Ngày hôm sau, lúc ra cửa đi học, Trần Vĩ Nhạc hỏi: "Phong Lê, tối hôm qua lúc làm bài tập cậu gọi điện với ai vậy? Còn nói chuyện lâu như vậy."
Nhắc đến chuyện này, Phong Lê gặm bánh mì, rất bị đả kích, muộn thanh nói: "Một lão nam nhân không có nửa xu tình thú"
Tối hôm qua Phó Quân Hoà quả thực muốn cậu đem tất cả lỗi sai trong sách bài tập sửa lại, còn đem những đề cậu làm sai giảng lại một lần.
Mẹ kiếp!
Cậu là muốn trò chuyện đêm khuya cùng tiểu soái ca, nhưng tuyệt không nghĩ đến lại là giảng đề.
Ủ rũ cùng hắn trò chuyện đến nữa đêm.
Trước đây điểm của cậu chỉ ở mức trung bình, sau đó đi qua nhiều thế giới khác nhau trong 18 năm, cậu vẫn nhớ tiếng Trung nói như thế nào đã rất không dễ dàng, còn mong cậu nhớ rõ cái gì hàm số, hình học, phương trình, thơ cổ từ?
Đùa à.
Những gì cậu học được trong các thế giới đó hoàn toàn khác với thế giới này, ngôn ngữ cũng khác, tối hôm qua làm đề đều là điền bậy, chọn trúng một phần ba đã xem như vận khí không tệ.
Cuối cùng Phong Lê lấy cớ di động hết pin để chạy.
Cứ như vậy, Phó Quân Hoà sáng sớm không biết từ đâu tìm được một bộ tài liệu học tập gửi qua cho cậu.
Đáng giận, thực sự rất đáng giận.
Lúc đến hành lang trường học, Hà Kiến Quân tình cờ đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt nhìn Phong Lê có chút phức tạp, có lẽ nghĩ đến cảnh cáo của Phó Quân Hoà ngày hôm qua.
Liền thay đổi thái độ lạnh lẽo ngày thường, chủ động cùng Phong Lê chào hỏi, chúc mừng cậu ngày hôm qua đoạt giải, còn nói tiền thưởng ngày thứ Hai sẽ trao lại cho cậu.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại 𝐖𝐚𝐭𝐭𝐩𝐚𝐝-ManLaBatTieu)
Nụ cười hoà ái trên khuôn mặt béo ú ấy khiến Phong Lê nổi da gà, vội vàng bước vào lớp.
Lúc cậu vừa bước vào lớp, cả phòng học ồn ào bỗng chốc yên ắng, vô số tầm mắt đổ dồn về phía cậu.
Phong Lê một thân nhẹ nhàng thoải mái, áo trắng quần đen, áo khoác cầm trong tay, cặp tùy ý treo trên vai phải, thản nhiên tiếp nhận các ánh mắt chú mục, đôi mắt đen thuần túy mang theo mấy phần ý lạnh đảo qua phòng học.
Đôi mắt của cậu dừng ở trên ghế trống của Doãn Tương Kiệt và Tần Phi hai giây, sau đó khóe miệng bắt đầu nhếch lên, vẻ mặt trào phúng không che giấu.
Doãn Tương Kiệt người này ỷ vào ba mình là giáo đổng ngày thường trong trường ngang ngược càng rỡ, đắc tội không ít người.
Chỉ là vì gia cảnh của hắn, học sinh không dám nói ra, khi hắn bị lật xe, không biết có bao nhiêu người thầm hả hê trong lòng, muốn xem kịch vui.
Hai người bọn họ tự nhiên là không có mặt mũi đến.
Haha, ngu xuẩn.
Nụ cười của Phong Lê giống như một con dao nhọn có gai, rực rỡ tươi sáng, đập vào mắt là sự cường thế sâu sắc, lưu manh lại đẹp troai.
Làm nhiều nữ sinh trong lớp đỏ mặt, một ý nghĩ tràn ngập trong đầu họ: Chết tiệt, sao trước đây mình không nghĩ cậu ta lại đẹp trai như vậy?!
Hầu hết các cô gái ở độ tuổi này đều thích những chàng trai mới lớn có chút lưu manh, màn trình diễn xuất sắc của Phong Lê trong khán phòng ngày hôm qua lại, như mạ thêm một tầng sáng, nhao nhao quăng tới ánh mắt tò mò.
Ngay cả nữ tổ trưởng cáu gắt cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều lúc đến thu bài, nói năng nhẹ nhàng.
Trần Vĩ Nhạc chua chát: "Lê Tử, nhìn kìa, ban hoa* đang trộm nhìn cậu đó"
(*Chắc là hoa khôi trong ban, nhỉ?)
"Đừng quấy rầy tớ"
Phong Lê lười biếng nằm xuống bù lại giấc ngủ, cả đêm qua cậu cơ bản không ngủ.
Giường quá mềm, xung quanh cũng yên tĩnh, dường như vừa nhắm mắt đã trở về thế giới trước, nơi vô số Trùng tộc đáng sợ ẩn nấp trong bóng đêm.
Cuối cùng chơi điện thoại cả đêm, hiện tại muốn ngủ một chút.
Cho dù cả ngày đã trôi qua, cậu vẫn có một cảm giác rất không thực, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.