Tiễn Thần

Chương 14: Mắt quỷ

Diêm Thanh đứng thẳng, chĩa mũi kiếm xuống đất. Cậu ta trông anh tuấn và hào hiệp, chỉ tiếc đôi mắt đỏ máu lại khiến cậu ta trông như kẻ ác. Kim Lam sững sờ không tin nổi.

Thứ nổi danh nhất năm xưa của Diêm Bất Độ chính là đôi "mắt quỷ" màu đỏ thẫm. Thứ mà đời sau của gã không phải ai cũng có.

Nó chính là bằng chứng về dòng máu của nhà họ Diêm.

Diêm Thanh giương cặp con ngươi đỏ sẫm về phía Kim Lam: "Mười năm trước huynh nhận ta vào phái Thái Hành. Ân tình nhập môn ngày ấy coi như trả hôm nay."

Kim Lam há hốc mồm, sắc mặt còn đờ đẫn: "Năm ấy ngươi mới mười một, sao ngươi biết... Ngươi cố ý đến phái Thái Hành là để trả thù?"

Sợ Doãn Từ bỏ lỡ vở kịch hay, Thời Kính Chi thầm thì giải thích: "Diêm Bất Độ hoang da^ʍ vô độ, con cháu thành đàn. Chính đạo võ lâm gần như đã gϊếŧ sạch hậu duệ nhà họ Diêm trong hai năm diệt trừ Lăng giáo, mà cầm đầu chính là phái Thái Hành. Chúng ta đang được tận mắt chứng kiến hiện trường báo thù đấy, mười năm nằm gai chờ nếm mật, chậc chậc..."

Diêm Thanh bối rối: "Các ngươi thấy ta giống đến báo thù sao?"

Thi Trọng Vũ không hề cất kiếm: "Nếu không muốn báo thù, vì sao lại giấu thân phận học trộm võ công trong phái ta những mười năm?"

"Với đôi 'mắt quỷ' này ta chỉ có thể giả mù, mà kẻ mù thì khó tìm được việc. Phái Thái Hành là danh môn chính phái, tiền phát mỗi tháng rất nhiều, còn bao ăn ở."

Thời Kính Chi, Doãn Từ: "..." Thật thà quá, chẳng có phong độ ma đầu.

Thi Trọng Vũ suýt cầm hẫng kiếm: "Chuyện học trộm võ công..."

"Chuyện này là ta sai, nhưng ta cũng chỉ muốn đề phòng trường hợp như bây giờ xảy ra." Diêm Thanh ngượng ngập, "Thi tiền bối là người quang minh chính đại nên mới cho ta cơ hội giải thích. Nếu chẳng may gặp phải những tiền bối căm thù kẻ ác thì ta cũng muốn có chút vốn liếng bỏ chạy."

Xung quanh bỗng trở im phăng phắt.

"Chùa Kiến Trần cũng không tệ, sao ngươi không qua đấy mà làm sư đi?" Kim Lam lẩm bẩm. "Cố tình chọn phái Thái Hành, ta không tin ngươi không có mục đích khác..."

"Ta đã thật sự thắc mắc. Người xưa dạy rằng tội mình mình tự gánh, phái Thái Hành vốn trọng đạo trng dung, về lý thuyết sẽ không cố tình uốn nắn quá tay như vậy. Trong mười năm ta từng cố gắng truy tìm nguyên do mà không thể tìm được..."

Kim Lam nín thở.

Diêm Thanh: "Vậy nên ta từ bỏ, thôi thì tiền mới là quan trọng nhất."

Đệ tử phái Thái Hành: "..."

Sợi dây đỏ cách đó không xa lại bắt đầu động đậy thắt chặt bộ hài cốt đã bị đánh tan, như tự có sinh mện. Doãn Từ vừa định nhắc thì Thời Kính Chi đã vọt qua như một làn khói.

Hắn phủ kim hỏa xuống đế giày, ghì chặt bộ xương xuống đất, mà ánh mắt vẫn đau đáu nhìn sang phái Thái Hành.

Doãn Từ: "... Sư tôn tò mò vậy hả?"

Thứ này là Xương Nguyền Xác Nổ, tốc độ cực nhanh. Chỉ cần để nó chạm vào da thịt thì cơ thể con người sẽ nổ tung tóe. Tiếc rằng nó chưa kịp trổ tài đã bị Thời Kính Chi nghiền nát.

