Từ Hương Quyên yên tâm mà nhai lời này của Chu Trình Ninh hai ba lần... Chồng cô đang nói lời âu yếm gì với cô sao?
"Em nào có vất vả mệt mỏi bằng anh, đi bộ đi làm, ở trường còn phải đứng mấy tiếng, vết chai trên chân cũng không biết dày cỡ nào, hơn nữa mấy anh làm giáo viên cũng có áp lực tâm lý... Anh cảm thấy em vất vả mệt mỏi, thì về sau giúp đỡ, làm trợ thủ cho em nhiều vô là được, anh còn có nghỉ đông với nghỉ hè để có thể hỗ trợ cho em, sang năm nghỉ hè đừng có đi làm đường xá nữa, đi theo em làm ăn nhỏ đi."
Làm giáo viên, đặc biệt là làm một giáo viên đi bộ đến trường còn phải đứng cả ngày, chắc chắn vất vả.
Cô trước kia cũng không cảm thấy gì, ông chồng trong nhà vóc dáng cao, khung xương lớn, mặc quần áo vào hình như cũng không nhìn ra, nhưng thật ra người gầy gò lắm.
Mấy năm nay đều đang làm đường cái, có đơn vị thi công chuyên môn, thôn dân phụ cận cũng có thể báo danh tham gia, một nửa là ý tứ, tiền công không nhiều lắm, một tháng mới 20 đồng, bao cơm trưa.
Mệt chết mệt sống, nghỉ hè trời còn nóng nữa, thật sự không phải nghèo đến nỗi có bữa nay không có bữa mai, trong nhà lại có không ít con cái, thì đều không quá nguyện ý đi.
Chu Trình Ninh không chịu nhàn rỗi được, cũng cảm thấy mình không thể rảnh rỗi, mỗi khi đến tháng nghỉ hè liền báo danh tham gia, lúc ấy Từ Hương Quyên chỉ cảm thấy cũng là một khoản thu nhập, còn bao cơm trưa, liền đồng ý cho chồng đi.
Giờ thì không thể được, có cái thể lực với thời gian này, không bằng đi làm chút làm ăn nhỏ với cô đi.
Cô nghĩ kỹ rồi, hai ba năm này cô ở nhà chăm con, chồng được nghỉ dài hạn đi bày quán làm chút việc làm ăn nhỏ, chồng cô không phải muốn mua xe ba bánh sao? Anh nghỉ liền không dùng tới được, thế thì có thể lấy làm cái xe đẩy cho cô làm buôn bán.
Chờ Ngưu Ngưu lên nhà trẻ rồi, cô cũng không tính toán làm ăn nhỏ nữa, tuy có lợi nhuận, nhưng quá vất vả, đến lúc đó liền đi tìm nhà xưởng đi làm đi, đời trước về sau cô còn là chủ nhiệm phân xưởng đó, bởi vì con cái đều có thể nuôi sống mình, nên về hưu trước đi ra ngoài chơi.
Đến nhà xưởng cũng không phải đi làm công nhân, nhà xưởng có chức vụ văn hóa a, bằng cấp cao trung hiện tại của cô, chỉ cần lơ đãng nhắc một câu rằng chồng làm giáo viên của trấn trên, nháy mắt là có thể móc nối cùng người làm công tác văn hóa mà, không phải sao?
"Quyên, em thật tốt." Chu Trình Ninh hôn một cái trên mặt Từ Hương Quyên, Từ Hương Quyên còn chưa kịp đỏ mặt đâu, anh lại đỏ mặt trước rồi.
Lá gan lớn lên, nhưng da mặt lại không dày lên theo.
Từ Hương Quyên: "Đừng có buồn nôn thế...... Hôm nay anh với Qua Qua không đυ.ng phải ba mẹ anh, còn có Chu Tiểu Đệ Chu Tiểu Muội chứ."
Em trai em gái của Chu Trình Ninh, chính là tên Tiểu Đệ Tiểu Muội, đại danh đó, Từ Hương Quyên cảm thấy cái tên này lấy cũng thật đủ tùy ý.
Hôm nay Chu Trình Ninh vẫn là tương đối may mắn khi chưa gặp được ba mẹ với em trai em gái, "Không có."
Từ Hương Quyên: "Không có thì tốt, anh đó, còn không bằng đứa bé 3 tuổi như Qua Qua, chờ Qua Qua lại lớn thêm mấy tuổi, còn biết nói chuyện hơn người làm cha là anh đó."
Vợ nói cái gì chính là cái đó, "Ừ, anh không biết nói chuyện bằng Qua Qua."
Từ Hương Quyên phiền cái sức dính người này của anh, "Anh đừng ôm em, em đang khâu chăn, anh có thời gian thì thu quần áo ở ngoài vào đi, chăn thì lại phơi chút, thu quần áo xong thì đi vo gạo, nên nấu cơm chiều rồi."
"Còn sớm, chờ lát nữa lại đi, mới về từ chỗ nội xong, anh muốn ngồi nghỉ ngơi một lát."
"Tùy anh." Từ Hương Quyên tiếp tục việc trên tay.
Nói thật ra, sau một chuyến sinh bệnh rồi đi này của A Ninh nhà cô, cô chỉ muốn cuộc sống của anh trải qua thư thái chút, không nói cả đời trước của A Ninh, chỉ nói A Ninh lúc này cũng chịu khổ không ít, từ nhỏ đến lớn, qua ngày lành được mấy hôm?
Trên việc nhỏ có thể dựa vào anh thì liền dựa vào anh.
Chu Trình Ninh không biết mình đã bị vợ lấy tới so sánh với Qua Qua, hơn nữa ra được kết luận là còn không bớt lo bằng Qua Qua, lúc này đang nhìn vợ may vá đây.
Hai người vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, Chu Trình Ninh ngẫu nhiên sẽ khen Từ Hương Quyên vài câu, Từ Hương Quyên liền đáp lời, thuận tiện nói với anh, đại nam nhân anh đừng có đi chạm vào hộp kim chỉ của cô, có quần áo cần may vá cũng đừng tự mình làm, giao cho cô là được.
Ông anh này tay thô, xỏ kim chỉ tương đối phiền toái, hơn nữa cô cũng sợ chồng cô quên lấy kim xuống, lỡ đâm phải người thì làm sao đây?
Tóm lại chính là không yên tâm.
...
Không được hai ngày, bưu kiện của anh cả và giường nhỏ của Ngưu Ngưu đều tới.
Giường nhỏ tới trước, Từ Hương Quyên xem còn vừa lòng, Chu Trình Ninh đi làm không ở nhà, Từ Hương Quyên đem giường gỗ nhỏ với cả chăn nhỏ đặt trong sân phơi phóng.
"Mẹ, con cũng muốn." Nghe thấy mẹ nói là cho Ngưu Ngưu, Qua Qua cũng muốn một cái.
