Tại khu nội trú, đại học Z ở Bắc Kinh.
Vào một buổi chiều tháng Tư, mặt trời mờ nhạt treo lơ lửng trên bầu trời, soi rõ đám học sinh trên sân chơi đang buồn ngủ. Trong đó có Trương Thanh Vận tối hôm qua không nghỉ ngơi, cậu ngáp một cái nói: “ Chơi nốt trò này đi, sau đó tôi đi ngủ.”
Cậu cùng hai người bạn học cùng ký túc xá đang chơi cờ cá ngựa. Đặt cược là người thua nói sự thật và phải trả lời trung thực khi được hỏi.
Thật tiếc vì Trương Thanh Vận có quá ít scandal, hỏi gì cũng vô nghĩa, cậu nhóc này nụ hôn đầu tiên vẫn còn treo ở đó nên không có gì phải kiểm tra chéo.
"Được rồi, chơi lớn lần cuối có được không? Dù ai thua thì cũng là một cuộc đại mạo hiểm." Tiết Đào, người ở chung phòng với Trương Thanh Vận, nói.
“Được thôi.” Một người chơi khác, Tịch Đông Thụ, gật đầu đồng ý.
“Tùy cậu.” Trương Thanh Vận nói, thấy mình sắp thắng, liền gật đầu đồng ý.
Thật không may, không lâu sau khi cậu ta đồng ý, Tịch Đông Thụ đã đá lại một trong những quân cờ của cậu ta.
Sau đó Trương Thanh Vận nhịn không được mà tức đến dậm chân: "Đều là tự biên kịch, cậu cố ý gài tôi."
"Hahaha! Làm sao có thể trách chúng tôi, chỉ có thể trách chính mình! Đông Thụ, cậu nói có đúng không?" - Tiết Đào cười ném xúc xắc, lập tức vui vẻ nói:" Này, điểm này vừa vặn, tôi có thể rời đi trước cậu. "
Sau đó Tịch Đông Thụ cũng đuổi kịp:" Tôi cũng tới. "
Hai người cùng nhìn Trương Thanh Vận và mỉm cười với nhau rồi nói với cậu ta: “Đi nào Thanh Vận, sư huynh đây sẽ chỉ cho cậu một con đường rõ ràng.”
Hai người nháy mắt, làm cho Trương Thanh Vận có một điềm báo không lành, cậu ta nghi ngờ hỏi: “ Các cậu muốn thế nào? "
"Không phải vừa rồi mới nói, người thua sẽ có một cuộc đại mạo hiểm sao?" - Tiết Đào bóp lấy cằm Trương Thanh Vận và xoay sang bên trái, nơi có một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ:" Thấy chưa, người đàn ông mặc đồ trắng đó. Đi và nói với anh ấy. "
"..." Trương Thanh Vận nhìn rõ người ta rồi chỉ vào mũi mình: "Nói? Tôi đi? Cậu không nhầm chứ?". Đối phương là nam vả lại anh ta hình như có một nhóm bạn thân, sẽ bị đánh chết đó.
"Ừ, tỏ tình với một huynh đệ mới là một cuộc mạo hiểm. Nếu là bạn học nữ thì không phải mạo hiểm mà là một lợi thế rồi." Tiết Đào khoanh tay nói.
Tịch Đông Thụ gật đầu: "Tiết Đào nói đúng.”
Trương Thanh Vận biết hai người này chỉ muốn xem trò cười của mình mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, cậu đứng dậy vuốt lại mớ tóc gãy trên trán: “Được, tôi đi.”
Có ba người mặc đồ trắng trên sân thể thao. Trương Thanh Vận đi về phía một trong số họ dựa trên trí nhớ của mình. Dù sao cũng chỉ là một cuộc mạo hiểm, tìm ai đều được, cậu theo bản năng tìm được người vừa mắt nhất.
Trương Thanh Vận tin rằng những người ưa nhìn luôn dễ bắt chuyện hơn, đây là kết luận mà cậu rút ra từ bản thân.
Ở đằng kia, Tào Ngưng vừa ném bóng xong, lại vô tình nhìn thấy một nam sinh cao gầy đang nhìn chằm chằm mình và đi về phía cậu.
Do dự một lúc, cậu dừng mọi động tác lại, đứng đó chờ đợi.
Trương Thanh Vân nở một nụ cười, đi tới và vươn lòng bàn tay: “Xin chào bạn học, tôi tên là Trương Thanh Vận.”
