Editor: pwannn
______________________
Sáng thứ Bảy, Lương Ngôn vật lộn lết người ra khỏi cửa phòng. Trên bàn ăn, ba Lương đang đọc báo, mẹ Lương vừa bước ra khỏi bếp thì thấy cô nên gọi lại ăn sáng.
Da đầu Lương Ngôn tê rần, cô hơi kháng cự việc một nhà ba người cùng nhau ăn sáng nhưng không dám nói gì, đành phải thật thà ngồi xuống.
Mẹ Lương mang cho cô một ly sữa nóng rồi đánh giá mặt cô, hỏi một cách khó hiểu: "Con trang điểm à?"
Ba Lương nghe vậy cũng ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Lương Ngôn sờ sờ mặt mình: "Dạ, lát nữa con phải ra ngoài một lát."
"Đi đâu?" Mẹ Lương hỏi.
Lương Ngôn ngồi ngay ngắn: "Con đang định nói với hai người, con với Tề Huyên định đi chơi hai ngày nên cuối tuần này con sẽ không ở nhà."
Mẹ Lương vừa nghe liền nhướn mày: "Lại đi chơi? Mẹ nói con bao nhiêu tuổi rồi, đã tốt nghiệp đến nơi mà suốt ngày nghĩ đến đi chơi là sao?"
Bà kiên quyết: "Không được đi, ở nhà tập đàn cho tốt."
Lương Ngôn cầu xin: "Mẹ, con đã nói với bạn rồi, đâu thể thất hứa với người ta được."
Mẹ Lương dò xét cô, bỗng nhiên hỏi không rõ đầu cuối: "Ngôn Ngôn, con đang lén lút hẹn hò bạn trai sau lưng mẹ đúng không?"
Lương Ngôn ngây người, vộ vàng giơ hai ngón tay lên trời thề đảm bảo cho sự trong sạch của mình: "Không có không có, con thề."
"Vậy ở nhà đi."
"Mẹ ——" Lương Ngôn kéo dài giọng, tỏ vẻ tha thiết.
Ba Lương ngồi một bên khép tờ báo lại, không thể đọc được chút gì: "Ngôn Ngôn đã trưởng thành rồi, cũng có bạn bè của mình, sao bà còn quản con bé như quản con nít thế? Nếu con nó muốn đi chơi thì bà cho nó đi, muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp, cho dù nó có gặp bạn kiểu kia thì cũng là tự do của nó, bà đâu thể tước đoạt quyền của con được."
Mẹ Lương nặng nề đặt đôi đũa trong tay xuống, liếc mắt nhìn ông rồi hừ lạnh: "Tự do? Ban đầu tôi cho ông nhiều tự do lắm!"
Ba Lương cũng tức giận: "Sao bà nói câu thứ hai chả liên quan đến câu trước vậy? Tuỳ việc tuỳ lúc, bà chẳng nói lý lẽ chút nào, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi!"
"Tôi với ông thì có lý lẽ gì mà nói, ông lo mà quản con gái của ông đi, con gái tôi để tôi quản!"
"Bà... Ngôn Ngôn là con tôi, tôi đã không nhìn nổi cách dạy con của bà từ lâu rồi, con bé còn sống sờ sờ ra đấy mà chuyện gì bà cũng ép nó, sớm muộn gì cũng có ngày bị bà ép đến không chịu nổi thôi!"
Lương Ngôn nhéo ngón tay mình mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi. Họ vẫn cứ vì cô mà cãi nhau, nhưng cô lại không biết mình làm sai chỗ nào.
Cô thở dài, hai học viện tại gia còn chưa đến hồi căng thẳng nhất đã bị chặn lại: "Ba mẹ, đừng cãi nhau nữa."
Nháy mắt trên bàn ăn im phăng phắc, hai giáo sư đồng loạt nhìn về phía cô.
Lương Ngôn nuốt nước miếng, thật ra cô rất đồng tình với lời nói của giáo sư Lương. Dù sao ông cũng là giáo sư trường luật, cực kỳ tôn trọng nhân quyền, khắc hẳn với giáo sư Tưởng Dung, từ nhỏ đến lớn ông đều tôn trọng ý kiến của cô, không hề áp đặt nguyện vọng của mình, cũng được xem là một người cha tốt.
