Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 30: Ghen (thượng)

Lôi Tấn nắm tay thật chặt, nhưng tốc độ của người kia lại nhanh hơn, hai tay Lôi Tấn bị cường ngạnh giữ lấy, ấn ở bên người, đôi môi hơi lạnh lẽo trực tiếp áp lên, đầu lưỡi như lửa nóng đâm vào cùng quấn lấy tràn ngập ý tứ hàm xúc chiếm đoạt cùng giữ lấy, bàn tay thô ráp dọc theo dưới vạt áo luồn đến, theo thắt lưng vuốt ve qua lại, kĩ xảo vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, khiến cho hai chân Lôi Tấn mềm nhũn, đem người đưa vào trong ngực càng lúc càng sâu, có tâm muốn phản kháng, nhưng thân thể nam nhân rất không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chỉ kịp lưu lại những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng

Dư quang khóe mắt liếc người kia. Nhìn về phía sau Lôi Tấn, cái thoáng nhìn kia tràn ngập cảnh cáo.

Bàn tay to lớn dọc theo thắt lưng thong thả dao động.

Tựa hồ cảm giác được Lôi Tấn giãy dụa quá lợi hại, tay rất nhanh rời ra, siết chặt thêm eo của hắn, đầu lưỡi cường thế ở trong miệng Lôi Tấn càn quét một lượt, Lôi Tấn không kịp nuốt xuống nước miếng theo khóe môi tràn xuống dưới, một đường trượt, không có vào áo, dưới ánh trắng chiếu xuống , ẩn hiện thấy được dấu vết lộn xộn, Lôi Tấn không biết qua bao lâu thời gian, người kia rốt cục buông môi hắn ra, Lôi Tấn chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm, một câu cũng không nói nên lời, mặc cho môi của đối phương dọc theo dấu vết màu bạc kia chậm rãi liếʍ mυ'ŧ

Nút buộc trên quần áo bị tháo một nút, Lôi Tấn rốt cục khôi phục được một chút khí lực, chế trụ tay người kia, âm thanh mang theo chút khàn khàn, nói “Đủ rồi, Mặc Nhã.”

Tiếng nói trầm thấp từ tính quen thuộc của Mặc Nhã vang lên, không có một tia áy náy, ngược lại rất có hứng trí nói “Khi nào thì phát hiện là ta?”

Cặp mắt màu lục của Mặc Nhã, sáng bóng giống như ngọc bích, Lôi Tấn lần đầu nhìn thấy đã tán thưởng không thôi, vừa rồi tuy rằng thời gian vội vàng, nhưng cũng đủ để Lôi Tấn nhận ra, theo bản năng hắn cảm thấy người này sẽ không thật sự không để ý tới ý nguyện của hắn

Nhưng Lôi Tấn cũng không muốn nói cái này, liếc y một cái, nguyên nhân vì biểu hiện của mình, tựa hồ cũng không có nhiều lập trường để trách cứ y, chỉ phải lạnh gọng nói “Mới phát hiện.”

Lông mày Mặc Nhã cụp xuống, giấu đi ý cười trong mắt, lúc này mới mím môi, cũng không phản bác, y hiểu phải có chừng mực, dù sao tiện nghi cũng là do bản thân chiếm được

Y mấy ngày nay chính là rời rất xa thảo nguyên của bộ tộc một mình săn bắn, nghĩ muốn bằng phẳng yên tĩnh một chút tâm tư của mình, y chỉ cảm thấy lúc ấy không thể ngây người ở nhà được, mỗi ngày đối mặt với Lôi Tấn, sợ chính mình một ngày kia thật sự sẽ có thể bắt buộc hắn, mà một thú nhân muốn ép buộc giống cái, thì giống cái gần như không có lực đánh trả, thế nhưng hậu quả bắt buộc có thể nghĩ.