Doãn Từ nghi ngờ có cơ sở, họ Thời sợ trò hề trước mặt bị Xương Nguyền làm ngắt quãng.

Thời Kính Chi tập trung tinh thần: "Suỵt!"

Thi Trọng Vũ thoáng liếc nhìn họ rồi nói: "Lệnh truy sát của phái Thái Hành chưa được hủy bỏ. Theo môn quy, người nhà họ Diêm cứ gặp tất gϊếŧ. Kẻ học trộm võ công sẽ bị chém đứt một cánh tay."

Diêm Thanh mím chặt môi.

Thi Trọng Vũ khẽ gật đầu với cậu ta, đoạn lại cố tình giương cao giọng: "Lần này xuống mộ không xét phe phái, ai nấy đều chung tay hợp tác. Ngươi đã giúp chúng ta kiếm được không ít vật báu, công tội bù trừ... Hôm nay ta thay mặt sư môn đuổi Diêm Thanh ra khỏi phái Thái Hành."

Dứt lời, nàng tới trước mặt Thẩm Chu: "Thẩm cô nương, tuy Diêm Thanh là con cháu nhà họ Diêm nhưng ta có thể bảo đảm cậu ta không liên quan đến quỷ mộ, hy vọng cô nương đừng báo lên Duyệt Thủy các."

Nếu để tin tức bị truyền ra, chưa nói đến chuyện là một người tìm kiếm bí mật quỷ mộ, thì chỉ riêng việc là kẻ địch còn sót lại bên phe Diêm Bất Độ không thôi đã đủ cho Diêm Thanh chết đi chết lại bảy tám lần.

Thẩm Chu cười nói: "Người nào bảo Thanh Nữ kiếm chủ ương ngạnh cố chấp đúng là tèm nhèm. Y là con cháu ma đầu, chỉ 'đuổi ra khỏi phái Thái Hành' có phải độ lượng quá rồi không?"

Thi Trọng Vũ nói giọng chân thành: "Trăm năm trước phái ta đuổi gϊếŧ con cháu nhà họ Diêm cũng không phải chuyện đáng khoe khoang. Diêm Thanh vào phái Thái Hành từ năm mười một tuổi, trong quá trình trưởng thành trong phái chưa từng xảy ra rắc rối nào. Những người làm được chọn xuống quỷ mộ lần này cũng chỉ là ngẫu nhiên, ban đầu cậu ta còn không muốn đến..."

Nói tới đây Thi Trọng Vũ có vẻ chần chừ. Thẩm Chu chấm chấm đầu bút: "Mời tiếp tục, ta vẫn muốn nghe."

Thi Trọng Vũ: "À... Diêm Thanh chỉ học được chiêu thức nhập môn của đệ tử cấp thấp, trình độ lại rất kém. Trong khi lần này thằng bé giúp ta rất nhiều, nếu chỉ có vậy đã dồn cậu ta vào đường chết thì quả thực không phải hành động nên làm của một chính phái."

Diêm Thanh: "..."

Thời Kính Chi: "Ồ, ta hiểu thói ăn ngay nói thật của hắn là học được từ ai rồi."

Doãn Từ gác cằm lên vai sư phụ, gật đầu miễn cưỡng, có hơi mơ màng buồn ngủ.

Thẩm Chu suy ngẫm một hồi, cuối cùng xé một trang giấy và vo viên lại: "Vị trí của Diêm Thanh đệ cũng không trọng vọng nên không đáng được mấy đồng. Sau này ta gặp rắc rối thì Thi tiền bối nhớ lấy ngày hôm nay là được."

Xong xuôi nàng lại chỉ chiếc kiệu đằng xa: "Người của phủ Dung Vương...?"

"Yên tâm, họ sẽ mặc kệ." Thi Trọng Vũ hờ hững nói.

Thi Trọng Vũ tiến về phía Thời Kính Chi, tỏ ý hắn lùi sang một bên. Những mẩu hài cốt vừa rục rịch gom lại đã bị Thi Trọng Vũ chém mấy nhát kiếm đúng điểm yếu, từ đây không động đậy thêm nữa.

Nhân lúc mọi người đều đứng tránh ra xa, Thi Trọng Vũ nhỏ tiếng nói: "Diêm Thanh vừa nhanh nhẹn vừa thính tai, nhất định có thể giúp đỡ Thời chưởng môn."

Thời Kính Chi hiểu ý, vui vẻ làm ơn: "Thi cô nương cứ yên tâm."

