Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Sân chủ tấn công khi đoàn người đang di chuyển trên sạn đạo. Biến cố xảy ra quá gần khiến họ không thể tránh đi đâu.
Mùi thông thơm dịu ngập tràn trong không khí. Rừng thông xanh sẫm chìm vào màn sương trắng óng, trở thành bức nền cho những tảng đá xám xịt cheo leo. Đầu bên kia vách đá là hơi nước xám bạc lững lờ phủ đẫm màu xanh mơ màng cho cảnh núi.
Cảnh sắc vốn dĩ rất an nhiên, lại bỗng trở nên vô cùng hiểm ác.
Doãn Từ nhận ra đầu tiên, y thử chạm lên "sợi dây" trói buộc mình. Sợi dây mang lại cảm giác trơn trượt như gân thịt be bét máu tươi, những con mắt bên trên xoay chuyển điên loạn hòng giãy ra khỏi bàn tay của y.
Người gặp chuyện là Diêm Thanh.
Đứng cuối đoàn, Diêm Thanh kinh ngạc nhìn hai tay của mình. Chùm mắt trên tay cậu ta điên cuồng ngọ nguậy, thịt gân nối liền chùm mắt bất chợt l*иg lên trói chặt mọi người.
Yêu khí ngùn ngụt vọt đến từ xung quanh trong khi không hề có bóng dáng yêu vật.
Hừ lạnh, Doãn Từ vung đứt sợi dây trói bằng gân trên người. Đột nhiên Diêm Thanh hét lên và khuỵu xuống đất. Cánh tay cậu ta xuất hiện một vết thương sâu hoắm tận xương, áo vải xám đen bị máu nhuộm ướt đẫm.
Thời Kính Chi kinh hãi: "A Từ?"
"Diêm Thanh sẽ phải chịu đau chút ít, nhưng vẫn tốt hơn là toàn quân chết sạch. Con ngỗng yêu không báo hiệu nên hẳn sẽ không chết người." Đã làm thì phải làm tới cùng, Doãn Từ tung chưởng chém đứt xích thịt trên người Thời Kính Chi.
Lúc này Diêm Thanh thậm chí còn không đủ sức để hét thảm thêm nữa. Tâm ma bị thương sẽ khiến bản thân rơi vào trạng thái vô cùng đau đớn. Cậu ta gồng lưng eo quỳ rạp xuống đường, máu tươi trào ra be bét.
Thời Kính Chi: "..." Hắn cứ cảm giác khoảng cách ngày càng giãn rộng giữa hai chữ "biết điều" và đồ đệ của hắn đang cực lực chứng minh luận điểm "phái Khô Sơn không phải thứ tốt lành gì" của Tô Tứ.
Chẳng qua, nếu bỏ qua sự tàn bạo của nó thì cách làm của Doãn Từ vẫn lại rất chí lý.
Thời Kính Chi tung rương thuốc, quyết định mất bò mới lo làm chuồng. Nào ngờ hắn vừa đến gần Diêm Thanh thì mấy sợi xích thịt đã lại bắn văng lên khiến Thời Kính Chi suýt thì lảo đảo rơi xuống vực.
Diêm Thanh như một con nhện mất khống chế chỉ biết nhả tơ tán loạn, hòng trói chặt mọi sinh vật xung quanh.
"Tâm ma biến dị, không ổn rồi!" Thời Kính Chi nuốt nước miếng, người dán chặt vào vách đá, "Lẽ ra mục đích của hòa thượng phải là đuổi người thôi mới đúng, nhưng sao đây nhìn lại giống..." giống như muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Doãn Từ không có thời gian tán dóc với sư phụ, sự chênh lệch trong kinh nghiệm chiến đấu lộ ra rõ nét nhất vào thời khắc ấy- đèn đầu người không thể chen vào hẻm núi nên y chỉ đành men theo rìa trên vách núi. Dùng chính tâm ma làm điểm tựa, Doãn Từ nhảy lên đống xích tay, túm sợi dây gân và kéo Diêm Thanh lêи đỉиɦ dốc. Thấy tình hình không ổn, Bạch gia cũng cắn vạt áo Doãn Từ theo lên cùng.
Thoát khỏi địa hình chật hẹp thì gánh nặng mà dải xích thịt mang đến cũng nhẹ nhàng hơn. Lấy vách đá làm điểm tựa, Thời Kính Chi cũng trèo lêи đỉиɦ dốc. Hắn vừa ổn định được nhịp thở thì đã lại rùng mình.
Tô Tứ không lên cùng bọn họ.
Hơn nữa, Tô Tứ còn im lặng một cách quá bất thường.