Mấy ngày nay tuy rằng không ở, nhưng mà không lúc nào là không nghĩ tới hắn, nghĩ lúc mới gặp hắn thấy thân thủ hắn nhanh nhẹn khác với giống cái bình thường, nghĩ hắn mỗi lần muốn đánh tiểu đệ của mình, cánh tay kia giơ lên thật cao, lúc hạ xuống lại không còn bao nhiêu khí lực, nhớ đồ ăn hắn làm, ăn thật ngon, nghĩ muốn hắn nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt hữu thần kia, nghĩ hắn thực không có một chút tự giác của giống cái, mỗi lần đều trần trụi đi qua phòng y, thậm chí nhớ tới tính tình táo bạo của hắn.

Mặc Nhã cho tới giờ bản thân lại có một ngày thích một người như vậy. Y lúc đầu cho rằng, bản thân tính tình lãnh đạm, chỉ sợ cả đời rất khó để đi thích một giống cái, có lẽ đã tới lúc, tìm giống cái cho bản thân, giống như các thú nhân khác, bình bình đạm đạm sống tiếp, nhưng mà khi gặp Lôi Tấn, có đôi khi bạo liệt như lửa, nhưng vừa chuyển mặt lại lạnh lẽo như băng, thật sự là vừa cường hãn lại xinh đẹp

Tối hôm nay khi y về nhà, phát hiện trong nhà không có một ai, mới nhớ hôm nay là Cùng thú ngày của bộ tộc, đem con mồi bắt được để trong sân, vừa mới qua đây, đã thấy hắn vô cùng thân thiết nửa tựa vào trong ngực đại ca, sau đó lại cùng đại ca và tiểu đệ cười nói vừa cười chia nhau ăn xâu thịt

Sau đó lại lớn mật hơn nữa, cũng dám một mình lôn xộn đi dạo tới chỗ các thú nhân, tuy rằng phần lớn thú nhân đều biết Lôi Tấn là giống cái có bầu bạn, sẽ không dễ dàng trêu trọc, thế nhưng họ vẫn chưa cử hành nghi thức chính thức, nên không tính là khế ước bầu bạn, hôm nay lại là Cùng thú ngày, không ít thú nhân đã uống quá nhiều rượu, khó bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng

Lôi Tấn thấy y sau một lúc lâu không nói câu nòi, liền nói thêm “Ngươi vừa rồi nổi điên cái gì?” Tóm người lại thì hôn

“Ngươi muốn rõ ràng, các thú nhân nơi này cũng không biết ngươi có phải là giống cái thật hay không, ngươi cứ chạy loạn như vậy, nếu là những người khác, ngươi cho ngươi hôm nay có thể thoát thân dễ dàng như vậy hay sao?” Mặc Nhã thản nhiên nói

“vậy muốn ta cảm tạ ngươi thế nào?” Tuy trong lòng biết lời Mặc Nhã nói là có đạo lý, cũng mơ hồ cảm thấy vừa rồi có người theo dõi, bản thân cũng bước nhanh hơn. Hiện tại ngẫm lại nếu vừa rồi không phải là Mặc Nhã, hắn thực sự sẽ gặp phải phiền toái. Nhưng mà nhất định phải hôn sao?

Mặc Nhã tựa hồ đã nhìn thấu ý tứ của hắn, có thể có có thể không bỏ thêm một câu, nói “Như vậy bọn họ mới biết ngươi đã có thú nhân bầu bạn.”

“Không phải Hi Nhã sao?”Lôi Tấn lại hỏi một câu, kỳ thực ý của hắn chính là, Hi Nhã đã không chỉ một lần ở trước mặt người khác, nói mình là giống cái của y, bản thân giả bộ làm giống cái của Hi Nhã cũng không phải không thể, vì cí gì còn muốn cho người ta thất Mặc Nhã cũng là thú nhân bầu bạn của hắn

Nhưng mà nghe vào tai Mặc Nhã lại là một tầng ý khác, chẳng lẽ trong khoảng thời gian mình ra ngoài, Lôi Tấn đã thừa nhận thân phận bầu bạn của đại ca, hơn nữa thời điểm vừa rồi lúc y đem Lôi Tấn kéo vào trong ngực, ở trên người hắn y ngửi thấy mùi vị của tiểu đệ, chẳng lẽ hắn đã cùng tiểu đệ xảy ra quan hệ?