Nơi này không còn Phật châu, mọi người liền tiếp tục lên đường. Diêm Thanh đi cuối cùng đội ngũ với vẻ luống cuống. Kim Lam do dự một hồi, cuối cùng nhường tay nải hành trang cho Diêm Thanh.

"Trong này có ít nước, coi như cảm tạ chuyện vừa rồi. Kiếm cũng không cần trả ta, giữ lại mà phòng thân." Hắn ta kiên quyết nói, "Diêm Thanh, ngươi... tự lo cho mình."

Diêm Thanh im lặng nhận lấy.

Thời Kính Chi tranh thủ cõng Doãn Từ lảo đảo chạy tới, giọng rất ôn hòa: "Tiểu huynh đệ Diêm Thanh có muốn gia nhập phái Khô Sơn không?"

Diêm Thanh quay đầu ngạc nhiên: "Thời chưởng môn ngài không ngại thân thế của ta sao?"

"Ngại gì chứ, phái Khô Sơn đang cần người." Thời Kính Chi cười cực kỳ niềm nở, "Chúng ta chỉ có hai thầy trò, chưa tuyển được tôi tớ. Ta trả một tháng năm trăm kèm bao ăn ở, ngươi bằng lòng không?"

Vẻ đau đớn lóe lên trên nét mặt Diêm Thanh: "..."

Xem ra tiền công hàng tháng giảm đi không ít rồi, Doãn Từ thầm nghĩ. Có điều tên nhãi này cũng biết thời biết thế, không thật lòng nói ra.

"Vâng." Hồi lâu, Diêm Thanh ủ rũ đáp. "Năm, năm trăm là đủ rồi, đa tạ Thời chưởng môn thu nhận."

Thời Kính Chi: "Đừng nản, đồ ăn nhà ta chắc chắn ngon hơn phái Thái Hành. À phải rồi, ngươi thay đồ rồi đeo mặt nạ lên đi... Mặt nạ trong tay nải của A Từ, ngươi cầm thay hắn."

Lúc chỉ có hai người thì Doãn Từ xách hành trang, Thời Kính Chi cõng Doãn Từ, thànhần hắn phải gánh một lượng không hề nhẹ. Nay có Diêm Thanh gia nhập, Doãn Từ còn tưởng hắn sẽ để Diêm Thanh cõng mình, ai ngờ Thời Kính Chi lại chỉ chia tay nải ra ngoài.

Diêm Thanh tuân lệnh, mặc xong trang phục môn phái rồi đeo lên mặt một chiếc nạ trừ tà sần sùi. Chiếc mặt nạ này chỉ khoét hai lỗ rất nhỏ làm mắt, vừa khéo che được cặp con ngươi đỏ sậm của Diêm Thanh.

Như vậy phái Khô Sơn lại có thêm một kẻ mang mặt nạ, trông quái đản lạ kỳ.

Là thành viên ăn mặc bình thường nhất trong phái, Doãn Từ hắng giọng: "Đã là người một nhà thì đừng ngại mở lòng chút. Diêm huynh này, sao ban đầu huynh lại không muốn xuống mộ?"

Doãn Từ nghĩ đến chuyện tăng nhân vô diện. Diêm Bất Độ mở ra một quyền lợi nào đấy để con cháu không cần võ nghệ siêu quần vẫn có thể phát hiện ra manh mối. Nhưng ngược lại, nếu huyết thống kích hoạt thứ gì không ổn...

Diêm Thanh: "Bói ra quẻ xấu."

Doãn Từ câm nín, tên này nào chỉ là thực tế đơn thuần.

Diêm Thanh chủ động giải thích: "Ta học được chút mánh của thuật bói toán, thi thoảng lại đem ra thử độ dữ lành. Trước khi xuất phát ta cũng xem một quẻ, mà quẻ này thật sự kỳ quái."

Thời Kính Chi giật mình: "Ta cũng từng đọc sách bói toán, nào, nói xem là quẻ thế nào."

Diêm Thanh: "Ta bói bằng hạt của quả hạnh đào, một mặt chu sa một mặt mực tàu, may rủi xét theo đỏ và đen. Thế nhưng lần đó hạt hạnh đào đã đứng thẳng."

(*= hạt hạnh nhân)

Thời Kính Chi không ngờ đến chuyện này, đành phải thành thật: "... Đúng là đáng sợ."