Về lý thuyết, với những gia đình kiểu này, con gái hẳn sẽ có quan hệ rất tốt với cha, nhưng Lương Ngôn thì không, từ nhỏ cô đã không thân thiết với giá sư Lương, thậm chí rất sợ ở gần ông, cảm giác ngại ngùng hơn cả việc ở chung với người lạ vẫn luôn tồn tại giữa họ, vì là người thân nên lại càng khó chịu hơn.
Lương Ngôn lần lượt nhìn hai người, cuối cùng nhìn về phía mẹ Lương, lời nói khẩn thiết: "Mẹ, con đi gặp Tề Huyên thật, nếu mẹ không tin thì tối gọi video cho con, con sẽ không gạt mẹ."
Có lẽ mẹ Lương sau khi cãi nhau với chồng vài câu đã hơi xuôi xuôi, lại thấy đôi mắt Lương Ngôn chờ mong nhìn mình, bà im lặng thật lâu vẫn không nói được lời nào.
"Ngang ngược!" Ba Lương bực bội, sắc mặt đã hơi nguôi giận khi nhìn Lương Ngôn, "Ngôn Ngôn, đừng để ý mẹ con, con cứ ra ngoài chơi vui vẻ với bạn đi."
Lương Ngôn miễn cưỡng nhếch miệng cười: "Cảm ơn ba."
Ba Lương nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, một lúc sau thở dài một hơi, giống như vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ.
Bữa sáng của một nhà ba người kết thúc không vui vẻ gì, Lương Ngôn tuyệt không ngạc nhiên chút nào, những chuyện như vậy vẫn hay xảy ra ở nhà cô, có khi giá sư Lương sẽ tức giận rời khỏi bàn, có khi là giáo sư Tưởng vứt đũa đi, hoặc là cả hai cùng bỏ đi, để lại cô ngồi một mình.
Lông gà đầy đất [1].
[1] Lông gà đầy đất (一地鸡毛): những chuyện vặt vãnh thường ngày trở nên rắc rối, khó nhằn, gây phiền toái.
Tháng 9, thành phố A đã bước vào cuối hè, nhưng nhiệt độ trung bình vẫn ở mức 20 độ, buổi sáng và tối vẫn phải mặc thêm áo khoác.
Lương Ngôn cầm cái túi nhỏ rồi bước ra khỏi cửa, sau khi đến Giang Bắc, cô bắt taxi nói tài xế chở cô đến khách sạn SISYPHOS. Khi vừa xuống xe ở trung tâm thành phố, cô ngẩng đầu nhìn toà khách sạn tráng lệ thì sững sờ ngay lập tức.
Cô là người dân thành phố A, đương nhiên đã thấy kiến trúc của toà nhà này, thời điểm mới khởi công xây dựng đã dấy nên một phen xôn xao ở đây. Ngày khách sạn khai trương cô còn đến xem náo nhiệt, có điều nơi thế này cô không ở nổi nên sau này cũng không quá để ý. Nhưng mỗi lần đến trung tâm thành phố, dù ở góc nào cô cũng có thể nhìn thấy, lần nào nhìn cũng chỉ có thể cảm thán sự xa hoa quá mức của nó.
"Ngôn Ngôn."
Lương Ngôn quay đầu, Tề Huyên chạy về phía cô, vừa đến thì nhướng mày: "Thế nào, hoành tráng quá chừng."
Cô gật đầu: "Hoá ra khách sạn mày nói là cái này à? Tao biết toà nhà cao cấp nhất ở trung tâm thành phố này lâu rồi."
"Tao đã nói không thể nào mày chưa từng thấy được mà... Tao vừa đi nhận thưởng, quản lý sảnh đích thân đến đón tao đó." Tề Huyên khoác vai cô hùng hổ nói, "Bên trong khách sạn còn sang trọng hơn, chị dẫn cưng đi xem."
Lương Ngôn cùng Tề Huyên đi về phía khách sạn, thấy những người ăn mặc chỉnh tề ra vào, cô không khỏi cúi đầu nhìn quần áo của mình, áo phông quần jean đi cùng áo khoác mỏng, đi thêm một đôi giày trắng không nhãn hiệu, vô cùng đơn giản rẻ tiền, vừa nhìn không giống như khách đủ khả năng sống ở nơi khách sạn năm sao này. Càng đến gần khách sạn cô càng chột dạ. cảm giác như thể đến mua sắm ở một cửa hàng sang trọng nhưng số dư trong thẻ không đủ vậy, còn sợ bị nhân viên nhìn thấu, cực kì lo lắng.