Trong lòng Mặc Nhã nhất thời xuất hiện cảm giác phức tạp khó tả, không nghĩ tới bản thân ra ngoài nhiều ngày, thì ở giữa đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhớ đến ánh mắt Lôi Tấn trốn tránh mình như trốn rắn rết, bây giờ hắn lại cùng huynh đệ của mình có quan hệ, ánh mắt Mặc Nhã càng thêm ảm đạm

“Ngươi…” Chẳng lẽ mình nói sai cái gì rồi, Lôi Tấn vừa định hỏi, thì nghe thấy có người gọi hắn

“Lôi Tấn, Lôi Tấn, ngươi ở đâu? Ta là Mục Lạp, nghe thấy thì trả lời ta một tiếng.” Mục Lạp mới rồi chỉ lo chơi nháo, lúc này mới nhớ tới Lôi Tấn ra ngoài tựa hồ đã đi rất lâu rồi, vốn nghĩ là có thể quay về chỗ Hi Nhã ca ca, nhưng từ xa nhìn qua, lại không thấy Lôi Tấn ở đó, lúc này mới sốt ruột, mang theo vài thú nhân đi qua tìm

“ta ở đây.” Lôi Tấn nhìn thoáng qua Mặc Nhã đang im lặng, mở miệng hồi đáp. Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, đưa tay ở trên môi xoa xoa

Ánh mắt Mặc Nhã lóe lóe, không rên một tiếng, chế trụ cái gáy Lôi Tấn thật chặt sau đó hôn xuống, tiếng bước chân hỗn độn rồi dần dần lại gần, mọi người vừa thấy rõ tình hình thực tế trước mặt, trong lúc nhất thời tiếng hô thanh nổi lên bốn phía

Lúc này Mặc Nhã mới buông hắn ra, ánh mắt Lôi Tấn nhíu lại, đưa tay cho y một đấm, lần này Mặc Nhã cũng không trốn

Tất cả mọi người vốn đang nháo thành một đoàn nhất thời sửng sốt

Mặc Nhã không để ý liếʍ vết máu bên khóe môi, nhẹ giọng nói “Đừng làm ồn, lần sau ra ngoài, nhất định sẽ về sớm một chút.”

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cái này là do thú nhân bầu bạn của bản thân về trễ , hai người mới giận dỗi đâu

“Lôi Tấn, Mặc Nhã ca ca của ta ra ngoài săn thú, ngươi mới có thêm càng nhiều đồ ân, ngươi đừng tức giận với Mặc Nhã ca ca.” Mục Lạp cười chủ động đi tới, còn nói thêm “Đi thôi, ta thấy ngươi đêm nay cũng chưa ăn cái gì đó, ta thấy trứng chim đã nướng chín, chúng ta đi ăn đi.”

Lôi Tấn cũng không muốn ở trước mặt mọi người cùng Mặc Nhã nháo loạn, liền gật đầu đáp ứng, lôi kéo nhau ly khai, trong lòng Lôi Tấn không muốn thừa nhận, ánh mắt Mặc Nhã vừa rồi đột nhiên ảm đạm xuống, làm cho hắn đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ đã làm ra chuyện quá đáng cỡ nào.

Lôi Tấn mới vừa đi không xa, chợt nghe thấy một đạo âm thanh “ta nói Mặc Nhã, giống cái này của ngươi thực đủ cường hãn.”

Lôi Tấn theo bản năng muốn biết Mặc Nhã sẽ trả lời như thế nào, bước chân đơn giản chậm lại vài phần, tiếng nói đạm mạc hờ hững như trước tiếp tục truyền tới, nói “Ta thích hắn cường hãn như vậy.”