“Có chuyện gì sao?” Cậu ta nhìn liếc xuống tay của Trương Thanh Vân, nhưng Tào Ngưng không cầm.
" Đúng vậy." Trương Thanh Vân không ngại, ưu nhã thu lại lòng bàn tay, cười nói: “Thật ra tôi chỉ muốn tới nói với cậu rằng,
Tôi thích cậu..."
”... ” Ánh mắt Tào Ngưng chợt lóe, dần mở to ra, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Trương Thanh Vận.
Trong số những người chơi xung quanh có hai người là bạn của Tào Ngưng. Đầu tiên là Võ Hoằng Văn, anh ta tưởng có người tới tìm Tào Ngưng gây phiền phức liền ném ngay quả bóng rổ rồi đi tới: “ Tào Ngưng, sao vậy?”
Người kia là Tạ Vũ Tư, em họ của Tào Ngưng, lớn lên hào hoa phong nhã, tứ chi thon dài, cũng là một người đánh nhau giỏi, cậu ta cũng lại đây.
Trương Thanh Vận có chút hoảng hốt khi nhìn thấy tình cảnh này, đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì nghe Tào Ngưng nói: “Không sao, các cậu không cần phải tới đây.” Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Trương Thanh Vận, cậu ta im lặng trong khoảng năm giây rồi nói, "Tôi tên là Tào Ngưng. Ngoài ra, tôi vừa rồi đã nhận lời tỏ tình của cậu."
"Hả?" Trương Thanh Vận có vẻ ngạc nhiên. Hiển nhiên cậu nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm. Cậu hỏi một vấn đề càng quan trọng hơn, lúc này trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, “Cậu, cái kia, là Tào Ngưng?”
Vụ Thảo gật đầu nói: “Nếu cậu định nói tới con trai chủ tịch tỉnh - Tào Ngưng, thì chính là tôi."
”… ”Trương Thanh Vân đứng hình tới nỗi không nói chuyện nổi trong một thời gian dài.
“Cho tôi số điện thoại di động của cậu, Trương Thanh Vận.” Tào Ngưng lấy điện thoại di động ra, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vận, ánh mắt rất nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói đùa.
Ít nhất Trương Thanh Vận không thể nhìn ra một chút yếu tố đùa giỡn trong mắt cậu ta, cậu lại lần nữa hoàn toàn sững sờ. Dưới cái nhìn của Tào Ngưng, Trương Thanh Vận nói ra số điện thoại di động của mình một cách máy móc.
"Khoa nào? Lớp nào? Sống ngoài trường hay ký túc xá?" Tào Ngưng hỏi, nhìn chằm chằm vào mặt Trương Thanh Vận.
“Tôi là sinh viên chuyên ngành tiếng Trung, sinh viên năm hai, sống ở ký túc xá.”
“Số ký túc xá?”
“Tòa nhà 3, 303…” - Trán Trương Thanh Vân bắt đầu đổ mồ hôi, cậu biết mình cần phải nói gì, nhưng miệng cậu sắp thành gỉ sắt rồi, không thốt được ra một từ nào.
“Được, tôi nhớ rồi.” Tào Ngưng thực sự rất nghiêm túc ghi chép lại vào điện thoại. Sau khi viết xong, anh nói, “Tôi cũng sống ở ký túc xá. Tòa nhà 3 phòng 403 cách anh ngay một tầng lầu.”
“Thật là trùng hợp.” Vẻ mặt Trương Thanh Vận tê dại, lôi kéo khóe miệng cười cười.
“ Ừ, cùng nhau trở về ký túc xá chứ?” Tào Ngưng đề nghị.
“Tại sao lại không?" Trương Thanh Vận giả vờ thoải mái, nhưng con đường đi từ sân thể thao đến ký túc xá là đoạn đường đi khó khăn nhất trong cuộc đời anh.
Sau khi hai người lên đến lầu ba, Tào Ngưng nhìn chung quanh nói: " Hay cậu cùng tôi lên lầu bốn để nhìn cửa phòng của tôi?"
"..." Trương Thanh Vận hít sâu một hơi, gật đầu, tiếp tục đi theo Tào Ngưng lên lầu bốn.