"Qua Qua, con bây giờ là đứa bé lớn, nếu không muốn cùng một giường với ba mẹ, mẹ cho con một gian phòng riêng luôn, chờ về sau cũng sẽ có giường của mình...... Con xem cái giường này của em trai xem, Qua Qua con có thể bò vào sao? Hơn nữa đi xuống cũng rất phiền toái, y như nhốt trong l*иg sắt vậy, mẹ là sợ Ngưu Ngưu té ngã mới làm cho Ngưu Ngưu."
Qua Qua giờ cũng là đứa bé lớn rồi, nếu Qua Qua muốn, cho con bé một cái phòng đơn nhỏ cũng không phải không được, rốt cuộc con lớn rồi, phải độc lập.
"Không muốn cái này, muốn phòng." Qua Qua bị lừa dối đi.
Mép giường của Ngưu Ngưu bị rào chắn chặn, rào chắn còn cao hơn giường ngủ của Từ Hương Quyên, Qua Qua muốn bò vào chắc chắn khó khăn.
Cái giường nhỏ này chính là cho Ngưu Ngưu không biết bò không biết đi, Ngưu Ngưu có người lớn bế bồng đương nhiên không thành vấn đề, Qua Qua tuy cũng muốn ba bế, nhưng bản thân bé có thuộc tính hiếu động, thích thoăn thoắt ngược xuôi, sau khi Qua Qua nghe mẹ nói tới l*иg sắt thì càng nhìn càng thấy giống.
Không muốn l*иg sắt, muốn phòng riêng cho chính mình.
Qua Qua muốn, Từ Hương Quyên liền dẫn con bé đi xem phòng, trong nhà có mấy gian phòng nhỏ, không ít, chỗ cô dẫn Qua Qua đi cũng là cái gian nhỏ Qua Qua ở sau khi đi học ở đời trước.
Lúc này gian nhỏ không có giường, "Có muốn gian này không? Nếu Qua Qua muốn thì về sau chính là phòng của Qua Qua."
Qua Qua rất vừa lòng, thật ra thì chỉ cần có phòng của chính mình bé đều rất vừa lòng, "Muốn gian này."
"Chờ chốc nữa mẹ xếp băng ghế nhỏ cùng ghế dựa vào cho con, giường thì giờ còn chưa có, chờ trong nhà mua xe, có chút tiền rồi lại làm giường cho con." Nói đến xe, Từ Hương Quyên nghĩ đến xe ba bánh, tuy rằng...... Nhưng mà......
Thôi bỏ đi, dù sao cũng là vì tiện cho trong nhà, cũng không biết có thể đạp về nhà hay không đâu.
Nếu xe ba bánh vẫn còn, không cần nghĩ nữa, chắc chắn không thể lên xe khách, chỉ có thể để nhà mình đạp về.
Lúc ba mẹ cô tuổi trẻ ấy, đi huyện thành là 3-4 giờ sáng thức dậy còn là đi bộ nữa, có xe ba bánh còn xem như tốt.
Nói xếp là xếp, Từ Hương Quyên đi lấy băng ghế nhỏ và ghế dựa, ghế dựa trong nhà không cao cũng chẳng thấp, băng ghế nhỏ thì chắc chắn là lùn, bây giờ dáng dấp Qua Qua còn nhỏ, có thể tự mình ngồi trên băng ghế nhỏ, lấy ghế dựa làm bàn được.
Chờ lại lớn chút nữa, ghế dựa không đủ, có thể làm cái bàn cho Qua Qua.
Qua Qua biết việc làm hiện tại là đã được mẹ đồng ý, "Mẹ tốt, con có thể bỏ đồ của mình vào không?"
Từ Hương Quyên: "Có thể, nhưng không thể bỏ sâu vào được."
Qua Qua tuy nhỏ, nhưng tính độc lập mạnh, không có mít ướt giống những đứa trẻ khác, cho nên cô còn xem như yên tâm.
"Mẹ tốt, con biết rồi!"
Qua Qua nói xong thì đi dọn đồ.
An bài phòng nhỏ cho Qua Qua xong, Từ Hương Quyên liền đi lo việc của mình, chăn giày quần áo, qua một mùa đông thật sự có thể bận chết người.
Lúc Chu Trình Ninh về, Qua Qua đã chờ ba ở cổng nhà.
"Ba! Phòng của con!" Qua Qua lôi kéo ba đi xem gian phòng mới của bé.
Chu Trình Ninh còn chưa biết đã phát sinh cái gì, liền đi theo con gái vào gian phòng nhỏ vẫn luôn để trống trong nhà.
"Qua Qua, đây là mẹ nói cho con à?"
"Ưm! Mẹ tốt nói đây là của con!" Qua Qua vui vẻ vì có phòng của mình lắm, dọn hết giày lại đây, tuy cũng chẳng có được mấy đôi.
Bé vốn đang muốn dọn quần áo, nhưng Từ Hương Quyên không cho, chỉ cho một chiếc áo khoác là đuổi đi rồi.
Áo khoác nhỏ thì Qua Qua còn xếp kỹ rồi để trên ghế, tuy là cô bạn nhỏ xếp không được chỉnh tề, nhưng có thể nhìn ra được là đã xếp.
"Qua Qua, mẹ làm giày mới cho con hả?"
Chu Trình Ninh nhìn thấy một loạt giày nhỏ để trong góc, liếc mắt một cái là thấy được đôi giày nhỏ không giống nhau.
Giày của con gái không nhiều lắm, cho nên anh đều nhớ rõ, ngày thường về nhà là thấy vợ khâu chăn hoặc là đan áo len, chưa từng thấy làm giày bao giờ.
Hẳn là ban ngày làm cho Qua Qua, không thể không nói, anh còn rất hâm mộ Qua Qua.
Qua Qua vẫn là phi thường bảo bối giày mới của bé, "Ưm! Giày mới! Mẹ tốt nói có thể làm giày ăn tết."
Bé phải đợi đến tết mới đeo.
"Qua Qua, mẹ đối tốt với con như vậy, về sau con cũng phải đối tốt với mẹ, biết chưa?"
"Biết."
"Rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, tối Qua Qua có giúp mẹ làm việc hay không?" Chu Trình Ninh dắt Qua Qua đi rửa tay trước.
"Có! Rửa cá giúp mẹ!"
"Buổi tối có cá ăn, Qua Qua vui không nào?"
Qua Qua có vui không anh không biết, anh thì vui lắm.
Chiều nay Từ Hương Quyên được 2 con cá ruộng từ chỗ ba mẹ, ba mẹ có tổng cộng 5 con cá ruộng 3 con lớn 2 con nhỏ, Từ Hương Quyên chọn 2 con nhỏ, buổi tối kho tàu, con nhỏ dài cỡ chừng bàn tay cô.
Vịt muối có từ chỗ cô của A Ninh chưng nửa con rồi, nửa con khác trực tiếp cầm đi cho ba mẹ, ba mẹ cô nói là giữ đó trưa mai làm món ngon cho bọn họ ăn, cố ý điểm danh món xào cay, được thôi, nếu ba mẹ không sợ cay, thế thì cô liền xào cay thỏa mãn ba mẹ là được.
