N ngày sau
Hôm nay sau khi ngâm xong dịch thể, nam nhân vuốt ve cơ thể của ta tán thưởng: "Hiện tại thân ái thật sự hoàn mỹ, quả thật chính là một tác phẩm ko tì vết, ta đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ." Nói xong câu đó, liền ôm ta đi lên trên cầu thang mà ta từng không thể nhìn đến.
Phải rời khỏi tầng hầm rồi sao? Hoặc là muốn làm gì nữa?
Từng bước một, ta nghe thấy trái tim mình dữ dội như muốn ngừng đập.
Ta vẫn là mong đợi đi, mong đợi còn sống để rời đi nơi địa phương này.
Rất lâu không nhìn thấy ánh sáng, cứ như thế xuất hiện trước mắt của ta. Đập vào tầm mắt chính là một căn phòng tương đối xa hoa, nam nhân này...hẳn là rất có tiền.
Cũng phải, không có tiền làm sao có thể xây dựng nên phòng thí nghiệm dưới đất kia quy cách như thế.
Bị ôm đi đến căn phòng ở lầu hai, đi đến căn phòng cuối hành lang. Đó là một cái phòng ngủ lớn có cửa sổ sát đất, ta bị ôm đi đến phòng thay đồ rộng lớn trước gương.
"Thân ái, nhìn chính ngươi xem, quá mức hoàn mỹ."
Ta nhìn về phía gương, bên trong gương chính mình có làn da trắng nõn, thân thể mảnh khảnh, tóc dài đen nhánh. Và trên mặt hoàn mỹ đó mơ hồ còn có thể nhìn thấy bộ dạng lúc trước.
Nam nhân dùng mặt của hắn cọ xát vào mặt của ta, biểu tình vô cùng say mê.
Ta muốn cười, lại vô luận thế nào đều không thể cười được. Bộ dáng của nữ nhân trong gương rõ ràng là ta, không phải sao?
"Ngày mai chúng ta liền kết hôn nhé, thân ái. Như thế em có thể hoàn toàn thuộc về ta rồi." Trong âm thanh của nam nhân tràn đầy kích động.
Trong ánh mắt chờ mong của hắn, ta chết lặng gật đầu.
Hôn một cái vào trán của ta, sau đó nam nhân đặt ta lên chiếc giường mềm mại, liền vui vẻ rời khỏi.
Lẳng lặng nhìn lên trần nhà, nội tâm của ta trước nay chưa từng chết lặng. Không biết vì cái gì, nháy mắt nhìn đến chính mình trong gương, ta đột nhiên cảm thấy ta không nhận thức được cái nữ nhân đó.
Cái người hoàn mỹ kia, nữ nhân giống như búp bê, rốt cuộc là ai?
N1 ngày sau
Hôm nay, ta được mặc đồ rồi.
Áo cưới màu trắng xinh đẹp, chú rể khí phách đẹp trai mặc chiếc âu phục màu trắng nhã nhặn, là bao nhiêu ao ước của cô gái.
Không có khách mời, không có mục sư, chẳng qua hắn tổ chức kết hôn trong phòng. Ta mặc áo cưới lẳng lặng ngồi trên giường, sau đó nhìn hắn tuyên hệ xong tất cả lời thề.
"Hiện tại chú rễ có thể hôn cô dâu."
Nói xong câu này, hắn liền ôm lấy ta. Sau đó trên môi truyền đến xúc cảm lạnh băng.
Thực lạnh!
Nhìn đến nam nhân đang ở trên cơ thể mình vận động, nội tâm của ta lại một chút dao động cũng không có. Nước thuốc kia có phải hay không sẽ làm nhân tính con người lãnh đạm? Ta yên lặng ở trong lòng suy nghĩ.
"Thật tốt, hiện tại thân ái hoàn toàn thuộc về ta." Bất quá nam nhân tựa hồ một chút cũng không để ý đến phản ứng của ta, trái lại tự thỏa mãn mục đích của bản thân. Sau đó vẻ mặt cười đến vui vẻ.