Ngay khi Lương Ngôn cùng Tề Huyên đến cửa khách sạn đã có một nhân viên chuyên phụ trách hành lý lại hỏi có cần giúp mang hành lý hay không, Lương Ngôn liền nói mình chỉ mang một cái túi nhỏ, ngại làm phiền người ta nên lịch sự từ chối.
Sau khi vào khách sạn, miệng Lương Ngôn căn bản không khép lại nổi, Tề Huyên đúng là không nói quá, bên trong khách sạn nguy nga, ở đâu cũng sặc mùi tiền, vô cùng xa xỉ, so với thiết kế bên trong, vẻ ngoài của nó chỉ khiến người ta nghĩ đến từ "khiêm tốn".
Tề Huyên dẫn Lương Ngôn đi đăng ký thông tin, sau khi cầm lấy thẻ phòng rồi đi lên lầu, ở thang máy Tề Huyên không ngừng tuôn ra lời khen, nói thẳng bản thân đúng là vận cứt chó, nếu chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân, cả đời này của cô có khi cũng chẳng có cơ hội sống trong một khách sạn thế này.
Khách sạn bố trí cho họ một phòng superior giường đôi, sau khi quẹt thẻ để vào cửa, rèm cửa trong phòng tự động mở ra, TV LCD trước giường cũng từ từ nâng lên.
"Ôi trời, tự động kìa." Tề Huyên khen ngợi.
Căn phòng rất rộng, Lương Ngôn đặt túi xuống rồi nhìn xung quanh, trong phòng rất sạch sẽ, ánh đèn ấm áp chiếu vào bộ bàn ghế gỗ có vẻ ấm cúng, trên đầu giường có đủ loại tinh dầu, ở góc bàn còn có một tủ lạnh nhỏ. Cô bước vào phòng tắm nhìn thử, thấy chiếc bồn tắm lớn đặt cạnh cửa sổ thì không thể không thừa nhận sự xa hoa ở đây.
"Ngôn Ngôn, mau đến đây xem đi."
"Đến rồi."
Lương Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, Tề Huyên đang đứng trước khung cửa sổ lớn sát đất giống như bọ bám vào thuỷ tinh, thỉnh thoảng lại kêu lên thán phục.
"Tao chưa bao giờ thấy Hoa viên Trung tâm ở độ cao thế này, đẹp quá."
Hoa viên Trung tâm là hoa viên cây xanh lớn nhất ở thành phố A, được gọi là "lá phổi của thành phố A". Năm đó Chính phủ hưởng ứng lời kêu gọi bảo vệ môi trường nên chi một số tiền khổng lồ để xây dựng hoa viên này, hàng năm phải tiêu không ít tiền trồng vào bảo tồn rất nhiều cây quý được mang từ nơi khác về trồng ở đây. Vào mùa hè, trong hoa viên, cây cối phát triển xanh um, có nhiều người đi bộ hóng mát. Mùa thu thì cỏ cây khô héo, lá cây rải đầy đất, không có chút cảm giác nghệ thuật nào. Mùa đông càng khỏi phải nói, cảnh tuyết rơi ở thành phố A luôn khiến người ta phải ca ngợi.
Lương Ngôn nhớ khách sạn này khởi công một năm trước khi xây dựng hoa viên. Lúc đó cô đang học sơ trung, khu vực này vẫn thuộc phần nội thành cũ, có nhiều căn nhà ống đổ nát. Lúc đó người ta nghe nói sắp có một khách sạn được xây ở đây, có nhiều người thấy không khả quan, ai ngờ thời thế thay đổi, khu vực này giờ đã là khu vực kinh doanh thịnh vượng bậc nhất của thành phố A.
Lương Ngôn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía xa, từ vị trí của họ có thể thấy được cây cầu bắc qua sông, cô không khỏi thở dài: "Người xây nên toà nhà này nhất định phải có tầm nhìn rất xa."
Tề Huyên quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Mày biết ông chủ của EYE hả?"
Lương Ngôn không hiểu: "Tao không biết."
"Vậy sao mày khen người ta?"
"Tao chỉ thuận miệng nói thôi."
Tề Huyên gật đầu: "Đúng thật, mày đâu có quan tâm mấy chuyện này."