Cơm chiều có thêm một đĩa cải thìa và một tô canh đậu bắp, có thể nói là rất phong phú.
Chu Trình Ninh dẫn theo Qua Qua đi vào gian ngoài, nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú, "Quyên, hôm nay là ngày lành gì vậy? Vừa có cá lại có thịt, thịt này không giữ đến ăn tết sao?"
Cá nhỏ vừa nhìn là biết không phải mua, tám phần là vợ lấy về từ chỗ ba mẹ vợ, hai con cá nhỏ không có khả năng đặc biệt đi phơi khô giữ đến tết, vịt muối thì có thể giữ đến tết ăn, ăn tết có thể thêm một món thịt.
Từ Hương Quyên: "Không phải ngày lành gì hết, lại không phải có thể ăn thịt mỗi ngày, ăn bữa thịt dù sao cũng chỉ cho đỡ thèm, cá nhỏ này mới có 2 con, lười đi phóng sinh, em dứt khoát lấy về nấu luôn, anh nhanh nhanh ngồi xuống ăn cơm đi...... Vịt thì em chặt một nửa đưa bên ba mẹ em rồi, anh không có ý kiến chứ."
Cô giống như tiền trảm hậu tấu, có điều nói một tiếng thì ít nhất vẫn là tôn trọng ý kiến chồng cô.
Chu Trình Ninh làm sao có ý kiến, "Không có không có."
Từ Hương Quyên: "Lúc em cho ba mẹ em, nói là vịt muối của anh."
Chu Trình Ninh: "Không cần phải nói của anh, Quyên em nói là mua là được, ba mẹ nghe thấy là của anh có thể không chịu thu."
"Vì sao lại không cần nói là của ba? Người lớn không thể nói dối." Qua Qua nói chen vào.
Từ Hương Quyên gắp một đũa rau xanh cho Qua Qua, "Thịt đó, vì sao lại không chịu thu? Ba em còn rất vui đó, ngày mai còn gọi món bảo muốn ăn vịt muối...... Qua Qua ăn nhiều rau xanh vào, cho cao."
Rau xanh cho cao hoàn toàn chính là lừa Qua Qua ăn rau xanh, gần nhất Qua Qua càng ngày càng không yêu ăn rau xanh, cũng không thể chiều nó được.
Qua Qua: "Không muốn rau xanh, muốn thịt."
"Ăn hết rau xanh trong chén mới có thể ăn thịt, bằng không thì thịt cho ba ăn hết."
"Ba, ăn rau, cho cao." Qua Qua đẩy cái chén nhỏ của mình đến trước mặt Chu Trình Ninh."
Trên cơm có mấy cọng rau cải thìa luộc, chỉ cần là đồ ăn tự Từ Hương Quyên ăn thì cơ bản là bỏ ít dầu muối hoặc là không bỏ, nên hương vị tương đối nhạt nhẽo, ăn thì có thể ăn đó, nhưng đêm nay có thịt, Qua Qua liền không muốn ăn.
Từ Hương Quyên: "Ba con đã cao như vậy rồi còn cao cái gì nữa? Lại không ăn rau xanh nữa, Ngưu Ngưu đều phải cao hơn con."
Qua Qua: "Ngưu Ngưu không ăn rau xanh, Ngưu Ngưu không cao bằng con."
Ngưu Ngưu là đứa bé con, còn chưa biết ngồi đâu, chắc chắn không cao bằng con bé.
Ý tứ của Qua Qua là Ngưu Ngưu không ăn rau xanh, nên bé cũng không muốn ăn.
"Ngưu Ngưu còn chưa có mọc răng, chờ mọc răng rồi, mẹ cũng bắt Ngưu Ngưu ăn rau xanh."
Miệng của tiểu nha đầu nhanh nhẹn, ấy cũng là giống mẹ nó, hai mẹ con đối thoại, Chu Trình Ninh không ngăn được ý cười, gắp đi một gốc cải thìa trong chén Qua Qua, "Dư lại tự Qua Qua ăn hết nha."
Qua Qua vẫn chưa tranh luận bằng mẹ được, thấy ba gắp đi một gốc rau xanh rồi, vẫn là tự mình lấy chén về, bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu đã tỉnh đi dạo trong sân một chút.
Cơm chiều cô ăn không nhiều lắm, không đói là được, ngày thường sớm sẽ buông đũa, nếu Ngưu Ngưu tỉnh thì liền đi chăm Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu chưa tỉnh thì liền chờ một lớn một nhỏ ăn xong rồi lại rời bàn đến gian nhỏ cách vách phòng bếp lau chùi, không thể rời bàn trước á, Qua Qua lắm mưu ma chước quỷ, A Ninh lại là người mềm lòng, Qua Qua nói cái gì cũng đồng ý.
Ba mềm lòng, mẹ là người vững lòng, cứ thế nhìn chằm chằm cô bé ăn xong hết một bữa cơm.
Gian nhỏ cạnh bên phòng bếp vốn là để chất củi, nhưng củi thật nhiều quá không chất hết nổi, cô ngại quá nhỏ bèn dứt khoát để trống ra, đổi một cái phòng chất củi lớn chút, cái gian để trống ra đây cô lấy làm phòng tắm, vì để không ảnh hưởng hai cha con rửa chén rửa mặt, cô ăn xong đều là lau người ở đây, về phần ngày thường à, đều ở phòng bếp, phòng bếp thì tương đối tiện.
Đại đa số thời điểm Từ Hương Quyên sẽ rửa mặt xong rồi về buồng trong sớm hơn Chu Trình Ninh với Qua Qua, số ít cũng là vì Ngưu Ngưu tỉnh, cho Ngưu Ngưu ăn dỗ Ngưu Ngưu, thuận tiện bế Ngưu Ngưu đi dạo trong sân một chút.
"Quyên, rửa chén xong rồi, anh với Qua Qua cũng tắm xong... Anh bế Ngưu Ngưu cho, em đi tắm trước đi." Chu Trình Ninh xách Qua Qua vào buồng trong, đi ra nói chuyện với Từ Hương Quyên.
Vẫn là lần đầu tiên nghe ông chồng nhà mình chủ động muốn bế Ngưu Ngưu đó.
Không phải không muốn bế, Qua Qua không phải để anh bế không ít à, anh chỉ là cảm thấy Ngưu Ngưu quá nhỏ, lúc Qua Qua mới sinh ra ấy, anh cũng không dám bế, chỉ sợ sức quá lớn con sẽ khóc.
Mỗi lần Từ Hương Quyên để Chu Trình Ninh bế con, đều sẽ nói cho anh nên bế con như thế nào, lần này cũng giống vậy, thấy Ngưu Ngưu được ba bế không khóc nháo, cô mới yên tâm đi tắm rửa.
Cài then cửa phòng bếp lại, cửa sổ vốn dĩ đã dán báo rồi, nên lúc Từ Hương Quyên tắm rửa cũng chỉ phân thần chú ý thanh âm trong viện.