Dù có cãi nhau gay gắt đến đâu, thì khi thấy Diêm Thanh mất khống chế, Tô Tứ cũng không thể máu lạnh đến độ không hề phản ứng. Khéo léo tránh xa xích thịt, Thời Kính Chi nương theo vách đá nhìn xuống sạn đạo, toan tìm bóng hình Tô Tứ.
Một luồng gió đen kịt bất thình lình phóng vυ't lên cao. Nếu Thời Kính Chi không phản xạ nhanh thì đầu hắn đã bị luồng gió đen này cắn đứt.
Một con cự xà trườn lêи đỉиɦ núi, đồng tử rắn đen kịt không cảm xúc, lưỡi rắn cũng đen tuyền. Con hắc xà này có bộ vảy bóng loáng, xích thịt không những không thể trói buộc được nó, mà còn bị nó làm cho đứt đoạn.
Nó trườn quanh co, miệng liên tục phát ra tiếng xì xì, hoàn toàn không giấu được sát khí.
Thời Kính Chi hít sâu: "Tô Tứ?"
Nhìn đuôi rắn thì có thể chắc mẩm đây chính là Tô Tứ. Có điều hắn ta đã bị tâm ma khống chế triệt để, hiện đã mất sạch lý tính.
Lại là một tâm ma biến dị.
Thời Kính Chi lập tức quay sang nhìn Doãn Từ với vẻ lo lắng, may thay cái đèn đầu người vẫn đứng sừng sững như núi, không hề biến thành quái vật. Thời Kính Chi chua chát nói: "A Từ, ngươi đã nói họ cãi nhau cũng không thành chuyện lớn cơ mà?"
Giờ nhìn lại thì nào đâu chỉ đơn giản là có chuyện, mà phải là chuyện đã tệ đến mức trở thành oán giận kinh niên. Thời Kính Chi vung cây cờ chặn miệng rắn, nhưng không dám nặng tay, sợ đánh chết người.
Doãn Từ gạt Bạch gia xuống khỏi vạt áo và nhẹ nhàng tung người nhảy lên. Y chộp thẳng lấy sư tôn nhà mình, hai người cùng nhảy lên đèn đầu người, để Diêm Thanh và Tô Tứ ở lại bên dưới.
"Không phải do mâu thuẫn giữa hai người họ." Sau khi chắc chắn đã vớt được hồ ly, Doãn Từ mới mở miệng, "Nhắm mắt, dò thử yêu khí xem."
Ban nãy Thời Kính Chi vừa phải tìm người vừa phải tránh công kích, mồ hôi đã chảy ròng ròng. Giờ được Doãn Từ dẫn đường thoát khỏi chiến trận, hắn mới có thời gian bình tâm lại.
Siết chặt cổ tay Doãn Từ, Thời Kính Chi chậm rãi nhắm mắt.
Thấy mọi người đã trúng chiêu, yêu vật hộ sơn không giấu khí nữa, yêu khí tức khắc bùng lên ngút trời. So ra thì địch ý của tham điệp vẫn còn ôn hòa chán. Cẩn thận xem xét mới thấy, luồng yêu khí này chia ra làm hai nhánh với cường độ tương đương. Chúng rỉ ra một thứ ác ý điên cuồng, nhưng lại phân tán rời rạc trong không khí nên rất khó xác định vị trí.
"Đây là..."
"Cường độ này thì xem ra sân chủ và si chủ đều có mặt," Doãn Từ nhỏ tiếng, "Tô Tứ thế nào?"
"Hắn bị tâm ma nuốt, hóa thành rắn hoàn chỉnh. A Từ, tam chủ tham, sân, si đều là đại yêu, chúng có đất chiếm đóng riêng nên lẽ ra không thể gặp nhau mới phải. Chắc chắn chuyện này không phải mưu tính của hòa thượng, chi bằng chúng ta..."
Thấy Thời Kính Chi nói được một nửa thì ngưng, Doãn Từ nhếch miệng: "Sư tôn nhận ra rồi?"
Thời Kính Chi thở dài: "Diêm Bất Độ."
Họ đã gặp luồng ác ý điên cuồng ấy vô số lần trong quỷ mộ.
Trận Phật Tâm không được khởi động thường xuyên, nhưng yêu hộ sơn sẽ luôn ở nơi này. Trước đấy, Diêm Bất Độ chỉ bảo họ đến chùa Kiến Trần, chứ cũng không nói manh mối sẽ ở trong chùa.
