Từ cửa viện thò ra một cái đầu nhỏ mầu hồng, nhìn thấy người trong sân liền cười ngọt ngào, nhảy vào, nói “La Kiệt thúc thúc, các ngươi cơm nước xong rồi?”
“Đúng vậy Mộ Á, vào đi, ngươi ăn điểm tâm chưa?” La Kiệt vẫy tay với nó
“Ăn rồi, La Kiệt thúc thúc, ta muốn dẫn Lôi Tấn ra ngoài một chút.” Mộ Á xoa xoa tay chỉ vào Lôi Tấn đang ngồi trên ghế uống nước
“ta?” Lôi Tấn thực kinh ngạc, hắn cùng Mộ Á tuy có gặp gỡ vài lần, cũng coi như quen biết, tính tình Mộ Á lanh lợi, tựa như đứa nhỏ, không lắm tâm cơ, hắn đa số thời điểm cũng không ngại trêu chọc nó chút, nhưng mà theo nó ra ngoài? Hai người trong lúc đó giống như không có nói gì đi? Nhưng thấy Mộ Á sau lưng hướng hắn nháy mắt, lại rõ ràng nói ra suy nghĩ của mình
“thú nhân không thể đi.” Hi Nhã há mồm còn chưa nói ra tiếng, ánh mắt sắc bén của Mộ Á bắn tới làm y lập tức ngậm miệng
“Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?” La Kiệt thấy bộ dáng giấu đầu hở đuôi của nó, cũng hỏi thử
“La Kiệt thúc thúc, ngươi tin ta đi, thật sự không có chuyện gì, ta chỉ muốn mang theo Lôi Tấn ra ngoài dạo một chút.” Mộ Á là giống cái được nuông chiều từ bé, tuổi cũng còn nhỏ, làm nũng gì gì đó là sở trường nhất, nó cầm cánh tay La Kiệt lắc qua lắc lại, làm La Kiệt cũng không thể từ chối được
“Lôi Tấn, ngươi xem?” La Kiệt quay đầu nhìn hắn hỏ
“ta không sao, đều được cả.” Lôi Tấn đứng lên, dù sao hai hôm nau cũng không có chuyện gì lầm, không ngại đi xem trong hồ lô Mộ Á có chứa thứ gì
“Vậy chúng ta Lôi Tấn.” Mộ Á thấy Lôi Tấn đồng ý, nụ cười nở rộ hơn nữa, lộ ra hai khỏa răng nanh con thỏ mà bình thường nó cực lực che dấu không cho ai thấy
“Minh Nhã cũng không cho đi.” Mộ Á quyết đoán đóng cửa lại, đem Minh Nhã đang phe phẩy cái đuôi tự giác bám theo giữ bên trong nhà
“Vậy ta theo.” Tiểu hồ ly thừa dịp cổng còn chưa đóng kín, lách qua khe cửa chuồn ra. Khi mưa tạnh xong thì tiểu hồ ly vẫn luôn ở lại đây, rất có ý tứ muốn xây tỏ trong nhà, dù sao ở nơi này có thịt ăn thịt, có canh ăn canh, gần nhất nó đã tròn thêm một vòng rồi, phì đô đô, nếu rụt đầu lại, chính là một tiểu cầu thịt
“Y là tiểu hài tử.”Lôi Tấn nói, nói thực, muốn hắn đem Minh Nhã thành giống đực thú nhân, thật sự rất khó, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của y, lại nhịn không được thay y nói chuyện
“ngươi không thể luôn cưng chiều y, y là thú nhân, tương lai phải là y cưng chiều ngươi mới đúng.” Mộ Á từ nhỏ đã lớn lên trong bộ tộc, nhiều nhất là đi đến cánh rừng sau núi, đường trong bộ tộc, nó rất quen thuộc, vì thế lúc này y vừa nhìn tay mình, vừa cùng Lôi Tấn nói chuyện, một chút cũng không có trở ngại
Lôi Tấn lười giải thích chuyện thực tế hắn sớm hay muộn sẽ phải rời khỏi đây, cho dù có lui một vạn bước cũng thế, nếu hắn thực không thể đi, hắn cũng không phải lầ giống cái ở nơi này, hoàn toàn không cần có tự giác muốn được nuông chiều
“Về sau hãy nói.”Lôi Tấn chỉ có thể hàm hàm hồ hồ trả lời như vậy
Giống như không phải ảo giác, dọc theo đường đi bất luận gặp phải thú nhân hay giống cái nào cũng đều mỉm cười chào hỏi hắn
Mộ Á thấy trong mắt hắn hơi có sự nghi hoặc, thì trộm cười nói “Lôi Tấn, ngươi hiện tại ở trong bộ tộc rất được hoan nghênh đó, nếu không phải bọn Hi Nhã ca ca đã sớm dự định, khẳng định sẽ có rất nhiều thú nhân tới khiêu chiến với bọn Hi Nhã ca ca.”