Ngưu Ngưu khóc lên cô chắc chắn có thể nghe thấy.
Trong nhà trước mắt chỉ có đèn dầu hỏa, thường thường xem Chu Trình Ninh tan tầm mấy giờ, cơm chiều anh về là có thể ăn được, hôm nay về còn tính là sớm, cơm nước tắm rửa xong cũng còn sớm, trong sân tuy rằng còn có hơi tối, nhưng không đến mức đen thùi.
Đã là mùa thu rồi, thời tiết đã lạnh xuống, trong sân cũng rất ít muỗi, Chu Trình Ninh thầm nghĩ bảo bảo mềm mại non nớt kiểu như Ngưu Ngưu đây nếu mà có muỗi ở đây, chắc chắn là chiêu muỗi.
Ngưu Ngưu mới được mẹ cho bú xong, còn tiêu tiểu luôn nữa, động tác của ba cũng không thô lỗ, tuy nhìn quen mẹ hơn, nhưng ba cũng không phải người xa lạ, cho nên hai cha con nhất thời còn ở chung rất hài hòa.
Thẳng đến khi chờ Từ Hương Quyên ra, Chu Trình Ninh mới xáp lại gần, "Quyên, anh về buồng trong với em trước, chờ lát nữa lại đến phòng bếp đổ nước."
"Ừ, đừng quên dọn giường của Ngưu Ngưu ra gian ngoài."
Chu Trình Ninh: "Giường của Ngưu Ngưu tới rồi?"
Từ Hương Quyên chỉ chỉ một góc sân, "Ở kia kìa, ban ngày phơi cho bớt mùi, buổi tối em dùng vải bọc lại."
"Được, chờ lát nữa để anh dọn đến gian ngoài."
Trên tay Từ Hương Quyên trừ bỏ cục xà phòng thơm dùng hộp đựng, cái gì cũng không cầm, xà phòng thơm đặt ở gian ngoài, quần áo thì để đó sáng mai Chu Trình Ninh giặt.
Cô cũng không phải người không làm việc nhà, ban ngày buổi tối chăm con còn phải làm này làm kia, sinh con không được bao lâu, tự nhiên phải tĩnh dưỡng, không thể việc gì cũng ôm đồm lên người mình được, ba nó làm việc đương nhiên là thiên kinh địa nghĩa*.
*: câu này ý nói là chuyện đương nhiên ấy, giống như mua đồ phải trả tiền, cái này là thiên kinh địa nghĩa, là chuyện đương nhiên.
Cô không chịu nổi mấy đại lão gia chờ cơm ăn, chờ được hầu hạ mỗi ngày kia đâu.
Cất xà phòng xong Từ Hương Quyên liền đón Ngưu Ngưu vào buồng trong trước, "Qua Qua, đang làm gì đó?"
"Ngủ."
"Giấu gì trong ổ chăn vậy?"
"Không có."
Lúc này Ngưu Ngưu cũng ngó về phía chị gái, Từ Hương Quyên hiện tại không rảnh tay mà lật chăn con lên xem nó giấu cái gì, ôm Ngưu Ngưu ngồi lên giường, vờ như không có việc gì phát sinh vậy.
Chu Trình Ninh đổ nước xong thì lo liệu tốt quần áo dơ, đi dọn giường nhỏ đến gian ngoài.
"Quyên, giường nhỏ được mài bóng loáng ghê, anh sờ một lần rồi, không có dằm, Ngưu Ngưu có thể yên tâm nằm trên đó."
Chu Trình Ninh người còn chưa có vào buồng trong, mà tiếng đã tới trước rồi, buổi tối không thấy rõ lắm, nhưng sờ rất không tồi, hơn nữa cũng rắn chắc, cho Qua Qua 3 tuổi lên đó ngủ cũng được.
Đi vào buồng trong, Chu Trình Ninh liền nhận thấy được không khí không thích hợp, anh nói chuyện, vợ cũng không có đáp lời như thường ngày.
Qua Qua còn chưa có nằm xuống, mà ngồi ở trên giường, rúc người vào ổ chăn, nhưng lúc này lại là cúi đầu, cái đầu nhỏ đều phải vùi vào trong chăn rồi.
Quyên thì sao, ôm Ngưu Ngưu ngồi trên giường đùa Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng cười.
...... Không thích hợp nhất hẳn là Qua Qua, rất giống như làm sai việc gì chọc mẹ tức giận.
Nếu vợ không mở miệng, Chu Trình Ninh hung hăng cố coi như gì cũng chưa nhìn thấy, trực tiếp lên giường nằm vào ổ chăn.
Thật ra trong lòng anh vẫn là rất muốn Qua Qua đi tìm mẹ xin lỗi, chắc chắn là Qua Qua sai, Quyên sao có thể phạm sai lầm được.
Qua Qua vẫn ngồi đó không mở miệng, Chu Trình Ninh nằm đó, ánh mắt trong chốc lát chuyển về phía con gái, trong chốc lát chuyển về phía vợ.
Ánh mắt anh không chuyển với biên độ lớn, mà tương đối mịt mờ, cho nên Từ Hương Quyên với Qua Qua đều chưa phát hiện.
Chờ dỗ Ngưu Ngưu ngủ rồi, Từ Hương Quyên để Ngưu Ngưu nằm yên, chuẩn bị đi tắt đèn.
"Mẹ."
Giọng nói uể oải của Qua Qua vang lên ngay lúc Từ Hương Quyên chuẩn bị đi tắt đèn.
"Làm sao vậy? Qua Qua có chuyện gì?"
"Đây là tiền của con, ông cố cho, ông bà ngoại cho." Hai bàn tay nhỏ của Qua Qua nâng lấy 8 phân tiền.
Từ Hương Quyên còn nghĩ là gì đâu, thì ra là tiền riêng của nhóc con, "Tiền của con thì tự con cất kỹ đi."
Lúc cô vừa mới vào ấy, nói không chừng là Qua Qua đang đếm tiền riêng, mẹ vừa vào liền chột dạ, cô đã từng nói với ba mẹ, hiện tại cho Qua Qua tiền cũng chỉ có thể cho 1 phân thôi, không thể cho nhiều, mấy phân tiền này cô nhóc con hẳn là đã giấu rất lâu rồi.
Chỉ cần không phải trộm lấy tiền của người lớn, cô cũng sẽ không cản trẻ con tự mình tồn tiền.
Đương nhiên, nếu là cô của đời trước, có khả năng sẽ không khỏi phân trần rồi liền hốt đi vốn riêng của Qua Qua, còn sẽ nói cho đẹp rằng, mẹ tồn tiền cho con.
Người lớn nói tồn tiền cho trẻ con, thường là sẽ không trả cho trẻ con.
"Cảm ơn mẹ!" Qua Qua lập tức cao hứng lên.
Từ Hương Quyên hiểu được, hóa ra nhóc con cho rằng cô muốn nuốt tiền riêng của con bé.