Diêm Thanh cúi đầu: "Vận mệnh của phái Thái Hành là cát, như vậy bất thường nằm ở ta. Thế nên ta mới cố gắng tìm cách rút lui, ngờ đâu lại gặp trúng hai vị... Có lẽ đây là ý trời rồi."

Thấy Thời Kính Chi lại sắp bắt đầu hoang mang, Doãn Từ bình tĩnh tiếp lời: "Diêm huynh đừng lo lắng. Chưởng môn bán thuốc, ta thì biết nấu ăn, còn huynh có thể giả mù xem bói. Nếu không ổn thì chúng ta ra đường bày sạp chung là được."

Thời chưởng môn như bị giẫm phải đuôi: "Bậy! Ta nuôi được hai người!"

Doãn Từ cười khẽ, ôm sát cổ Thời Kính Chi. Sư phụ gà mờ nhà y nóng hừng hực, thân mình tỏa ra hương thuốc thanh thanh. Có lẽ là uống thuốc lâu năm nên bị ướm mùi.

Mặc dù tình trạng của hắn kỳ lạ, mà bản thân hắn cũng giấu giếm không ít chuyện, nhưng những cảm xúc vui giận buồn thương đều rất chân thành.

Doãn Từ không ghét người như thế.

Nếu Phật châu không liên quan đến thị thịt thì hết thảy chẳng khác nào lấy giỏ tre gánh nước. Có lẽ y có thể tìm cách giúp người này sống lâu thêm mấy năm, tô thêm sắc màu cho cuộc đời tẻ nhạt của mình.

Dẫu sao nhìn hoa rụng thành bùn, vẫn hơn nhìn vật nát ruồi bâu.

Mọi người đi thêm mấy canh giờ trong mê cung xương rắn rồi dừng lại nghỉ ngơi.

Diêm Thanh tranh thủ phân loại và sắp xếp hành trang, sau đó ngồi ngoan ngoãn thưởng thức bánh ngũ cốc chân giò hun khói, nét mặt cũng giãn hẳn ra.

Bốn bề sáng trưng, phong cảnh lộng lẫy. Nhưng yêu vật lại ít đến độ bất bình thường. Thời Kính Chi vừa dùng nội lực hâm nóng bình trà vừa cõng Doãn Từ ngồi xuống, không khí toàn thân thả lỏng thư thái.

Doãn Từ cảm thấy không ổn.

Dây máu chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn, phải gϊếŧ người lấy máu liên tục mới theo kịp tốc độ chìm của nó. Tuy nhiên kể cả là vậy thì tầng này cũng quá đơn giản, còn chẳng ra trò được bằng tầng người giấy. Doãn Từ ngậm miếng thịt khô sư phụ bón cho, giọng rầm rì: "Sư tôn?"

"Hửm?"

"Có phải tầng này nhẹ nhàng quá không? Không chỉ không gặp nhiều yêu quái, mà còn muốn bỏ thì bỏ Phật châu. Diêm Bất Độ dễ tính vậy hả?"

Thời Kính Chi: "Ầy, ta cũng không hiểu. Với tác phong của gã thì lẽ ra đâu đâu cũng phải là thế cục dụ người vào bẫy chết mới đúng. Điện Thành Tiên thế này lại qua quýt quá rồi. Ta mà là Diêm Bất Độ thì chí ít cũng sẽ chờ Phật châu tầng này được gom hết, sau đó sẽ tấn công những kẻ không có Phật châu- tại vì người thế này hoặc là kém cỏi, hoặc là không có lòng tham nên không dễ bị xúi giục."

Lời vừa dứt, mặt băng đã kêu vang rền rĩ và bắt đầu chao đảo.

Doãn Từ: "..." Nói đâu trúng đấy, họ Thời mới là con cháu của Diêm Bất Độ thì có.

Mọi người đồng loạt đứng bật dậy.

Không chỉ mặt băng nghiêng, mà toàn bộ điện Thành Tiên cũng đang lật ngược. Không mất bao lâu tầng này sẽ đảo chiều trên dưới.

Những kẻ sống sót sẽ bị giam phía dưới lớp băng, chìm vào nước hồ ăn mòn xương thịt.

_________

Tác giả có lời:

Đồng chí Diêm Thanh không muốn tăng ca nên giả ốm. Nào ngờ chạy trốn thất bại, vẫn bị ép làm việc. Kết quả gặp đúng đợt cắt giảm nhân sự khi hạng mục sắp hoàn thành, không chỉ không được trả tiền làm thêm giờ mà tiền lương cũng...

Thảm, quá thảm.