Tầm mắt từ ven đường của Lôi Tấn thu lại, tức giận nhìn hai mắt đang cố đình chỉ ý cười của Mộ Á, ngàn vạn lần đừng, hắn cũng không phải thịt heo, sao có thể còn muốn chờ người đến tranh đoạt?
“ Lôi Tấn, bên này.” Đi đến một cái hẻm nhỏ, Mộ Á đột nhiên ngừng lại, thấy xung quanh không có ai chú ý tới họ, thắt lưng như con mèo, kéo Lôi Tấn vào trong hẻm, vừa mới tiến lên, trên không của hẻm cành lá dầy đặc, ánh nắng rất ít, có vẻ có chút âm u, khi mắt thích ứng được, mới thấy bên trong hẻm có mấy căn nhà, trong đó có một nhà, trên tường sân là những cây tử đằng xanh biếc, những bông hoa to lớn diễm lệ phấp phới bay theo rõ, rất dễ nhận ra
Mộ Á hiển nhiên là khách quen, đẩy cửa vào vô cùng quen thuộc, sau khi vào cửa là một hành lang gấp khúc bằng gỗ, trên mặt nở rộ những bông hoa màu đỏ
Lôi Tấn theo sau y, còn chưa tới cửa phòng, chợt nghe thấy từ góc sáng phía đông truyền tới tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, tuy rằng chủ nhân của âm thanh đã nỗ lực áp xuống, nhưng bởi vì quá gần, nó vẫn rơi vào lỗ tai của hai người
Mộ Á rốt cuộc vẫn là giống cái chưa cử hành qua nghi thức, tuy rằng gặp được vài lần, cũng biết là chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn là thẹn thùng không dám nhìn, sắc mặt đỏ lên, lùi lại hai bước, cúi đầu hô “Xuân Kỷ, ta tới rồi, Lôi Tấn cũng tới rồi.”
Trong sân cây và hoa sum suê, cũng không gây trở ngại cho tầm mắt của Lôi Tấn, trước lúc Mộ Á hô lên, hắn cũng đã thấy thân ảnh Xuân Kỷ, quả nhiên là mĩ nhân, nhìn cái bóng cũng biết, lần trước bỏ qua thực là đáng tiếc, lúc này Xuân Kỷ đang cùng một thú nhân ở trên bãi cỏ chỗ góc tường dập lửa, Xuân Kỷ không mặc quần áo, toàn thân trần trụi, khóa ngồi trên người một thú nhân, thú nhân ở phía dưới cũng không mặc đồ, theo góc độ Lôi Tấn nhìn, chỉ có thể thấy một đôi tay to màu nâu đang đỡ lấy hông Xuân Kỷ, Xuân Kỷ ngửa đầu rêи ɾỉ, thân thể ở trong ngực thú nhân cao thấp phập phồng, địa phương nơi hai người kết hợp rõ ràng có thể thấy, trên cây cỏ có dính chút chất lỏng màu trắng khả nghi, thoạt nhìn hai người cũng không phải vừa mới bắt đầu
“Lôi Tấn, chúng ta ra ngoài chờ đi.” đầu Mộ Á cúi thấp tới mức sắp vùi vào đất, giật nhẹ góc áo Lôi Tấn
“không cần, họ sắp xong rồi.” Lôi Tấn nghe tiếng rêи ɾỉ có một chút giải thoát, không ý thức kéo lấy hai cái ghế, một cái cho Mộ Á, ở hành lang gấp khúc phía Tây ngồi xuống
Hoa trên hành lang nở rất nhiều, ngồi chỗ này cái gì cũng không nhìn thấy, Mộ Á mới yên tâm ngồi xuống
“Làm sao ngươi biết?” cho dù có thẹn thùng, Mộ Á vẫn tò mò nhỏ giọng hỏi
“ta đoán.”Lôi Tấn biết mình cũng không thể nói, hắn thấy tần suất ra vào của thú nhân kia nhanh hơn, phỏng chừng rất nhanh, Phá hủy một tiểu bạch thỏ thuần khiết thế này, chính là có cảm giác tội lỗi
Cái cảm giác tội lỗi này ở trong Lôi Tấn cũng khó mà có được
Quả nhiên không lâu sau nghe thấy tiếng thú nhân kia gầm nhẹ một tiếng
Mộ Á ở trên băng ghế đứng ngồi không yên hoạt động hai cái, thấy Lôi Tấn một chút khác thường cũng không có, lúc này mới thoáng yên ổn lại
“Cái kia Lôi Tấn a, hôm nay ta mang ngươi tới đây, không nghĩ lại gặp loại chuyện này.” Mộ Á trước khi tới đây, mặc dù có gặp qua, nhưng mà lúc trước đều là sắc trời đã tối, không nghĩ tới lần này trời vẫn còn sáng, thì đã gặp phải rồi, nếu như Lôi Tấn trở về nói cùng bọn La Kiệt thúc thúc, La Kiệt thúc thúc chắc chắn sẽ sinh khí với y, y ngay cả a cha cùng a sao cũng không sợ, nhưng La Kiệt thúc thúc khi giận, chưa bao giờ đánh cũng không mắng mỏ, chỉ lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn ngươi chằm chằm, ngẫm lại thì còn đáng sợ lạnh lẽo hơn nhiều
“ta biết, lúc về ta sẽ không nói gì.” tâm tư của tiểu hài tử đều viết hết ở trên mặt, vừa thấy là biết chuyện gì xảy ra
“cảm ơn ngươi, Lôi Tấn, lần trước ta lấy được ít trứng chim, quay về sẽ đưa cho ngươi a.” Mộ Á thích ăn trứng chim, nên nghĩ giống cái khắp thiên hạ đều thích ăn, nếu muốn lấy lòng người nhất thì lấy cái này ra.