Lương Ngôn lạnh nhạt nói: "Tao không có tham vọng bám lấy đại gia thì biết nhiều vậy để làm gì?"
"Nhưng mà... mày có từng nghe đến Trần Chi Hoà chưa?"
Lương Ngôn nhíu mày: "Ai vậy?"
"Chính là người sáng lập tập đoàn EYE đó. Tao nói mày nghe, anh ta là anh hùng mới trong ngành khách sạn đấy."
"Có người sáng lập tập đoàn nào không phải truyền kì đâu?"
Tề Huyên lập tức nói tiếp: "Không giống nhau, anh ta lập nghiệp từ hai bàn tay trắng mà có được ngày hôm nay, hơn nữa còn chỉ tốt nghiệp cao trung."
Lương Ngôn lúc này mới ngạc nhiên: "Hả? Không học đại học à?"
"Anh ta được nhận vào một trường cao đẳng trong nước được một năm thì bỏ học." Tề Huyên nhớ lại, sau đó nói, "Trước đây tao có xem một bài phỏng vấn của anh ta. 18 tuổi anh ta bỏ học rồi đi du lịch bụi khắp nơi, cơ bản đã đi hết trong nước, cũng đã đi đến nhiều quốc gia. Lang bạt bên ngoài bốn năm năm, làm rửa chén, làm đại lý, tình nguyện viên... Tóm lại là đã trải qua rất nhiều chuyện, cực kì trâu bò."
"Hai mươi hai tuổi anh ta về nước mở homestay với vài người nữa. sau này khi homestay dần phát triển, càng ngày càng mở rộng, anh ta lại đầu tư vào khách sạn, mở chuỗi, từng bước từng bước đạt được quy mô như ngày hôm nay."
Nghe được câu chuyện xưa của một người ưu tú như vậy, người bình thường sao có thể có dũng khí như thế? Lương Ngôn cảm thấy người như vậy chính là đứa con cưng của ông trời, có rất nhiều người thành công nhìn lại đều có thể hiểu nguyên nhân thành công của họ. Cô cảm thấy những người như cô tám đời cũng chẳng thấy được điểm sáng nên chỉ có thể nghe kể chuyện của những người tài mà thôi.
"Nói vậy thì anh ta đúng là lợi hại thật." Lương Ngôn thật lòng đồng ý.
"Với lại có một chuyện nữa mày biết không?"
"Hử?"
"Anh ta chưa kết hôn!"
"Hả?" Lương Ngôn nhất thời không nói nên lời, hỏi đơn giản, "Là ly hôn hay goá vợ?"
Tề Huyên cạn lời trợn mắt: "Please, mày nghĩ người ta bao nhiêu tuổi, là nhân tài ba mươi tuổi, ba mươi! Đàn ông độc thân hoàng kim đấy!"
Lương Ngôn kinh ngạc: "Trẻ vậy?"
"Đúng vậy, sự nghiệp tuổi trẻ thành công đầy hứa hẹn, mấu chốt là còn rất đẹp trai, đúng là gấu trúc của làng kinh doanh mà. Mày không biết có bao nhiêu cô gái coi anh ta là hình mẫu mà muốn gả cho anh ta đâu!"
Lương Ngôn thấy hai mắt cô lấp lánh, tựa hồ như trong lòng có tình nên trêu chọc: "Nếu lúc này ông trời đột nhiên xuất hiện trước mặt mày, sau đó hỏi mày, giữa thần tượng và Trần Chi Hoà mày chỉ có thể kết hôn với một người, mày sẽ chọn thế nào?"
Tề Huyên đột nhiên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, thật sự rối rắm, cô suy nghĩ một lúc lâu rồi can đảm nắm cổ tay, nghiêm túc nói: "Tao không buông được thần tượng của mình."
Lương Ngôn cười khúc khích: "Xem ra quyết tâm làm dâu nhà giàu của mày cũng không quá kiên định ha?"
"Còn mày thì sao"
"Hả?"
"Tao sẽ nói ông trời "đính hôn" Trần Chi Hoà với mày, sau đó hai đứa mình tài sắc đều hốt được rồi."
"Mày tưởng là thần đèn trong Aladin cho mày ba điều ước hay gì?"
"Ha ha, mơ mộng đâu có tội, cái gì đến thì đến thôi."