi cắt ra thì lại bị cay đến mức chảy nước mắt.

(*) Nguyên văn là "miếng thịt treo trước mặt chó", mà trong tiếng Việt có câu tương đương là "mỡ treo miệng mèo" nên tui đổi thành mèo luôn, chứ chó nó lạ lắm =)))

"Làm tôi rất khốn đốn." Tưởng Minh Vũ hơi hạ thấp người xuống, như là muốn ôm Kỷ Đào, nhưng lại đột nhiên cứng đờ giữa chừng, dừng lại ở một tư thế nửa cúi buồn cười.

"Khốn đốn? Sinh khí rồi?" Kỷ Đào trì độn ý thức được bản thân có bao nhiêu chua ngoa, đối xử với người mình thích như vậy không khỏi quá tàn nhẫn đi, có chút không biết phải làm sao, nghĩ rằng vẫn như bình thường chỉ với hai câu là có thể dỗ tốt được hắn.

"Không có chuyện gì." Câu nói này hàm hồ như tiếng ho khan bị mắc lại giữa cổ, Tưởng Minh Vũ rũ xuống tóc mái che khuất biểu tình, Kỷ Đào nghe thấy hắn hít mũi một cái, quay người đi vào phòng học.