Editor: Dĩm
Thời điểm Quý Nặc tỉnh lại, hai mắt bị che bởi một tấm vải đen dày nên không nhìn thấy gì, tay chân bị trói chặt, không cử động được.
Quý Nặc không thể nhớ những gì vừa xảy ra, giống như bị đánh ngất, tỉnh lại thì đã ở nơi đây, nơi này là đâu, ai đã bịt mắt và trói tay chân cô lại ...
Có lẽ nào là Đinh Duậ Bác và Thiệu Chính Hào, không, hai người này không thể là loại người như vậy ... nhưng bây giờ lấy cái gì để tẩy trắng cho Đinh Duệ Bác và Thiệu Chính Hào, bởi vì cô đang ở trong một tình cảnh rất xấu hổ và nguy hiểm.
Quý Nặc hối hận vô cùng tại sao một cô gái lại dám một mình đi đến tìm Đinh Duệ Bác và Thiệu Chính Hào, mà hia người họ là dạng người gì cũng chưa biết, còn đi theo bọn họ đến con ngõ hẻm.
Cô sợ tới mức sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Quý Nặc bị bịt mắt, không thể động tay động chân, không biết nên trốn hướng nào, ngoại trừ việc biết chính mình đang ở trên giường, còn lại bố cục của căn phòng cô cũng không biết.
Nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục (*1), chỉ có thể hành động tùy theo hoàn cảnh.
(*1) 人為刀俎,我為魚肉 (Người ta là dao thớt, ta là thịt cá): Thân phận ta như cá nằm trên thớt, mặc kẻ khác định đoạt.
Trong khi Quý Nặc đang suy nghĩ, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại.
Quý Nặc giả bộ vẫn còn hôn mê,cẩn thận lắng nghe, xem có biết người bắt mình không.
Hô hấp Quý Nặc thở đều. Thậm chí còn cố ý ngáy một chút, cố gắng đánh lừa đối phương là mình đang ngủ sâu, lắng nghe mọi hướng.
Người đàn ông dường như đang lấy khăn lau người cho mình, cô có thể nghe thấy tiếng cọ xát của chiếc khăn vào da. Hiện tại đối với Quý Nặc mà nói, mọi âm thanh đều rất quan trọng, nó liên quan đến sự sống và cái chết của cô.
Được rồi? Người đàn ông kia lau xong rồi, a, hắn bước lên giường ... Quý Nặc đang nằm ở trên giường hiển nhiên cảm thấy nệm lún xuống. Người này sẽ làm gì đây ...
Quý Nặc bối rối, nhưng cô không thể lập tức tỉnh lại được, vì vậy chỉ có thể tiếp tục giả vờ như đang ngủ.
Quý Nặc quay lưng về phía người đàn ông, cố gắng hết sức để thu mình lại. Cô đột nhiên cảm thấy bàn tay to lớn của người đàn ông đang vuốt ve dọc sống lưng cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác thể thao bình thường, bàn tay của người đàn ông từ phía sau di chuyển đến khóa kéo của áo khoác.
Người đàn ông thấy Quý Nặc đưa lưng về phía mình, khiến hắn không thuận tiện khi cởϊ qυầи áo của Quý Nặc, vì vậy hắn dứt khoát lật người cô lại.
Quý Nặc đã hoàn toàn hoảng loạn, cô không thể kiểm soát được nét mặt của mình, vì vậy không thể giả vờ như đang ngủ được nữa. Mặc dù đôi mắt của cô bị bịt chặt nhưng chúng đang run rẩy, làm lộ rõ
sự sợ hãi của cô. May mắn hiện tại hai mắt đã bị bịt lại.
Nhưng vì sợ hãi, cô không thể kiểm soát được tần số hô hấp của mình, nhịp thở ngày càng gấp gáp.
Ngay cả Quý Nặc cũng cảm thấy trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, những hạt mồ hôi tích tụ ngày càng nhiều, sắp rơi ra.
Quý Nặc bị lật lại, giống như nghe thấy tiếng cười lạnh từ người đàn ông. Người đàn ông này có phải sớm biết cô đã tỉnh lại, đang chế giễu cô giả vờ ngủ không?
Quý Nặc không thể phán đoán chính xác. Nhưng cô biết cô không thể giả vờ được nữa, dù có giả vờ cũng không thể tự cứu được mình. Hiện tại chỉ còn cách đối mặt nói chuyện, xem có lấy được ít thông tin nào không.
"Anh ... anh là ai ..." Giọng Quý Nặc hơi run, nhưng cô cố giữ cho mình bình tĩnh.
Người đàn ông phớt lờ cô, trực tiếp mở khóa áo khoác của Quý Nặc.
Sau khi cởϊ áσ khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và quần thụng ôm sát cơ thể, khi cởi ra, những đường cong yêu kiều của cơ thể hiện ra trước mặt người đàn ông, khiến hơi thở của hắn dường như nặng nề hơn một chút.
"Cái này ... anh này ... bình tĩnh đi ... tại sao tôi lại ở đây, anh có thể nói cho tôi biết được không? Dù tôi có chết anh cũng phải để tôi chết rõ ràng ..."
Giọng Quý Nặc đanh lại, cô không muốn chính mình còn chưa biết cái gì, liền ... bị ...
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, bàn tay to lớn không tiếp tục cởϊ qυầи áo của Quý Nặc ra, mà là trực tiếp cầm nắm ngực cô nhào nặn...
Nước mắt của Quý Nặc ra, lập tức làm ướt tấm vải đen che mắt ...