Editor: Dĩm
Quý Nặc bị hù đến toàn thân chấn động, tại sao cô có thể quên mất ba mẹ, bọn họ ở trong nhà a!
Ngược lại Quý Thần vẫn một mặt bình tĩnh, con Quý Nặc gấp đến độ nắm tóc.
Quý thần nhìn ra được sự nóng lòng của Quý Nặc, đột nhiên trong lòng nghĩ ra một chuyện, muốn làm liền làm.
Quý Thần đem Quý Nặc còn đang lo lắng ở trong lòng bế lên, dọa đến Quý Nặc sợ cũng không dám phát ra tiếng.
Quý Nặc vòng hai tay qua cổ của Quý Nặc, nhỏ giọng gấp gáp hỏi: "Anh trai! Anh muốn làm gì!"
Quý Thần cười cười, cũng nhỏ giọng xuống nói, " Làm em a!"
Quý Nặc bị dọa đến không còn mặt không còn một giọt máu, "Anh trai! Anh điên rồi sao! Cha mẹ đã về rồi!" Cuối cùng trong giọng nói của Quý Nặc chỉ còn lại khẩn trương và nghẹn ngào, cảm giác toàn thân mình đều đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như cha mẹ biết cô và anh trai làm những hành vi không đúng đắn, làm sao bây giờ? ? ? Cha mẹ sẽ thất vọng về cô bao nhiêu! Cô không thể nào tưởng tượng được ánh mắt thất vọng của cha mẹ.
Cô thật vất vả mới được sống lại, là vì tìm bằng chứng tại sao anh trai lại gϊếŧ người, bây giờ tại sao lại biến thành như thế này.
Quý Nặc nghĩ đến đã muốn khóc, trong lúc cô còn đang bi thương và khẩn trương, Quý Thần đã ôm cô lên, để lưng của cô chống lên cửa.
Quý Nặc vừa há mồm, lời nói đã bị Quý Thần hôn đến nuốt trở lại.
Quý Nặc chảy nước mắt, nhưng bản năng lại hôn trả cho Quý Thần, hôn đến mức vừa ngọt ngào lại vừa thương tâm.
Thời điểm Quý Thần ôm hai chân của cô lên, liền tự nhiên quấn chặt lấy eo Quý Thần, cho nên Quý Thần không phí sức, liền tiến vào bên trong hoa huyệt nhỏ ướŧ áŧ của Quý Nặc.
Quý Nặc phát ra tiếng "Ưm ưm ưm" phản đối, không có ích lợi gì, cự vật của Quý Thần chen vào tiểu huyệt nhỏ, đâm thẳng vào bên trong.
Ra vào chậm rãi một chút, mài cho tới lúc lý trí của Quý Nặc không còn, chỉ có thể liều mạng ôm Quý Thần.
Mà ngoài cửa, chính là âm thanh nói chuyện trên trời dưới đất của cha mẹ.
"Ai, lão Quý. Hình như Tiểu Thần có quay về? Không phải nói hôm nay không về sao?" Thời điểm mẹ Quý đứng ở cửa đổi giày, nhìn thấy đôi giày mà sáng nay Quý Thần đi ra ngoài.
"Bà tới phòng nhìn xem, nhìn thử có chuyện gì mà đứa trẻ này lại đi về." Ba Quý đã thay giày xong, đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sa lông nghỉ ngơi.
Mẹ Quý thay giày xong, đẩy cửa phòng Quý Thần ra, không thấy Quý Thần, một mặt buồn bực, "Không có a, vậy tại sao lại có giày trong nhà?"
Ba Quý một mặt mỏi mệt, "Chắc là bà đã nhớ nhầm giày mà thằng bé mang ra ngoài đi, tốt, nhanh rửa mặt rồi ngủ đi. Một ngày chạy xe mệt mỏi quá "
"Tốt a, ông đi tắm trước đi, tôi muốn đi xem tiểu Nặc một chút, hôm nay cơ thể con bé không thoải mái, tôi có xin nghỉ cho con bé." Mẹ Quý nói, liền hướng tới phòng của Quý Nặc, vặn tay nắm cửa, vậy mà lại khóa trái.
"Kỳ quái, đứa nhỏ Nặc Nặc này sao lại khóa trái cửa phòng, hả? Làm sao lại có tiếng kỳ quái "
Âm thanh kỳ quái này chính là Quý Nặc bị Quý Thần làn đến không biết làm sao, mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Quý Nặc cảm nhận được mẹ đang ở ngoài cửa, não lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, vỗ xuống lưng của Quý Thần, ánh mắt ra hiệu cho Quý Thần, để Quý Thần đi về giường.
Quý Thần mới không làm đâu, hiện tại Nặc Nặc đang vô cùng khẩn trương, huyệt nhỏ kẹp càng chặt hơn, cự vật của anh ra vào đều vô cùng khó khăn, huyệt nhỏ giống như là đang vô cung hung hăng hút côn ŧᏂịŧ của anh, sướиɠ đến không chịu được, anh không muốn tới giường.
Quý Nặc thấy Quý Thần hoàn toàn không để ý tới cô, ngược lại càng làm càng hung hăng, nếu như mình còn không tỉnh táo lại, hung hăng cắn môi chính mình, rất sợ lại sẽ phát ra âm thanh gì đó.
Lúc này ba Quý muốn đổi áo ngủ nên đi tới phòng mình, nhìn mẹ Quý đang dán lỗ tai lên cửa, "Ai, bà đang làm gì a? Bà xã."
"Lão Quý, phòng của tiểu Nặc có tiếng động kỳ quái, mà cửa lại còn khóa trái! Sẽ không có chuyện gì đi!"
Mẹ Quý ở ngoài cửa phòng cực kỳ khẩn trương.
Mà Quý Nặc ở trong phòng thoải mái đến muốn điên rồi