Tính ra thì cách sắp đặt này mới là hợp lý. Các cao tăng trong chùa Kiến Trần không phải để làm cảnh, dù Diêm Bất Độ có mạnh hơn thì cũng không thể lưu giữ manh mối suốt trăm năm trong chùa. Do đó gã đã suy xét đến các đại yêu: tăng nhân không phạm tham sân si, không thể thấy yêu vật hộ sơn, dù có miễn cưỡng thấy được thì cũng không thể gọi ra cả ba yêu vật trong một lần.
Như vậy, bằng cách giấu manh mối ở chỗ yêu vật hộ sơn, Diêm Bất Độ đã nắm rõ điểm mù của các cao tăng.
Tuy nhiên, liệu đây có phải đầu mối thật sự không?
Hai yêu vật sân và si đều bị Diêm Bất Độ động tay động chân vào, chúng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho tâm cảnh mọi người hoàn toàn bất ổn và gây nên sự biến dị của tâm ma. Xem ra, hành động này giống với đẩy người ta vào đường chết hơn là chỉ là một thử thách.
Thời Kính Chi nhìn xuống rìa vách đá. Diêm Thanh đang quỳ trên đỉnh vách, thân mình chảy máu đầm đìa. Tô Tứ hóa thành hắc xà đang chậm rãi tiến lại gần trong sát khí ngùn ngụt không hề che giấu.
Thời Kính Chi toan nhảy xuống cứu người thì bị Doãn Từ kéo lại.
"Buông ra, A Từ. Họ dẫu sao cũng là người của phái Khô Sơn..."
"Sân sinh nộ, nộ làm mờ mắt, gây tổn hại tới người vô tội. Si sinh oán, oán mà vô chủ, sẽ cắn trả bản tâm. Như vậy thì Diêm Thanh phạm vào sân, Tô Tứ phạm vào si."
Doãn Từ vẫn bình thản như cũ.
"Dù Diêm Bất Độ có không ủ mưu tại nơi này thì bản năng của các yêu vật hộ sơn vẫn sẽ không đổi. Nếu hai người này có thể chống lại được tâm ma dị biến, thì nhị chủ sân si cũng không thể gϊếŧ chết họ được."
"Nhưng hai người họ không trông có vẻ gì là chống lại được."
Hai đầy tớ dính chưởng, đồ đệ thì tạm mù lòa. Mắt thấy môn phái sắp sập, Thời chưởng môn quýnh lên như kiến bò chảo nóng.
"Bất kể kẻ động thủ là đại yêu hay là Diêm Bất Độ, thì tâm ma của họ cũng đang rất bất ổn. Chúng ta mà cứ đứng ngoài cuộc tiếp... A Từ!?"
Doãn Từ đột nhiên ôm lấy Thời Kính Chi. Y l*иg tay qua mái tóc đen lành lạnh của hắn, rồi vùi đầu vào vai sư phụ và chậm rãi hít một hơi.
Tiêu rồi tiêu rồi, cả môn phái đều phát điên rồi. Thời chưởng môn đứng cứng đờ tại chỗ, bi thương tràn khắp đáy lòng- vậy mà đại ca của hắn còn dám chê hắn bất thường, so sánh với mấy vị đang đứng ở đây thì hắn bình thường đến độ làm người ta phải căm phẫn.
"Đừng cử động. Tâm ma hiện đang dễ bị ảnh hưởng, và khả năng sẽ bị ảnh hưởng bất chấp đối tượng ra lệnh là ai, ta có thể lợi dụng nó." Giọng Doãn Từ vẫn vững vàng như cũ.
Đứng giữa tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Thời Kính Chi thở ngày càng dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao. Nắm chặt lọn tóc trong tay, Doãn Từ cố gắng nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy ổ tham điệp trước đó.
Khoảnh khắc tia sáng mờ phá vỡ bóng đêm, kéo y thoát khỏi nỗi đau trong ngục tối.
Thời Kính Chi còn trẻ, mà đã có thể dùng tham điệp tôi luyện tinh thần, điều khiển ngược lại yêu chủ. Mình đây hiểu rõ các loại tâm pháp, lại có pháp thuật phụ trợ, mà còn không làm được thì chẳng phải đáng cười chê quá rồi hay sao?
Một luồng hơi nóng nổ tung trong l*иg ngực. Khi ngước mắt lên lần nữa, hai mắt Doãn Từ đã sáng như chứa cả trời sao.
"Pháp thuật ẩn chứa sức mạnh quá lớn, nhị yêu không thể điều khiển từ xa. Chúng cố tình khuấy tung yêu khí là để chúng ta không thể xác định được vị trí của mình. Chắc chắn chúng đang ẩn mình kế cận, tóm ra là được."
Thời Kính Chi giật mình: "Mắt ngươi?"