Khi đi đến cửa 403 trên lầu bốn, Tào Ngưng dùng chìa khóa mở cửa, sau đó dựa vào cửa nói với Trương Thanh Vận: "Cảm ơn cậu đã cùng tôi đi lên, buổi tối tôi sẽ đến kí túc xá của cậu để tìm cậu, phòng 303 có đúng không? "
Mồ hôi Trương Thanh Vận rơi như mưa, nhưng cậu vẫn dũng cảm gật đầu:" Đúng vậy. "
" Được, tôi vào đây, tạm biệt." Tào Ngưng hơi gật đầu rồi đóng cửa ký túc xá.
Trương Thanh Vận đứng ngoài cửa thở một hơi thật dài, mẹ nó...
Sao lại biến thành như thế này!
Cậu cảm thấy hai chân mình không đi nổi, trong người rối loạn, lo lắng như kiến
bò trên chảo nóng.
Như vậy không ổn, rốt cuộc cũng phải giải thích với hắn cho rõ ràng.
Cậu đã suy nghĩ xem nên giải thích rõ ràng với người ta như thế nào để không vô tình trở thành một tên cặn bã chơi bời với tình cảm của người khác!
Nhưng lần này Trương Thanh Vận rất may mắn, cậu cảm thấy thật vui vì mình đã đứng thêm một lúc nữa.
“Ô, Tào Ngưng, nay về sớm vậy?”
Trương Thanh Vận nghe thấy có người nói chuyện ở trong phòng 403, cậu vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
“Hừ, tôi gặp một tên ngốc nên về luôn.” Tào Ngưng nói.
“Đồ ngốc gì?” Người trong phòng cảm thấy hứng thú mà hỏi.
“Một nam sinh chơi thua một ván cờ với người khác trên sân thượng nên đi tỏ tình cùng tôi. Đúng thật là nhàm chán và thô tục.” Tào Ngưng chế nhạo, “Nhưng tôi đã chơi lại cậu ta, tôi chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta rồi nói rằng tôi sẽ tới tìm cậu ta vào đêm nay. Cậu có lẽ bây giờ đang sợ hãi, sợ rằng tôi thực sự sẽ đến tìm cậu ta vào đêm nay".
'Hahahaha!' Tất cả mọi người trong phòng ngủ Tào Ngưng cười rộ lên:" Nó thật rất buồn cười! Vậy thì buổi tối cậu định đi thật sao?"
Trương Thanh Vận nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tào Ngưng nói:" Chơi cậu ta một chút mà thôi, tôi còn không nhớ cậu ta trông như thế nào. "
Bên trong tiếp tục trò chuyện, lời nói càng ngày càng trở nên ngượng ngùng. Trương Thanh Vân nắm chặt tay đứng ở ngoài hai phút, lý do gia đình khiến cậu không phải một người bốc đồng, nhưng lần này hắn thật sự không nhịn được xúc động.
Anh gõ cửa phòng ngủ của Tào Ngưng.
“Xin chào, tôi tới tìm Tào Ngưng.” Nhìn thấy bạn học nam mở cửa, Trương Thanh Vận tháo kính xuống, vuốt tóc mái rồi cười với anh ta.
"..." Bạn học nam mở cửa tên là Hồ Tiểu Bắc, là người nhỏ nhất phòng 403, chuyên mở cửa phòng. Cậu ta là một trạch nam luôn trốn trong phòng và thích tất cả các loại manga anime, mỹ nam cùng loli.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Thanh Vận, hai mắt cậu ta lập tức mở to, đồng tử giãn ra, tim đập nhanh hơn, điều này cho thấy nam thần trong lòng anh ta lại chuẩn bị thay đổi một lần nữa.
“Anh, xin chào…” Ánh mắt Hồ Tiểu Bắc từ trên mặt Trương Thanh Vận dời xuống, người mặc áo trắng, eo thon cùng đôi chân dài, cậu khó khăn quay lại: “Cái kia, Tào Ngưng, có người đến tìm anh.”
Tào Ngưng lặng lẽ đứng dậy và đi ra cửa với sự nghi ngờ trên khuôn mặt.
“Không hiểu tại sao tôi lại trở lại đây đúng không?” Thường Thanh Vận cầm lấy gọng kính đen để tới cằm, sau đó nhếch miệng cười: “Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi đã quên nói cho cậu, chúng ta còn thiếu cái nụ hôn đầu tiên."