"Mau mau ngủ."
Chờ Qua Qua cất kỹ 8 phân tiền của mình nằm vào ổ chăn rồi, Từ Hương Quyên mới tắt đèn.
Chu Trình Ninh lại bởi vì chuyện Qua Qua giấu tiền mà suy nghĩ không ít.
...
Buổi sáng Chu Trình Ninh bắc nồi xong, Từ Hương Quyên liền bảo anh đi giặt quần áo, dù sao củi lửa đã châm cũng có thể đốt được một hồi.
Trong sân nhà có 1 miệng giếng, Chu Trình Ninh giặt quần áo, Qua Qua ở bên lấy gáo múc nước từ thùng nước ra, đổ nước cho ba.
Lúc Chu Trình Ninh giặt quần áo thì bắt đầu giáo dục Qua Qua, "Qua Qua, về sau tồn tiền phải nói với mẹ biết chưa? Tốt nhất là đừng gạt mẹ, con xem đêm qua mẹ cũng không có lấy đi tiền của Qua Qua mà phải không?"
"Dạ ba, con đã biết."
Chu Trình Ninh xem như Qua Qua đã nghe lọt, lúc này nghi hoặc Qua Qua tồn tiền để làm cái gì, "Qua Qua của chúng ta tồn tiền là mua kẹo ăn sao?"
Giống như anh, không đói bụng đã tốt rồi, ở trường có đôi khi cũng sẽ phát vở bút cho giáo viên, anh đều không cần mua, hơn nữa trường học có thư viện, buổi sáng khi không có tiết lại không thể về nhà ấy, anh thích ở ngay đó mà đọc sách.
Chu Trình Ninh tự cảm thấy tinh thần lương thực và vật chất lương thực đều được thỏa mãn, không cách nào hiểu nổi tâm tư tồn tiền của đứa bé 3 tuổi.
"Không phải kẹo, là là búp bê, loại sẽ không ngã, lắc tới lắc lui, nhà Miêu Miêu có."
Chu Trình Ninh nghe Qua Qua miêu tả, biết đại khái là con lật đật, "Qua Qua tồn tiền cho tốt, về sau nhất định có thể mua 1 con búp bê, đến lúc đó để ở trong phòng của mình nha."
Buổi sáng vợ nhắc với anh một câu, cái gian kia về sau là phòng của Qua Qua, chờ Qua Qua lớn một chút là có thể qua đó ngủ.
Chính Chu Trình Ninh không có tiền, cho nên khi nghe con gái nói muốn mua búp bê cũng không có nghĩ tới mua cho con gái, mà chỉ cổ vũ con gái tồn tiền cho tốt.
Con gái thông minh là giống mẹ, tồn tiền chắc chắn là tồn rất nhanh.
"Ưm!" Qua Qua biết ba không có tiền, nên căn bản là không trông cậy vào ba mua cho bé, nghe ba nói để cho chính mình để ở trong phòng, cả người lại tràn ngập nhiệt tình.
Chờ Chu Trình Ninh giặt quần áo xong xuôi, cơm sáng cũng đã nấu gần xong, hai cha con phơi quần áo xong liền đi ăn cơm.
"Anh cả em gửi bưu kiện tới rồi, phiếu hẳn là cũng tới rồi, bữa nay em đi lấy, chờ tới ngày anh nghỉ chúng ta liền có thể mang theo Qua Qua đi vào thành."
Ngày hôm qua Từ Hương Quyên về nhà, vừa khéo gặp phải Tiểu Lý đưa bưu kiện đến nhà ba mẹ cô, cô cũng không thể đi vòng trở về mà cố ý xem xem trong bưu kiện có gì được, bèn dứt khoát để sáng nay lại đi xem, dù sao mẹ cô cũng sẽ nói cho cô có những cái gì.
Qua Qua vẫn luôn nhớ rõ mẹ đã đáp ứng đi vào thành, lúc này nghe thấy, "Đi vào thành, ăn thịt!"
Thịt trong thành chắc chắn ngon hơn.
Từ Hương Quyên không khách khí mà đả kích Qua Qua, "Không có thịt ăn, Qua Qua muốn ăn thịt, liền dùng tiền của chính Qua Qua mà mua thịt ăn, tối qua đã ăn thịt rồi còn muốn ăn thịt."
Qua Qua sinh ở thập niên 80, cuộc sống không có khổ như trẻ con sinh ra ở mấy thập niên trước, nhưng cũng chẳng tốt lành đến độ có thể bữa bữa đều có thể ăn được thịt như trẻ con về sau, sau lại cuộc sống quá tốt, bọn nhỏ lại đều kén ăn cả lên, không yêu dùng bữa thì thôi, còn có đứa bé không yêu ăn thịt, ôi thôi sầu chết các mẹ.
Trẻ con hiện tại, thiên nhiên không có sức chống cự với kẹo đường và thịt, dễ nuôi lắm.
Qua Qua nghe thấy mẹ nói dùng tiền của mình để ăn thịt, lập tức không nhắc tới vụ ăn thịt nữa.
Nghe thấy ngày nghỉ có thể đến huyện thành mua xe, Chu Trình Ninh mừng ra mặt, "Qua Qua, đến lúc đó ba lái xe chở con với mẹ về nhà."
"Dạ!" Thật ra Qua Qua cũng chưa từng xa nhà, xa nhất có khả năng vẫn là đi đến chỗ ông cố, Qua Qua cũng không nghĩ tới chiếc xe đạp rỉ sắt để ở trong xó kia là công cụ thay đi bộ, nhưng ba nói cái gì chính là cái đó!
Cái vẻ kích động này của hai cha con, Từ Hương Quyên nhìn mà muốn cười, nhưng vẫn là nhịn xuống.
...
Chờ ba nó đến trường rồi, Từ Hương Quyên dẫn theo Qua Qua, bế Ngưu Ngưu đến nhà mẹ cô.
Ngô Thải Phượng và Từ Căn Sinh đang ăn cơm, thấy con gái tới, Ngô Thải Phượng liền gấp không chờ nổi mà nói với con gái hôm qua anh cả nó gửi cái gì về.
Có 3 loại là khô bò, đồ hộp, bánh quy sữa bò, đương nhiên, phiếu xe đạp cũng có luôn.
Hương vị của bánh quy sữa bò ngửi rất đậm, Từ Hương Quyên cầm một miếng, tự mình bẻ một chút, dư lại đều cho Qua Qua ăn.
Quá ngọt.
Qua Qua thì lại ăn rất ư là vui, hỏi xin bà ngoại thêm miếng nữa.
Việc chủ yếu của Ngô Thải Phượng với Từ Căn Sinh hôm nay là đi phơi hạt thóc đã đánh ở lần thu hoạch trước đó, vừa vặn thời tiết bữa nay không tệ, thích hợp phơi lúa.