"Tâm ma đã có thể trở nên ác liệt hơn dưới ảnh hưởng của thuật pháp, thì tất cũng sẽ dễ bình phục hơn." Doãn Từ buông Thời Kính Chi và cố định tâm cảnh của mình, "Chúng ta hợp sức, người đi giữ mạng cho hai tên kia, ta đi tìm yêu chủ, sư tôn thấy thế nào?"
Thời Kính Chi chưa trả lời, Doãn Từ đã cười hời hợt: "Thì ra tâm ma của ta trông thế này... chẳng trách lúc đầu sư tôn vừa nhìn đã biết là không ổn."
Đối mặt với tâm ma rúng động của mình, Doãn Từ cũng không lấy làm kinh ngạc.
Thời Kính Chi muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng tình hình chiến trận nguy cấp, họ còn rảnh rỗi trò chuyện thêm thì Diêm Thanh sẽ trở thành bữa trưa trong bụng Tô Tứ mất.
Vậy nên hắn chỉ đành gật đầu rồi lập tức nhảy xuống.
Diêm Thanh vẫn quỳ tại chỗ, xích thịt kết thành một tấm lưới thưa xung quanh cậu ta. Hình như cậu ta còn ý thức, đang cố gắng đứng dậy. Tiếc rằng xích thịt hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Diêm Thanh. Lưới thịt nối liền với cậu ta thành thế tay đứt ruột xót, Diêm Thanh hễ động là sẽ giẫm trúng cái thứ "cơ thể" nằm ngoài cơ thể của mình, từ đó phải chịu đau đớn đến quặn người.
Tô Tứ thì đã hoàn toàn đánh mất nhân tính. Hắc xà ngoác miệng, răng nanh bén nhọn xé nát nhãn cầu, máu từ nhãn cầu văng tung tóe, khiến Diêm Thanh rơi vào tình cảnh nhà dột còn gặp mưa rào.
Có Doãn Từ giúp đỡ một bên, Thời Kính Chi cảm thấy an tâm hơn nhiều. Hắn liên tiếp tránh thoát những đòn tấn công của xích thịt và vung mạnh cột cờ lên đầu con rắn. Hắc xà rít lên, nổi giận, quay đầu toan cắn trả.
"Chưởng môn đừng gϊếŧ hắn!" Diêm Thanh vận hết sức mình hô lớn.
"Gϊếŧ cái gì, ngươi kiểm soát chính mình trước đi, đừng vung xích thịt loạn lên nữa!" Tránh thoát hắc xà, Thời Kính Chi nói nhanh như gió, "Ta bảo này, còn trẻ thì nghĩ thoáng lên, việc gì mà phải cáu giận ghê vậy hả?"
"Ta..."
"Ngươi dẫn sân chủ đến đây, huynh đệ nhà ngươi thì lại mời si chủ, nên hai ngươi mới thành ra thế này. Đường nào ngươi cũng không cử động được, chi bằng nói mấy câu ấm lòng với Tô Tứ, dỗ cho hắn về hình người cái đã, rồi lại tính tiếp..."
Diêm Thanh xốc tinh thần: "Làm vậy được thật hả?"
Thời Kính Chi: "Kịch toàn diễn thế, thử mất gì đâu."
Đôi mắt Diêm Thanh lại tức thì ảm đạm, hắc xà thừa cơ cắn nát thêm mấy chục chiếc nhãn cầu. Ăn đau, xích thịt công kích ác liệt hơn, suýt thì trói gọn luôn cả Thời Kính Chi. Tâm ma giao chiến kịch liệt khiến rừng thông xung quanh hư hại nặng nề, cảnh tượng trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thời Kính Chi: "..."
Hắn thất tha thất thiểu chạy đến bên cạnh Doãn Từ, tạo thành thế lưng đối lưng phòng thủ: "Tên nhãi Diêm Thanh bị thương không nhẹ, giữ được ý thức đã nhọc lắm rồi. Mà vảy Tô Tứ dày khủng khϊếp, ta không đánh ngất được hắn, muốn ngăn hắn lại chỉ có cách ra đòn hiểm mà thôi."
"Ừ," Doãn Từ không chủ động tấn công, tuy đứng giữa lòng cuộc chiến nhưng người y vẫn hành động nhẹ tênh, không hề lúng túng: "Đừng sốt ruột, quan sát xung quanh đi."
Trong quang cảnh xiêu vẹo, rừng thông và vách đá đã đồng loạt biến mất. Cảnh sắc bắt đầu biến hóa thành một vùng núi hoang bình thường.
Thời Kính Chi: "Chẳng lẽ đây cũng là..."