Lôi Tấn cười không chút để ý, thấy Xuân Kỷ đã mặc đồ vào, áo chỉ là tùy ý khoác lên, vạt áo mở rộng, dấu vết trên người một chút cũng không giấu, thản nhiên đi tới, thân thể hơi nghiêng, lười biếng dựa lên đầu gỗ của hành lang gấp khúc, âm thanh lọ rõ hương vị lười nhác sau tình sự “vài ngày không gặp, có khỏe không?”
Lôi Tấn cam đoan, Xuân Kỷ này tuyệt đối là cố ý, y hẳn đã biết đêm hôm đó xảy ra chuyện gì, ở góc độ của y, hẳn là đã sớm thấy rõ kẻ tới là ai.
“Như thế nào? Tay mới ra tay, làm ngươi không thoải mái.” Đôi mắt xếch hẹp dài của Xuân Kỷ hiện lên ý cười, nói xong cũng chỉ có hai người hiểu được ẩn ý trong lời nói
“Hoàn hảo, tự mình dạy dỗ, tương đối có cảm giác thành tựu.”Lôi Tấn làm sao có thể để một người dễ dàng hạ đo ván mình như vậy
Xuân Kỷ cười khúc khích thành tiếng nói “ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi thực không giống những kẻ khác.”
“hai người cac ngươi đang nói chuyện gì a?” Mộ Á nhìn bên này, lại ngó bên kia, một chút nghe cũng không hiểu
“Này a, về sau sẽ dạy ngươi, ngươi về sau sẽ biết.” Xuân Kỷ sờ sờ đầu Mộ Á nói có lệ
“ngươi tìm ta có chuyện?” Xuân Kỷ thấy hắn xuất hiện, lại không kinh ngạc, hơn nữa hành vĩ Mộ Á lúc trước thần thần bí bí, không khó đoán ra, gọi hắn tới đây, chính là chủ ý của Xuân Kỷ
“có thứ tốt muốn cho ngươi, hai người các ngươi theo ta vào đây.” Xuân Kỷ ngoắc ngoắc ngón tay với hai người, xoay người dẫn trước
Mộ Á hưng phấn sáp lại Lôi Tấn thì thầm “Xuân Kỷ là dược sư lợi hại nhất trong tộc đấy, dược của y đều rất thần kỳ, nhưng Xuân Kỷ lại không thích làm cho người ta, thực vất vả thế nhưng lại chủ động cho ngươi dược, ta đã kéo ngươi tới rồi, y thực sự thích ngươi sao?”
Thích? Lôi Tấn cũng không xác định, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy Xuân Kỷ tựa như thực sự có hứng thú đối với hắn, tuy rằng không biết hứng thú kia từ đâu mà đến
Sau khi tiến vào nhà cả ba không hề dừng lại, hướng tới căn phòng tận cùng bên trong, vén lên một cái rèm rất dầy, mùi vị thảo dược nồng đậm truyền ra
Trong phòng có chút hôn ám, chỉ có vài tia sáng, theo cửa sổ nhỏ khoét trên tường phía bắc chiếu vào, trong phòng đặt rất nhiều giá gỗ, ở trên đó bày rất nhiều bình bình lọ lọ
Xuân Kỷ giẫm lên ghế, trên cái giá ở phương Bắc sờ soạng một lúc lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Lôi Tấn, cười nói “Đây là thứ tốt, lúc tỉnh dùng một chút.”