Chỗ phơi lúa cách nhà ba mẹ không xa, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu vừa tỉnh là muốn bú sữa, cô liền trực tiếp bế Ngưu Ngưu về, cũng không được mấy bước đường, tới giờ nấu cơm rồi, bèn dẫn Qua Qua về nấu cơm luôn.
Buổi chiều Từ Hương Quyên cũng không có làm giày đan áo len, mà vẫn ở sân phơi phơi nắng.
"Cũng thật sốt ruột nha, lần này Vương Cường đánh vợ gã vào bệnh viện huyện luôn rồi." Đám phụ nữ ở bên nhau là cứ thích tám nhảm.
Từ Hương Quyên chẳng có nửa điểm quan hệ với Vương Cường kia, nghe tám nhảm cũng không có cảm giác gì.
Một bác gái kéo đề tài đến trên người Từ Hương Quyên, "Vợ nó thiệt là thảm, còn hên Quyên không gả qua."
"Quyên gả qua còn không biết là ai đánh ai vào bệnh viện đâu."
Mọi người nghe thấy lời này, lập tức cười rộ lên.
Qua Qua còn đang nghiêm túc mà hoàn thành nhiệm vụ đuổi chim ông ngoại giao cho bé, nghe thấy tiếng cười của đám phụ nữ ở bên này, bèn nhòm qua, hình như cũng chẳng có gì hay, liền tiếp tục tuần tra.
Ngô Thải Phượng nghe không quá thoải mái, "Con gái tôi còn có thể để người ta bắt nạt à? Thôi miễn bàn cục phân đánh phụ nữ kia đi, bọ hung cũng chẳng thèm đẩy."
"Lần này lại đánh gì nữa?" Từ Hương Quyên nhàn nhạt hỏi một câu.
Rất mau, đề tài liền chuyển dời đến trên người vợ Vương Cường rồi, mấy người phụ nữ quả thực y như biết hết 18 đời tổ tông vợ Vương Cường vậy, từ bị thương chỗ nào đến làm sao lại gả vào Vương gia, gọt sạch sẽ gốc gác của người ta hết.
Tuy phụ nữ nông thân phần lớn là nát miệng, nhưng chưa từng nói vợ Vương Cường không phải, người không có khả năng nɠɵạı ŧìиɧ, không có khả năng có lòng dạ hoa bướm, nhưng thật ra là Vương Cường ấy, ở bên ngoài làm loạn quan hệ nam nữ, thích uống rượu hút thuốc, về nhà thì đánh vợ, quả thực chính là đồ cặn bã trong thôn.
Sau lưng mọi người đều nói bậy gã, mà đến ngay mặt liền túng, khách khách khí khí với người ta.
Rốt cuộc Vương Cường có anh cả anh hai, quan hệ của Vương gia với trưởng thôn cũng tốt lắm à, bình thường thôn dân đều không dám chọc.
Từ Hương Quyên sống qua mấy năm như vậy, chưa từng rời khỏi huyện Lai Dương, nên tất nhiên cũng biết chút ít về chuyện nhà Vương Cường.
Chỉ cần không chọc tới cô, cô cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đi làm chết bọn họ.
Lần này vợ Vương Cường vào bệnh viện cô cũng biết, người bị đánh cho chết khϊếp, nháo muốn thắt cổ ở bệnh viện, cuối cùng là người nhà rốt cuộc không nhìn nổi nữa, đồng ý cô ấy ly hôn, mà ly hôn vẫn là chuyện của nửa năm sau.
Đúng thế đấy, lúc này đây ly hôn phải được cha mẹ đồng ý mới được, nhà mẹ đẻ là chỗ dựa của phụ nữ, người nhà mẹ đẻ không đồng ý, ở mấy cô vợ nhỏ không có chủ kiến mà xem ấy, y như trời sập xuống vậy, chết rồi còn thống khoái hơn còn sống.
Đời này, chuyện kiên cường nhất mà vợ Vương Cường đã làm hẳn là cùng vào bệnh viện nháo thắt cổ muốn ly hôn.
Cuối cùng tựa hồ là mang theo con gái ra ngoài làm công, cô ấy với Vương Cường chỉ có 1 đứa con gái, Vương Cường có đôi khi còn đánh con gái, theo cách nói của người hiện đại về sau, kẻ như Vương Cường chính là đồ cuồng bạo lực, bạo lực gia đình hằng ngày.
Phàm là cô vợ nào kiên cường một chút, đều sẽ không có kết cục giống cô ấy vậy, cô vợ nào kiên cường chút ấy, không phải mày chết, chính là tao chết, cô vợ hiện tại này của Vương Cường, chỉ có tao chết.
Tám nhảm vợ Vương Cường xong, đám phụ nữ lại chuyển đề tài đến trên người mấy cô cậu trẻ, nhọc lòng vì con gái nhà mình đây.
Lúc này Ngưu Ngưu tỉnh lại, bị Từ Hương Quyên ôm vào lòng, Từ Hương Quyên đưa 1 bàn tay che tai Ngưu Ngưu lại, Ngưu Ngưu ngủ cô cũng sẽ không ngồi ở đây, lấy cái giọng lớn của đám phụ nữ, không dọa tỉnh Ngưu Ngưu thì không được.
...
"Mẹ, dùng cái bình sữa này, múc 2 muỗng sữa bột, đong nửa bình nước ấm cho Ngưu Ngưu uống là được rồi." Từ Hương Quyên để Ngưu Ngưu nằm yên xong thì bàn giao với mẹ mình.
Ngô Thải Phượng đuổi người, "Biết rồi, nhanh nhanh đi, không đi nữa thì không đuổi kịp xe."
Chu Trình Ninh với Qua Qua ở ngay ngoài sân chờ, lúc vừa tới, Qua Qua còn hỏi ba, "Ba, vì sao không đi vào nhà ông bà ngoại, bà ngoại sẽ cho con đồ ăn."
"Qua Qua, bà ngoại cho con thì con ăn, không để đòi bà ngoại, phải hiểu lễ phép."
Qua Qua biết ông bà ngoại sẽ cho bé ăn, cho nên trước nay đều sẽ không chủ động đòi hỏi với ông bà ngoại, "Mẹ không cho con đòi bà ngoại đồ ăn, đều là ông bà ngoại cho con hết."
Chu Trình Ninh: "Ba thì là ở bên ngoài chờ mẹ, nếu chúng ta muốn ra ngoài, ba ở ngay bên ngoài chờ mẹ không đi vào, có thể bớt đi vài bước đường."
Thật sự ra là không muốn để mẹ vợ thấy anh rồi chướng mắt.
Qua Qua vừa nghe thấy cũng phải, "Con với ba ở cùng, bớt đi vài bước."
Đi đường mệt mỏi lắm, chân bé không có dài bằng của ba mẹ, đi bộ chắc chắn mệt hơn so với ba mẹ.
Từ Hương Quyên an bài Ngưu Ngưu xong xuôi liền đi ra, một nhà 3 người xuất phát đi huyện thành.