"Hai người không ngừng giao chiến khiến tâm ma tiếp tục dị hóa. Chắc hẳn trận Phật Tâm là một trong những nguyên do gây ra tốc độ dị hóa nhanh bất thường này. Ta nói rồi, rốt cuộc tâm ma cũng phải do chính họ phá giải. Sư tôn không cần cố gắng kết thúc cuộc chiến, chỉ cần giữ cho họ tỉnh táo là được."
"Ta chỉ có thể giúp họ cầm cự được cùng lắm mấy canh giờ thôi. Con người luôn có giới hạn, nếu không thể phá trận này..."
Doãn Từ bình tĩnh nói: "Nếu căn nguyên của tâm ma đã hiện ra trước mắt mà họ còn không kiểm soát được, thì chúng ta cũng không cần giữ lại loại hạ nhân thế này. Tuy nhiên muốn tìm được đầu mối về Diêm Bất Độ, thì nhất định phải bắt sống nhị chủ sân-si."
Thời Kính Chi hơi khựng lại.
Hắn nhìn Doãn Từ với vẻ bối rối. Ban nãy, lúc hồi phục thị lực, vẻ dịu dàng của Doãn Từ không giống giả bộ, mà vẻ vô tình hiện nay cũng thật sự là vô tình. Dường như y đã cuộn mình trong tổ kén dày, giữ vững thái độ bàng quan, chỉ dùng lý trí để nhìn nhận mọi sự xảy ra xung quanh mình.
Mà sư phụ Doãn Từ là hắn đây, liệu có thuộc về phạm trù lý trí lạnh băng đấy không?
Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ kịp xoẹt qua trong đầu hắn.
Doãn Từ nói đúng. Hắn và Doãn Từ không dẫn ra nổi sân si, như vậy bất luận là để tìm đầu mối hay để cứu mạng người, thì cũng cần phải giữ cho Diêm Thanh và Tô Tứ sống sót.
Đứng cạnh Diêm Thanh, Thời Kính Chi liên tục khua khoắng lá cờ thuốc đến bệnh tan của mình. Tuy hắn không thể xoay chuyển thế chận, nhưng xích thịt cũng không thể tiến lại gần hắn. Thời Kính Chi nhanh chóng lợi dụng thời cơ mở hòm thuốc, rồi ụp thẳng số thuốc trong bát vào miệng Diêm Thanh, tạm giúp cậu ta cầm máu.
Phong cảnh trên đỉnh núi ổn định lại trong chớp mắt.
Thời Kính Chi nhận ra nơi này, đây là vùng núi hoang phụ cận thôn Tức.
Hai đứa bé bỗng hiện ra giữa chiến trận hỗn loạn. Một đứa thì xinh xắn đáng yêu, có nốt ruồi lệ dưới mắt. Đứa còn lại trông như bộ xương khô đào lên từ cổ mộ, gầy quắt, chân tay tong teo, được mỗi mắt đỏ là còn sức sống.
Là Tô Tứ và Diêm Thanh.
Cự xà và xích thịt gần đồng thời ngưng lại trên không.
Tô Tứ nhỏ tuổi xé một mẩu cá nướng rồi kề đến miệng cho Diêm Thanh, Diêm Thanh lập tức ăn nhồm nhoàm như ma đói. Lúc ấy là mùa đông, vậy mà Diêm Thanh lại phơi cả cánh tay ra bên ngoài, tay cậu nhóc chằng chịt vết thương hở miệng hoặc là sưng tím.
'Gã lại không phần cho ngươi à? Ta đã bảo rồi, ngươi giấu kỹ thịt ta cho ngươi đi, đừng đưa cho gã.' Tô Tứ bực bội nói, 'Ngươi mặc xác cho gã chết đói đi.'
'... Đó là cha ta. Ta chỉ có cha ta.' Diêm Thanh ngừng nhai mà lúng búng trả lời.
Tô Tứ nhăn mặt. Trông mặt thằng bé thì chắc hẳn nó đang rất muốn nói rằng "cha ngươi là thằng khốn nạn". Chẳng qua xem ra đây không phải lần đầu tiên hai người bàn bạc đến vấn đề này, và khả năng lời nó muốn nói cũng sẽ chẳng nhận lấy được kết quả mong muốn.
'Đến lúc ta đi rồi thì chẳng phải ngươi sẽ chết đói luôn à?' Thở dài, Tô Tứ lại bón cho Diêm Thanh một ít cá. 'Cái đống gã cho ngươi ăn mèo ăn còn chẳng đủ.'
Diêm Thanh nhỏ tuổi lại ngừng nhai. Nó gầy đến mức hai hốc mắt lõm sâu, đôi đồng tử đỏ trông càng thêm đáng sợ, 'Ngươi sắp phải đi?'