Mục Lạp che miệng trộm cười một tiếng, nói “ ta thấy Mặc Nhã ca ca thật sự thật sự thích ngươi a, ta cho tới bây giờ chưa thấy Mặc Nhã ca ca thừa nhận qua thích ai đó.”

Lôi Tấn không đáp lại, dẫn đầu hướng bên lửa trại đi tới

“ Uy, uy, Lôi Tấn chờ ta một chút.” Mục Lạp cười từ phía sau đuổi theo

Bóng đêm dần dần buông xuống, bắt đầu có một chút cảm giác mát lạnh, người lửa trại bên cạnh tán đi không ít.

Lôi Tấn cùng Mục Lạp vừa mới ngồi xuống, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đi tới bên cạnh, trên vai còn khiêng một người, thấy hai người dừng lại, nói “Lôi Tấn, Mục Lạp, các ngươi còn chưa có về?”

Lôi Tấn nghe vậy ngẩng đầu liền thấy, chính là Ngả Duy vừa mới gặp mặt không lâu, vậy trên vai y chính là giống cái Á Hi của y.

Vài người hô to chào nhau.

Á Hi thấy hai người, dưới ánh chiếu của lửa trại, cũng rõ ràng có thể thấy được sắc mặt đỏ rực, vuốt vai Ngả Duy nói “Buông ta xuống, Ngả Duy.”

Ngả Duy đưa tay vỗ nhẹ hai cái lên cai mông thịt thịt nói “Thẹn thùng cái gì? Mọi người đều không phải vậy sao?”

Lôi Tấn phát hiện quả có thế, có không ít thú nhân đều khiêng giống cái nhà mình trên vai, đang định quay về

Nhưng Á Hi lại kiên trì nói “Không được, mau buông ta xuống.” Bởi về y thấy Mặc Nhã ở đây, tuy rằng hiện tại đối với Mặc Nhã không còn cảm giác to lớn gì, nhưng dù sao cũng từng thích qua, không muốn y nhìn thấy mình như vậy

Ngả Duy cũng không biết nghĩ như thế nào, chỉnh là không nghe, bàn tay còn tràn ngập ám chỉ ở trong đùi trong của Á hi sờ soạng hai cái, cười nói “Á Hi, ngươi đừng giãy dụa, khu rừng bên cạnh chúng ta đã lâu không qua đi.”

Sắc mặt Á Hi nổ hồng, một câu cũng không nói ra được

Ngả Duy cảm giác Á Hi trên vai không giãy dụa nữa, lúc này mới cười cùng vài người Mặc Nhã chào hỏi “Mặc Nhã, đã lâu không gặp, khi nào rảnh thì tới cừa hàng nhà ta chơi.”

Mặc Nhã gật gật đầu nói “Hảo.”

Ngả Duy lúc này mới khiêng Á Hi đi

Á Hi lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Mặc Nhã đem quần áo trên người cởi ra, để lên người Lôi Tấn. Á Hi nhắm mắt lại, cúi lên lưng Ngả Duy

Ngả Duy tựa hồ khẩn cấp chạy hai bước, đi tới phía sau một gốc cây cành lá rậm rạp, cởϊ qυầи Á Hi ra, ngón tay thô to đi vào được hai cái, nâng lên một chân của y, thật mạnh đỉnh vào, Á Hi cúi đầu hừ một tiếng, hai người gắt gao ôm cùng một chỗ

Lúc trước cự tuyệt quần áo của Hi Nhã, hiện tại Mặc Nhã lại đây, mặc dù quả thực có chút lạnh, thế nhưng Lôi Tấn cảm thấy bản thân chưa tới nông nỗi cần một nam nhân tới chiếu cố.

Mặc Nhã thấy hắn cự tuyệt, cũng không miễn cưỡng, chính là lôi kéo hắn lại gần lửa trại thêm một chút