Qua Qua có thể nói là lần đầu tiên ngồi xe khách, lên xe cũng là được ba bế lên, lên xe rồi là được ba bế cho ngồi trên đùi.
Qua Qua nhỏ người, còn chưa cần mua vé xe, hôm nay một nhà ba người tới sớm, nên có chỗ ngồi.
Hai người lớn như Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh còn không có gì, Qua Qua một đứa bé ngồi trên đùi ba, đôi mắt trong chốc lát nhìn nhìn chỗ này, trong chốc lát lại ngó ngó chỗ kia, nghiễm nhiên là bộ dáng lần đầu tiên đi từng trải.
Qua Qua nhà bọn họ cũng coi như ngoan, không có vừa lên xe đã la to, quấy rầy thanh nhàn của người khác làm ba mẹ chịu mắng.
"Mẹ, con mang theo tiền." Qua Qua móc ra 2 phân tiền, hôm nay phải ra ngoài, ba nói là đi vào thành mua xe, bé cũng muốn mua đồ.
Từ tối hôm qua đã bị mẹ biết mình giấu diếm tiền riêng rồi, Qua Qua không giấu tiền nữa, buổi sáng bị ba bế ra khỏi ổ chăn cũng phải đếm tiền trước một lần, nghiễm nhiên đã thành tiểu tham tiền, Từ Hương Quyên nhìn 2 phân tiền, "Tiền cất cho kỹ đừng để mất."
Qua Qua cũng không có ý tưởng khác, chỉ là cho mẹ nhìn tiền mà bé mang theo, mẹ nhìn xong bé liền cất vào túi.
Mùi trên xe vẫn không dễ chịu như cũ, trên đường cũng xóc nảy mười phần, khuôn mặt nhỏ của Qua Qua đều thành màu rau xanh, xuống xe được ba bế, người vẫn cứ choáng váng.
"Đi trước đi, dẫn Qua Qua đi uống miếng nước." Hôm nay không mang lương khô, mà mang theo ấm nước, Từ Hương Quyên nghĩ là buổi chiều lúc về ba nó đạp xe ba bánh, không chừng đạp khát rồi có thể có nước uống.
Nước này xem ra phải để Qua Qua uống một hớp trước.
Mang theo Qua Qua đi lên phố, cho Qua Qua uống miếng nước, sắc mặt của cô nhỏ rốt cuộc bình thường một chút, "Không muốn ngồi xe."
Từ Hương Quyên sờ sờ bím tóc trên đầu Qua Qua, "Được, không ngồi cái xe kia, lúc về ba lái xe đưa chúng ta về nhà."
Chờ Qua Qua đã hòa hoãn lại thì không muốn được bế nữa, chỉ muốn tự mình đi, tự mình đi mới có cảm giác an toàn của làm đến nơi đến chốn.
Hôm nay Từ Hương Quyên mang theo 1000 ra cửa, trừ bỏ mua xe ra, còn chuẩn bị mua cái ví tiền cho chính mình nữa, sau đó còn mua áo bông và mũ cho ông nội.
Qua Qua đi vào tòa lầu bách hóa, người liền tinh thần lên, chộp 2 phân tiền vào tay, cái này cũng muốn mua cái kia cũng muốn mua, hỏi cô bán hàng bao nhiêu tiền, lại là cái này cũng không mua nổi cái kia cũng chẳng mua được.
Xe ba bánh vẫn còn, Từ Hương Quyền liền tính tiền, để đó trước, để mua xong mấy cái khác lại lấy đi.
Về phần Qua Qua, cô chẳng lo lắng chút nào, ba Qua Qua đi lạc, Qua Qua cũng không thể đi lạc được, tùy con bé đi dạo đi. Tới lúc biết 2 phân tiền của mình chẳng thể mua được cái gì sẽ tự về.
Bé gái 3 tuổi, 2 phân tiền đã cảm giác rất nhiều rồi, sau khi cô bán hàng giải thích với bé, đồ kia cần phải 20 cái 1 phân tiền mới mua được, rồi đồ nọ phải tới 110 phân tiền mới mua được, Qua Qua lựa chọn trở về tìm mẹ.
Từ Hương Quyên chọn mũ bông cho ông nội, thuận tiện cũng mua 1 cái cho Chu Trình Ninh.
Mũ bông này tới 7 tệ một cái, mua nhiều thì cô mua không nổi, còn hên là tòa lầu bách hóa trừ bỏ những mặt hàng cá biệt như đồng hồ, xe đạp là khá đắt đỏ ra, giá cả của phần lớn các vật phẩm còn xem như bình dân.
"Cho anh này, anh với nội mỗi người một cái."
Chu Trình Ninh nghe vợ muốn mua mũ cho mình, bèn vội vàng cự tuyệt, cái này thật sự quá đắt, "Quyên, không cần, anh không cần mũ...... Quyên, em mua cho chính mình một cái đi, không cần mua cho anh."
"Qua Qua, Ngưu Ngưu còn có em, đều có thể dùng len sợi làm, hơn nữa bọn em đều chả thế nào đi ra ngoài, mà ở trong phòng ấm áp, cái mũ bông này rắn chắc, giờ đàn ông mùa đông ra cửa đều đội một cái...... Em cũng mua một cái cho ba em rồi."
Từ Hương Quyên nói rồi lại liền cầm 1 cái, tiền mà cô cho ông nội cô không tính vào, mua cho ba cô với ông chồng cô, lần này đã ít đi 14 tệ.
Không lo liệu việc nhà không biết củi gạo mắm muối đắt.
Mới vừa cảm khái đắt xong, Qua Qua đã trở lại.
"Mẹ, cho mẹ."
"Tiền của Qua Qua, cho mẹ làm gì?"
Qua Qua: "Mẹ mua đồ, quá đắt, cho mẹ 2 phân tiền, là có thể thiếu đi 2 phân tiền."
Vào lúc Chu Trình Ninh cảm thấy con gái nhà mình quả nhiên trưởng thành ấy, Từ Hương Quyên nhận thấy được ý đồ của con gái, có điều cũng chưa nói gì, mà nhận lấy 2 phân tiền đã bị bàn tay nhỏ của con gái ôm ấp đến nóng hầm hập.
Chu Trình Ninh cuối cùng không thể cự tuyệt mũ, Từ Hương Quyên cho anh đội thử.
"Rất mềm cũng rất ấm áp."
"Ấm áp thì tốt, đi mua cái túi chườm nóng đi."
Tiền của Qua Qua bóp ở trong tay mẹ, nhưng cũng không dám nói với mẹ muốn mua cái gì, mà yên lặng đi theo sau ba mẹ.
Túi chườm nóng của lúc này đều là túi chườm nóng cao su kiểu cũ, mùi cũng khá nặng, nhưng rắn chắc dùng bền, mùa đông rót nước nóng vào, trước hết bỏ vào ổ chăn, chờ tới lúc ngủ là ổ chăn liền ấm áp.