'Ta nghe lén được thôi. Mấy hôm trước có người đến thôn, sẵn lòng bỏ ra một lạng bạc mua ta, bảo là sẽ dẫn ta vào thành hưởng phúc.'
Tô Tứ ngồi trên phiến đá, hai chân khẽ đung đưa.
'Ta biết là cha mẹ ta vẫn thương ta mà. Ta ăn nhiều nhưng lại biết tự kiếm ăn, nên họ mặc kệ ta cũng là chuyện bình thường. Ngươi xem này, giờ có cơ hội tốt cha mẹ vẫn nhớ đến ta trước, mà không phải để các ca ca đi.'
Diêm Thanh thả tay xuống rồi nhăn mày như người lớn: 'Vào thành hưởng phúc?'
'Ừ, đến quán bắc hay nam phong gì đó. Sáng nay cha ta bảo ta, chỉ cần ta theo họ là ngày nào cũng sẽ được ăn no.'
Diêm Thanh lắc đầu dứt khoát: 'Ngươi đừng đi. Ta nghe Bạch tiên sinh kể nơi ấy... nơi ấy không phải một nơi tốt lành gì.'
Tô Tứ sửng sốt hồi lâu rồi bắt đầu cả giận: 'Nói bậy nói bạ, chắc chắn ngươi nghe nhầm rồi! Chẳng lẽ cha ta lại lừa ta chắc?'
'Ta biết chữ! Ta đọc về nó rồi, đó là nghề hạ cửu lưu, sẽ bị người đời chửi rủa...'
'Thế ngươi nói xem hạ cửu lưu là gì, sao lại bị người đời chửi rủa?'
Thấy bạn giận, Diêm Thanh sốt sắng đến mức đỏ bừng cả mặt: 'Ta... ta không biết, nhưng không tốt là không tốt, sách sẽ không lừa ta.'
'Cha mẹ ta cũng sẽ không lừa ta!' Tô Tứ gắt gỏng, 'Có mà ngươi không muốn ta đi thì có, đúng chứ?'
Diêm Thanh nắm chặt vạt áo Tô Tứ và cố sức lắc đầu, nhưng không biết phải giải thích thế nào. Thấy bạn mình lo lắng thật, Tô Tứ cũng không giận nữa: 'Đợi ta ổn định cuộc sống rồi nhất định sẽ quay lại tìm ngươi.'
'Đừng đi, xin ngươi.'
'Người ta đã giao cả bạc rồi... Ngươi nghe này, ta phơi rất nhiều thịt khô trên núi, đủ cho ngươi ăn một năm rưỡi. Ngươi ăn len lén thôi, đừng có ngu ngốc mà đem về cho gã cha ngươi.'
'Xin ngươi.' Nhưng Diêm Thanh chỉ không ngừng lặp lại.
Bóng hai đứa bé bất chợt tiêu tan.
Chớp mắt, đỉnh núi vẫn là đỉnh núi, nhưng bóng người đã đổi hình- xách theo tay nải, Diêm Thanh kiên định theo sau Tô Tứ, rất có xu hướng trở thành một xiềng xích hình người. Tô Tứ thì đã thay trang phục mới và đi theo một gã trung niên đầu mập tai to.
Thấy Diêm Thanh, Tô Tứ tuổi nhỏ dở khóc dở cười: 'Đừng theo ta, cha ngươi mà phát hiện ngươi bỏ bê công việc thì sẽ lại đánh ngươi.'
'Ta mặc kệ,' Có gã trung niên đứng cạnh săm soi, Diêm Thanh chỉ dám rụt rè nhắm mắt, 'Ngươi không ở lại thì ta cứ đi cùng, đến khi nào ngươi đồng ý ở lại mới thôi.'
'Đừng nghịch chứ, chúng ta sắp phải lên xe ngựa rồi.'
'Ta mặc kệ.'
Diêm Thanh ưỡn thẳng tắp sống lưng, thằng nhóc gằn từng chữ một như thể phải vận hết sức để thốt ra ời.
'Chỗ ngươi đến không phải chỗ tốt, ta không lừa ngươi.'
Phớt lờ Diêm Thanh, gã trung niên kéo Tô Tứ: 'Được rồi, đi thôi, quan tâm nó làm gì.'
Trong cỗ xe ngựa nhỏ chất đầy thổ sản, đứng giữa một đám dược liệu phơi khô, Tô Tứ nhìn ra phía ngoài xe. Diêm Thanh vẫn lảo đảo đuổi theo sau với cái thân hình gầy xơ gầy xác. Nhìn chốc lát, có vẻ không đành lòng, Tô Tứ lại hạ màn che xuống.