Đại khái trôi qua bao lâu, sau khi nam nhân thỏa mãn rời khỏi cơ thể của ta, sao đó ôm ta đi tắm rửa sạch sẽ lại mang ta về tâng hầm dưới lòng đất.
Lại muốn làm gì?
"Thân ái, hiện tại hoàn mỹ như thế, đã có thể nói chuyện rồi."
Ta cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, sau đó hắn liền nói cho ta biết có thể nói chuyện rồi.
Nói chuyện, nói là nói như thế nào?
Ta như thế nào có chút không nhớ.
Trong bệnh viện
Ta nằm trên giường bệnh lẳng lặng nhìn cha mẹ của mình ở một bên khóc, trên mặt không có biểu tình gì.
"Bác sĩ, đứa nhỏ nhà của chúng tôi rốt cuộc làm sao vậy?" Nhìn thấy bác sĩ đi đến, cha mẹ ta giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, bắt lấy ông ấy hỏi:
"Ra ngoài đi, ta và các ngươi nói một chút về bệnh tình." Bác sĩ có chút thương hại liếc nhìn ta một cái, sau đó cùng cha mẹ ta đi ra ngoài.
Ta cũng không để ý sự tồn tại của những người này.
Cái người nam nhân kia đã chết, đây là hết thảy đại não của ta còn sót lại.
Từ sau khi hắn tự nhận mình kết hôn với ta, ta vẫn luôn ở trong phòng ngủ. Không bao giờ dùng kính thủy tinh ngâm mình trong chất lỏng không biết tên nữa, cũng không bị khóa vào trong l*иg sắt.
Cái người nam nhân kia phơi ra tất cả ôn nhu của hắn dành cho ta. Dường như sự tình dưới tầng hầm cho tới bây giờ đều không có xảy ra, mà ta là người vợ hắn yêu nhất.
Cho đến mấy ngày sau, hắn đột nhiên xuất hiện đem ta đưa tới tầng hầm, đem chúng ta cùng nhau khóa vào trong l*иg sắt.
Muốn làm gì? Tại sao đem chính mình cũng khóa vào? Ta có chút nghi ngờ.
Sau đó ta nghe thấy được cái người nam nhân kia dùng giọng điệu phi thường ôn nhu nói với ta: "Thân ái, ta yêu em như thế, em cũng yêu ta như vậy đúng không?"
Gật đầu, đối với tất cả các vấn đề của hắn ta đều nhu nhuận xác định đáp án.
"Thật tốt! Thân ái, hãy để cho chúng ta vĩnh viễn đều cùng ở một chỗ đi."
Hắn vừa dứt lời, ta liền cảm nhận được ngực của chính mình truyền đến cảm giác đau đớn. Khó khăn cúi đầu, ta một phen nhìn đến dao găm theo phía sau cơ thể xuyên qua ngực của ta.
"Thật không nỡ khiến cho thân thể hoàn mỹ xuất hiện vết thương như vậy. Bất quá, chỉ có làm cho máu tươi của chúng ta dung hợp cùng một chỗ mới càng hoàn mỹ, không phải sao?"
Nam nhân có chút tiếc nuối đem ánh mắt dừng ở ngực ta, đem dao gâm cắm vào trái tim chính mình, sau đó ôm lấy ta.
Ánh mắt của ta đã bắt đầu mơ hồ, từ đâu cảnh sát mặc áo chống đạn chạy ào vào tầng hầm, còn có....hai mắt của hắn chậm rãi nhắm lại.
Sau đó ta cũng mất đi ý thức.
Lần nữa tỉnh lại, ta đã nằm trên giường bệnh. Trong đầu không ngừng hiện ra cuối cùng chỉ có nam nhân chậm rãi nhắm lại hai mắt.
A, thật tốt! Cái người biếи ŧɦái kia đã chết, ta cũng còn sống đi ra.
Chỉ là, tại sao ánh mắt lại có chút mơ hồ? Vươn tay xoa mắt, muốn cho chính mình thấy rõ một chút, trước mắt lại càng ngày càng mơ hồ.
Ẩm ướt trên tay nói cho ta biết, ta rơi lệ, tại sao lại rơi lệ? Rốt cuộc là vì sao?