Cầm trong tay lạnh lẽo trơn mượt, Lôi Tấn đặt ở chỗ có ánh sáng nhìn nhìn, là một cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong có ít chất lỏng màu xanh biếc, màu xanh thực sự thuần túy sạch sẽ
“Đây là gì?”Lôi Tấn khó hiểu nhìn Xuân Kỷ đột nhiên cho hắn thứ này là có dụng ý gì
“Thứ này là ta làm từ cây bích ngải đó, so với bọn họ cứ bóp nát ra, dùng còn tốt hơn trăm lần, cách dùng của bọn thô lỗ kia, thực sự là lãng phí thứ tốt. Không tin, ngươi đêm nay trở về cùng bọn họ thử xem, đảm bảo đêm nay ngươi cùng họ đại chiến ba hiệp, cũng không thấy khó chịu.” Xuân Kỷ thừa dịp Mộ Á còn đang tò mò đánh giá xung quanh, ở bên tai Lôi Tấn nhỏ giọng nói, còn nhân cơ hội liếʍ một cái lên tai Lôi Tấn
“Xa một chút.”Lôi Tấn hiện tại cũng không ăn nổi một bộ dạng này của y, đưa tay ẩn ra
“Thật sự là qua sông đoạn cầu mà.” Xuân Kỷ liếʍ khóe môi chậc chậc thành tiếng
“Các ngươi đang làm gì a?” Mộ Á quay đầu, thấy hai người đang đối lập mà đấu
“Tiểu Mộ a, ngươi lâu lắm không có tới chỗ ta, có muốn ta không?” Xuân Kỷ cười câu hồn đối với Lôi Tấn, khoác vai Mộ Á lôi ra ngoài
Lôi Tấn mở tay, nhìn chằm chằm cái bình trong tay mình, nếu đung là thứ tốt, mặc kệ có dùng hay không, không khách khí nhận trước rồi nói sau
Mọi người ở trong sân hàn huyên, Xuân Kỷ ngâm trà thảo dược chiêu đãi cả nhóm
Hai người nhìn đã tới lúc, thì đứng dậy cáo từ, Xuân Kỷ kéo ghế, miễn cưỡng lắc lắc tay, không tính toán đứng dậy tiễn, Lôi Tấn cùng Mộ Á cũng không phải là người để ý mấy chuyện này
Xuân Kỷ cảm thấy phía dưới có chút ướŧ áŧ, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi vội vã đi ra gặp hai người kia, còn chưa kịp tẩy rửa, nhìn theo bóng dáng rời đi của Lôi Tấn cùng Mộ Á, miệng lẩm bẩm “Lôi Tấn, nếu ta không nhìn lầm, ngươi cũng không phải là người của thế giới này đi? Cũng giống như La Kiệt.”
Lôi Tấn cùng Mộ Á đi ở trên đường, Mộ Á không ngừng lôi kéo Lôi Tấn tới nhà lấy trứng chim gì đó. Vừa lúc ở giao lộ gặp Mặc Nhã đang định về nhà, lúc này mới đem Mộ Á tiễn đi
“hôm nay đi đâu?” Mặc Nhã thuận miệng hỏi
“Tới chỗ Xuân Kỷ.” Lôi Tấn nói không chút giấu diếm, hắn nghĩ muốn xem phản ứng của Mặc Nhã
“Xuân Kỷ a, y là một dược sư rất tốt.” Tốt lắm, thực bình tĩnh, gần như không phản ứng.
“nhưng ta như thế nào luôn nghe nói y không phải người tốt.” thái độ của Mặc Nhã thực sự kỳ quái
“Mỗi người đều có một cách thức sống của riêng mình, chỉ cần bản thân thấy tốt là được, cũng không có nguy hại đến những người khác.”
“ngươi thực cởi mở.”
“không sai. Được rồi, ngươi tới chỗ Xuân Kỷ làm gì?” Mặc Nhã một chút cũng không khách khí nhận lời khen của Lôi Tấn, theo trình độ này tiếp diễn, cũng không phải chỉ là người một nhà với Lôi Tấn nữa
“y cho ta một bình dược.” Việc này cũng không gạt được Mặc Nhã, hai người cùng ăn cùng ở, cùng giường cùng gối, có cái gì giấu được. Mặc Nhã lấy qua, mở cái bình ngửi một chút, khóe miệng câu ra ý cười
“Ngươi cười cái gì?”Lôi Tấn đoạt lại, Xuân Kỷ không phải nói không đưa cho ai khác sao? Theo lý thuyết Mặc Nhã cũng không thể biết đây là thứ gì chứ? Đúng không?
“Đêm nay trở về dùng thử xem?” Mặc Nhã nhỏ giọng nói
“Ngươi nói gì?”Lôi Tấn giương mắt đánh giá y, muốn từ trên mặt Mặc Nhã tìm ra dấu vết nói đùa
“Mùi vị của cây bích ngải, không phải sao?” Mặc Nhã chỉ chỉ cái bình trong tay hắn.