"Ta còn nhớ," Lúc này, Diêm Thanh bên cạnh Thời Kính Chi bỗng thở dài, "Cuối cùng ta cũng không thể giữ được hắn ở lại, chỉ có thể cố gắng chạy đuổi theo sau."
"Ngươi đuổi theo mãi vậy sao?" Thời Kính Chi hít hà.
"Cũng không hẳn đâu," Diêm Thanh nhắm mắt, xích thịt quanh thân đã ổn định hơn.
Cảnh sắc hai bên cấu xé, loại trừ lẫn nhau. Cuối cùng tâm ma của Tô Tứ vẫn chiếm được lợi thế- những cảnh tiếp theo chỉ có Tô Tứ tuổi nhỏ và thi thể của gã trung niên nọ.
Gã trung niên không đưa đứa trẻ rời núi thành công.
'Tên đốn mạt, dám động đến người của phái Thái Hành ta.' Thi Trọng Vũ chống kiếm xuống đất, mũi kiếm còn nhỏ máu. Trông nàng trẻ hơn khi ở quỷ mộ tương đối nhiều, xem dáng dấp thì mới chỉ là một thiếu nữ. Một nữ đệ tử tuổi chừng mười bốn mười lăm, có khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đang nấp sau lưng nàng.
Sau khi trấn an cô bé, nàng mới quay sang dịu dàng hỏi Tô Tứ còn đang ngơ ngác: 'Đệ có biết gã dẫn đệ đi đâu không?'
Tô Tứ lắp ba lắp bắp: 'Gã... gã bảo với cha mẹ đệ là... sẽ dẫn đệ đến quán nam phong để được ăn no.'
Thi Trọng Vũ xoa đầu đứa bé trai và nói với vẻ thương xót: 'Tội nghiệp, đấy không phải nơi tốt lành gì.'
Nghe đến đây Tô Tứ nhỏ tuổi lập tức đỏ bừng cặp mắt. Thằng bé luống cuống chân tay nhưng vẫn cắn chặt môi, kiên quyết không nhỏ lệ.
Trong lòng trẻ con, cha mẹ bằng trời. Diêm Thanh thường xuyên bị đánh đập gần chết mà hãy còn nuôi chút ít hy vọng, thì những đứa trẻ may mắn hơn, ai lại sẵn lòng đối mặt với trời long đất lở?
Thấy thằng bé ngoan ngoãn, Thi Trọng Vũ càng dịu giọng hơn: 'Khí phách đệ không tệ, xem tướng mạo thì cũng có tư chất. Ta đang cần một tiểu đồng quản kiếm, đệ có muốn theo ta vào Thái Hành không?'
Thái Hành là môn phái chính đạo hàng đầu, do đó dù là một vùng hẻo lánh và khép kín như thôn Tức thì cũng đã từng nghe danh môn phái này.
Tô Tứ chỉ mới chừng bảy, tám tuổi, sao có thể trải qua nhiều biến cố trong cùng một thời gian ngắn thế này. Thằng bé ngơ ngác nhìn cảnh ngựa xe rầm rộ và trang phục trắng phau của phái Thái Hành, rồi đờ đẫn hỏi: 'Thật ạ? Vào phái Thái Hành có được ăn no không ạ?'
Thi Trọng Vũ bật cười: 'Dĩ nhiên rồi.'
Tô Tứ nhìn máu chảy trên thanh kiếm của Thi Trọng Vũ, sau khi dồn hết hơi sức của mình, thằng bé nghẹn ngào đặt câu hỏi: 'Vậy... vậy đệ có thể trở thành đại hiệp như tỷ tỷ được không?'
'Chỉ cần đệ muốn.'
Lúc này ba hồn bảy vía của Tô Tứ tuổi nhỏ mới tìm về vị trí cũ. Thằng bé quệt quệt mặt, ánh mắt sáng hơn: 'Ừm! Ừm! Đệ nghĩ, đệ có thể giúp tỷ ngay bây giờ! Đường núi khó đi, đệ thạo đường hơn ai hết... Tỷ tỷ, sao phái Thái Hành nổi tiếng lại đến nơi hẻo lánh này thế?'
'Là để truy gϊếŧ kẻ xấu.' Thi Trọng Vũ ngồi xổm xuống và khoác thêm áo ngoài cho thằng bé, 'Thôn đệ có người mắt đỏ nào không? Đó không phải người mà là ác quỷ, phải loại bỏ mới được.'
Tô Tứ thoắt cừng đờ bên trong lớp áo choàng. Thằng bé cố gắng nở nụ cười xiên xẹo và tỏ ra ngoan ngoãn.
'... Không có,' Tô Tứ sụt sịt, 'Đệ quen hết người cả thôn, không có ai mắt đỏ cả.'