Nói dứt lời Trương Thanh Vận ghiêng người về phía trước, giữ khuôn mặt của Tào Ngưng bằng cả hai tay rồi hôn lên.
Bốn cánh môi thân mật chạm vào nhau, Tào Ngưng trợn to hai mắt, vừa định giãy dụa, Trương Thanh Vận liền ôm chặt lấy cậu đè ở trên tường.
"Hừ..."
Trương Thanh Vận cao khoảng 1 mét 8 có thể dễ dàng giam cầm Vụ Thảo, người cao khoảng 1 mét 7. Cậu một tay giữ eo Tào Ngưng, tay kia nâng cằm Tào Ngưng lên, môi dùng sức cạy mở môi Tào Ngưng, lần đầu tiên hôn nhau, họ tiến thẳng đến nụ hôn kiểu Pháp yêu cầu cao độ.
Trương Thanh Vận tuy rằng cũng là lần đầu tiên đối xử với người khác như vậy, nhưng cậu dường như trời sinh loại kỹ năng này, môi lưỡi ôn nhu lại cường thế đều đảo lộn trong miệng Vụ Thảo.
Đây là mục đích của Trương Thanh Vận, cậu muốn Tào Ngưng cảm nhận được vòng ngực rộng, kỹ năng hôn gợn sóng và tất nhiên là cả khuôn mặt của cậu ta.
Những bạn học khác trong ký túc xá đều sững sờ một lúc lâu, trên mặt ai cũng có hai chữ "Mẹ nó". Khi họ định thần lại, ít nhất phải ba phút trôi qua, nhưng Trương Thanh Vận và Tào Ngưng vẫn chưa tách ra.
Họ không những không tách ra mà sau năm phút những người khác trong ký túc xá thề rằng nhất định đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Tào Ngưng.
"..." Bọn họ bối rối thi nhau lao vào nhà vệ sinh, hoặc lặng lẽ rời vào phòng ngủ tìm đồng bọn để kìm nén sự bàng hoàng.
Trong phòng ký túc của Tào Ngưng có tổng cộng bốn người sống và bây giờ một trong số họ phải đi đến phòng ngủ đối diện cửa, người đó là Đào Diệp, biệt danh là Master Đào, một người vô cùng đứng đắn, thẳng thắn.
Phòng ngủ đối diện cửa kia làm hắn cảm thấy rất khó khăn để mà đi tới cho nên hắn chạy mất dạng.
Có hai người trong nhà vệ sinh, một người là Hồ Tiểu Bắc và người còn lại là Chu Quốc Đống.
“Lão Hồ nhìn xem người còn ở đó không?” Chu Quốc Đống lấy điện thoại di động ra xem, mấy phút đồng hồ đã trôi qua.
Hồ Tiểu Bắc nằm cạnh cửa không ngừng quan sát, không chỉ xem mà còn dùng điện thoại di động ghi lại bóng dáng Trương Thanh Vận, phiên bản live-action của nam chính tường đông VCR, chỉ cần tung ra hình ảnh mặt sau nhất định sẽ thành một nguồn tài nguyên khan hiếm khó tìm.
Cuối cùng say chín phút, Trương Thanh Vận cuối cùng cũng để Tào Ngưng ra. Hắn lùi lại mấy bước, nhìn Tào Ngưng dựa vào tường, từ trên tường tụt xuống xụi lơ ngồi trên mặt đất.
Trương Thanh Vận mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay màu be, cúi xuống đặt vào tay Tào Ngưng, nhẹ giọng nói: “Buổi tối gặp lại.” Sau đó, cậu ta bước qua người Tào Ngưng mà rời đi với đôi chân dài.
Sau khi Trương Thanh Vận rời đi, Tào Ngưng bối rối bóp chặt chiếc khăn tay, sau đó vươn tay che miệng sưng tấy, gian nan vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Lời editor: dài, quá dài...
Toi vẫn đang băn khoăn một chút về tên của Tào Ngưng (曹凝?). Văn án thì tác giả viết là "雾草" - tạm dịch là Vụ Thảo. Trong chương 1 QT dịch qua thì thành Cao Ninh, còn tôi mang đi dịch lần nữa thì là Tào Ngưng:(? Thật sự băn khoăn nhưng có lẽ Tào Ngưng là hợp lí nhất..
Chưa beta nên có thể có nhiều lỗi sai, mọi người có thể nhắc tôi nếu thấy. Cảm ơn