Túi chườm nóng 2 tệ một cái, mua cho ông nội 1 cái, Qua Qua 1 cái, A Ninh 1 cái, cô 1 cái, ổ chăn của Ngưu Ngưu cũng để một cái, nhưng không thể để quá gần Ngưu Ngưu, làm ấm ổ chăn của Ngưu Ngưu xong liền đặt ở cuối giường, dù sao giường cũng không lớn.
Túi chườm nóng của Ngưu Ngưu với Qua Qua ấy, trở về liền làm "áo len" cho, rót nước nóng vào là có thể l*иg áo len vào.
Hôm nay Từ Hương Quyên mang theo 1000, 400 là của ông nội, 600 là của mình, chủ yếu là nhà mình chi tiêu lớn, người lớn trẻ nhỏ, vừa mua chính là mấy phần.
Túi chườm nóng cũng mua xong, Từ Hương Quyên lại đi mua ví tiền, cũng mua 1 cái túi tiền 2 mao tiền cho Qua Qua, thiết kế túi có chút giống túi thơm thời cổ, lớn hơn bàn tay Qua Qua chút, Qua Qua thích cực kỳ, muốn về nhà cất 6 phân tiền vào ngay lập tức.
Ví tiền Từ Hương Quyên mua có chút giống túi xách tay nữ, 3 tệ 1 cái, có thể cất tiền xu và tiền giấy ở một phần.
Lúc chọn kỹ ví tiền cho chính mình, Từ Hương Quyên lại nghĩ đến lần trước vô tình nhìn thấy Chu Trình Ninh kẹp 2 tệ vào sổ tay, bèn dứt khoát mua luôn cái ví tiền cho Chu Trình Ninh, ví tiền màu đen 1 tệ, thiết kế tương đối đơn giản, dùng thì vẫn có thể dùng.
Cả buổi sáng đều đang mua mua mua, 600 mà Từ Hương Quyên mang đã xài được gần hết rồi, 400 của ông nội, đã mua 300 giày vớ quần áo cho nội, dư lại 100 thì mua mấy cái chăn từ nhà mẹ đẻ cô.
Mùa đông chăn dày, mùa xuân mùa hạ chăn mỏng, chăn lông cũng có, tóm lại 700 dư lại 300 trả cho nội.
Nhà tranh của ông nội cũng phải gia cố lại, xây cái mới thì không quá hiện thực, có thể để A Ninh liên hệ đi gia cố, thế thì trời mưa trời tuyết cũng khong cần quá lo cho cụ.
Ra khỏi tòa lầu bách hóa, xe ba bánh bị nhét đến tràn đầy, chẳng qua hai mẹ con vẫn có thể ngồi vào được, trưa ăn cơm Từ Hương Quyên không dẫn hai cha con đi tiệm cơm đã ăn lần trước, mà đi một tiệm khác để ăn.
Tiền còn dư lại 30, Từ Hương Quyên gọi bắp cải xào, khoai tây xắt sợi mỏng xào thịt lát, đậu hủ Ma Bà, 2 chén cơm, tổng cộng mất 6 tệ.
Tiệm cơm này không phải kiểu nhà ăn lớn, mắt thấy được món gì thì cũng chỉ có thể gọi món đó, nếu có thực đơn của mình, thì vẫn nấu riêng cho mi.
Cơm hết thì có thể tự mình múc.
Chu Trình Ninh không an lòng xe ba bánh bên ngoài, Từ Hương Quyên bảo anh vào anh cũng không vào, thế nào cũng phải canh chừng xe ba bánh, chỉ sợ bị trộm, Từ Hương Quyên cũng chỉ có thể để cho anh canh, chờ lát nữa ăn cơm thì đưa ra cho anh vậy.
Cũng còn đỡ là bây giờ người ăn cơm tiệm không nhiều lắm, hành vi canh chừng cả xe đồ bên ngoài của chồng cô cũng không quá quái dị.
Qua Qua thì xách theo túi tiền của mình vào tiệm cơm nhỏ, nhìn thấy bàn kế bên có thịt kho tàu thì thiếu chút nữa chảy nước miếng, "Mẹ, thịt thịt."
"Chờ lát nữa là có thịt ăn." Lại nói tiếp cũng đã lâu không ăn thịt heo, chờ một thời gian nữa đi cắt 2-3 cân thịt tới làm một bữa thịt kho tàu.
Tuy nói cửa hàng này không phải kiểu nhà ăn lớn, nhưng Từ Hương Quyên cũng chú ý tới cái bàn gọi thịt kho tàu kia.
Món thịt kho tàu này có mắt là đều có thể nhìn ra chưa có hầm nát, chưa hầm được đến độ vào miệng là tan, màu sắc của thịt cũng là đỏ đen, thoạt nhìn có hơi khét, cô cảm thấy gọi ăn cũng dầu mỡ, chẳng bằng tự mình nấu.
Có thịt, Qua Qua liền an tĩnh chờ thịt, thường thường sờ túi tiền của mình, bảo bối cực kỳ.
Lúc món lên bàn, Từ Hương Quyên chào hỏi với bà chủ, đem ba loại thức ăn đều gắp một chút vào một đĩa, rồi lại bưng chén cơm đi đưa cho Chu Trình Ninh.
An bài xong xuôi cơm trưa cho Chu Trình Ninh rồi, Từ Hương Quyên liền mang theo Qua Qua ăn cơm trưa của chính các cô.
Hương vị còn tạm, không đến mức nhạt nhẽo, có thể ăn với cơm, Qua Qua chủ yếu là đói bụng, nhìn thấy thịt kho tàu của người khác là muốn ăn, lúc này ăn được cơm rồi liền không nói nữa, tuy không ngon bằng mẹ nấu, nhưng có thể lấp bụng.
Chu Trình Ninh dù đang ăn cơm mắt cũng không xê dịch mà nhìn chằm chặp xe ba bánh với cả xe đồ, chỉ sợ chớp mắt không chú ý chút thôi, đồ liền biến mất ngay trước mắt.
Chờ cơm nước xong người một nhà chuẩn bị về nhà, trái tim luôn xách lên của anh mới thả xuống một nửa, rốt cuộc có thể về nhà.
Trên đường về Qua Qua mới bắt đầu ríu rít nói không ngừng, Chu Trình Ninh lái xe không nhanh, đường không bằng phẳng, đạp chậm cũng không thấy xóc nảy là bao.
Hiện tại xe còn không nhiều lắm, càng nhiều vẫn là người đi bộ trên đường, nhìn thấy một nhà ba người cũng không ngạc nhiên nhiều.
Chu Trình Ninh tới giao lộ rồi liền không biết về nhà thế nào, liền hỏi Từ Hương Quyên, Từ Hương Quyên vẫn là rất quen đường.
Cứ thế, người một nhà tiêu tốn 2-3 tiếng mới về tới nhà.
Qua Qua được mẹ bế xuống ba bánh, lập tức chạy vào phòng cất tiền, Chu Trình Ninh thì đẩy mạnh xe vào trong sân, để vợ kiểm kê một phen, xem có để sót cái gì hay không.