Tô Tứ không kiểm soát được biểu cảm của mình. Tuy nhiên tuổi thằng bé còn quá nhỏ, Thi Trọng Vũ chỉ coi như nó phải chịu chấn động vì bị cha mẹ bỏ rơi, nên cũng không nghi ngờ nó: 'Lát nữa ta báo tên đệ cho sư phụ, vào thôn Tức rồi đệ cũng dễ chào hỏi cha mẹ đệ hơn.'
'Đệ...'
'Sao cơ?'
'Tỷ tỷ, đệ nghĩ lại rồi, đệ không theo tỷ được.' Giọng Tô Tứ vẫn ổn định nhưng nước mắt đã chảy ròng ròng, 'Đệ phải chăm sóc em trai, nếu không có đệ thì em trai sẽ chết đói mất.'
Thi Trọng Vũ ngạc nhiên: 'Đệ...'
'Đệ phải về đây,' Tô Tứ đứng dậy.
'Đệ có thể đi cùng chúng ta...'
'Không, em trai đệ lo lắng cho đệ, chắc chắn giờ nó vẫn đang tìm đệ trên núi,' Tô Tứ nức nở, 'Khi nào đệ lớn, em trai đệ êm ấm rồi, đệ nhất định sẽ đến Thái Hành, làm đại hiệp.'
Thi Trọng Vũ lắc đầu: 'Ta biết đệ đang hoảng sợ. Đệ theo ta về doanh trại trước đã, mai ta cưỡi ngựa dẫn đệ về thôn, đệ có về cũng phải về cho đường hoàng... Khoan đã, đệ chạy cái gì?'
Tô Tứ hất rơi áo ngoài ấm áp rồi chạy vọt vào bụi cây cách đó không xa. Nó chạy liền một mạch trong đường núi hiểm trở, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Thi Trọng Vũ. Thi Trọng Vũ phải chăm sóc sư muội của mình nên cuối cùng cũng không đuổi theo.
Diêm Thanh lần mò trong núi một ngày rưỡi, cơ thể chi chít vết thương. Đúng lúc cậu bé vịn cành cây mà đứng dậy, toan tiếp tục đi, thì Tô Tứ chạy trở về.
'Phái Thái Hành muốn bắt ngươi. Ta lần về theo đường tắt, tiết kiệm được ít thời gian.'
Vừa thấy Diêm Thanh, Tô Tứ đã khàn giọng mở miệng.
'Ngươi trốn đi trước, ta sẽ về nói với người trong thôn. Họ sợ tiếng xấu đồn xa nên chắc chắn sẽ bao che cho cha ngươi... Cha ngươi không có mắt quỷ nên dễ thoát. Còn ngươi, ngươi nhất định phải trốn cho thật kỹ.'
Ý niệm "phải cứu Tô Tứ thoát khỏi chỗ chết" đang một mực xoay mòng mòng trong tâm trí Diêm Thanh bị dội tỉnh ngay sau khi nghe thấy lời Tô Tứ. Thấy đối phương tự chạy trở về, Diêm Thanh chỉ kịp ôm chầm lấy bạn mình rồi chạy trốn.
Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, Diêm Thanh không nhận ra vành mắt Tô Tứ vẫn luôn đỏ bừng. Chờ Diêm Thanh trốn đi xa, bốn bề lại trở nên vắng lặng, Tô Tứ mới òa khóc giữa bóng đêm.
.
Cuối cùng hắn vẫn không thể bỏ mặc người bạn duy nhất của mình.
Đứa trẻ năm đó đã không phát hiện ra, nhưng ngày nay, khi hai người đã trưởng thành, thì dưới đáy lòng họ đều hiểu rõ, dù chuyện năm xưa trở thành tâm ma của họ thì cũng là lẽ dĩ nhiên.
Thời Kính Chi nhất thời không nỡ quay đầu xem thái độ của Diêm Thanh bên cạnh.
Nếu bữa ấy Tô Tứ đi theo Thi Trọng Vũ, thì hắn ta sẽ vĩnh viễn thoát khỏi kiếp gian khổ của mình. Sở hữu tài năng bẩm sinh, sau mười mấy năm, chắc chắn Tô Tứ sẽ có địa vị nhất định tại phái Thái Hành.
Tuy nhiên hôm đó hắn đã quay đầu, đã buông bỏ hy vọng duy nhất trong cuộc đời của hắn, chỉ để chạy về bóng tối vô tận chốn tương lai.
Từ đây, thân vận áo trắng, hông đeo trường kiếm, du ngoạn giang hồ, đã trở thành một giấc mơ xa xôi không thể nào chạm tới.