Hoà Thân Vương Phi Mặt Lạnh Vương Gia Moah Moah

Chương 6:

Minh An công chúa mất khiết quả nhiên vẫn là khiến vương gia gia trong lòng, không được thích.

Chu Ngư tự tìm một gian phòng khác, nhìn qua một bàn đầy thịt cái đầy dinh dưỡng, nước chua lại thẳng hướng mà bốc lên, nghĩ vậy liền từ bỏ.

Hơn nửa canh giờ đi qua, vương gia đẩy cửa đi vào, giọng nói sặc mùi thuốc nổ, trước sau vẫn mang theo trầm thấp hùng hậu, “là ngươi tự mình ăn, hay là bổn vương đổ cho ngươi?”

Trời ạ, lại nữa, có chán hay không? Chu Ngư vốn là mệt mỏi, mặt trắng như tờ giấy, bây giờ tâm tình càng là không tốt, “vương gia ăn xong liền lên đường thôi, bản công chúa không muốn ăn.”

Tính khí của vị vương gia nào đó trước giờ đều không tốt, nhấ là cuộc hoà thân này căn bản chính là vô cùng nhục nhã, lập tức nộ khí gấp tram lần, thuận tay cầm lên một cái giò hầm hướng vào trong miệng nàng mà nhét.

Chu Ngư cố hết sức né tránh, nhưng làm thế nào có thể tránh được nam nhân mạnh mẽ này ép, nghe đến mùi vị của dầu mỡ, nôn khan không ngừng, nước mắt tuôn như mưa.

Nàng dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn, cuồng loạn mà hống, “ngươi muốn giày vò ta như vậy, vì cái gì lại cứu ta? Vừa rồi để ta ngã chết không phải tốt sao?

Nàng nhìn hằm hằm, hắn cũng nhìn hằm hằm. Bốn mắt nhìn nhau, lửa toé khắp nơi.

Nữ nhân đáng chết! Không thể ăn đồ ăn có dinh dưỡng sao? Hoài sinh hài tử, bản thân lại gầy nhom như vậy là sao mà sinh con? Vương gia kiêu dùng thiện chiến nào đâu có biết được, nữ nhân mang thai trông thấy đồ ăn dầu mỡ sẽ buồn nôn, càng thêm cố chấp mà đem cái giò hằm hướng miệng nhỏ cố gắng mà nhét.

Một người không chịu ăn, một người lại ép buộc ăn…. Đưa qua đẩy lại, cái người không chịu ăn kia bỗng ngất xỉu, kết thúc chiến đấu.

Sau đó một đường, vừa đi vừa nghỉ. Vương gia cùng vương phi đủ loại chiến tranh, đủ loại giận dỗi, nhưng mà vương gia tất nhiên vẫn ngủ ở doanh trướng của Vương phi.

Chu Ngư trăm mối vẫn không có cách giải, đoán không ra vương gia rốt cuộc là một nam nhân như thế nào. Mỗi lúc trời tối lại vào phòng nàng cùng ngủ, thế nhưng là chỉ thành thành thật thật mà ngủ tới sáng.

Nàng cơ hồ như cũng không cần đề phòng hắn, cũng không biết đây là nên vui mừng, hay là nên lo lăng đây.

Vương gia ban ngày một đường đủ loại giày vò, hận không thể đem khối thịt trong bụng công chúa kia làm cho hư; chờ đến lúc chân chính sắp rơi đài, hắn lại kịp thời đem nàng từ nguy hiểm kéo trở về.

Vương gia trầm mặc kiệm lời, lúc nào cũng là một cỗ lạnh lẽo khủng khϊếp, khiến người khác không thể tới gần.

Tổng kết lại, Minh An công chúa chính là ban ngày rất bị khinh bỉ, ban đêm rất ấm áp.

Chu Ngư tính cách vốn là hoạt bát, quỷ tâm nhãn cùng một chỗ liền không thu không được, thường thường cố ý trêu chọc vương gia lạnh như băng cay nghiệt tức đến giậm chân .

Ví như lúc này, không có người để cho nàng cưỡi ngựa, chính nàng ngược lại là bật lên. Hò dô hò dô mà leo lên ngựa, cố ý giẫm trượt, lại cất tiếng oa oa mà gọi. Mắt thấy sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, Vương gia liền sẽ nhanh như gió mà như đại bàn giương cánh đem nàng cắp lên, trừng con mắt băng hàn như muốn ăn thịt người mà nhìn nàng.

Chu Ngư cười hì hì vỗ ngực một cái, già mồm mà kêu to, “vương gia uy vũ, không có ngài, cái mạng nhỏ này của bản công chúa liền sẽ không còn rồi ô ô ô..”

Nàng cong cong cánh môi, giống như cánh hoa hồng. Đôi mắt đẹp vì như thế mà cũng cong cong, như trăng non mới nhú. Gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành lúc này, Liên Thành nhìn thấy trong lòng liền nổi lên không ít ngọn song.

Hắn vẫn u sầu lạnh nhạt, lại dưới ánh mắt của người khac, đem nàng ôm vào ngựa của mình. Lần này chính xác là ôm, không phải xách.

Chu Ngư nghiên đầu nhìn thấy mấy tỳ nữ lộ ra thần sắc khinh thường, lại bởi vì vương gia mà không dám biểu lộ quá rõ ràng.

Nàng hướng đám tỳ nữ mà le lưỡi, trợn mắt trừng một cái kéo theo cừu hận, mặt mày hớn hở đề cao giọng mà già mồm, “vương gia đại nhân, bản công chúa hôm nay xương cốt không tốt, ngài phải chăm sóc ta thật tốt, nếu không ta sẽ rớt xuống lưng ngựa….”

Chúng tỳ nữ nghe nàng nói như vậy giận đến nghiến răng, hận không thể dùng tay đẩy người đàn bà không biết xấu hổ này. Một cô công chúa mất đi trong sạch, chảnh cacsi gì chứ?