Sở Mộ ân cần gọi một bàn thức ăn, thế nhưng Vu Thiển Vân căn bản không có một chút khẩu vị.
"Sở Mộ, rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Vu Thiển Vân dùng ngón tay xoa huyệt thái dương đang trướng đau, bất đắc dĩ hỏi.
Sở Mộ ai oán nói: "Anh biết anh đã phạm sai lầm, nhưng anh cam đoan sau này sẽ không tái phạm, em có thể tha thứ cho anh lần này không?”
"Anh biết chuyện này là không có khả năng, tất cả đã được quyết định từ lúc anh nɠɵạı ŧìиɧ.”
"Vân Vân, sao em lại nhẫn tâm như vậy, suy nghĩ lại chúng ta ở cùng một chỗ suốt bảy năm, còn đính hôn, cha mẹ hai bên đều đã gặp mặt, em ngay cả một cơ hội sửa đổi cũng không thể cho anh sao?”
Vu Thiển Vân nhịn không được chửi bới anh ta: "Sở Mộ, sao anh còn mặt mũi nói tôi nhẫn tâm? Đi đến bước này, rốt cuộc là lỗi của ai?”
Sở Mộ thấy cô thật sự nổi giận, thái độ lại mềm nhũn, dỗ dành: "Được rồi được rồi, em đừng tức giận, chúng ta ăn cơm trước. Thôi nào, sủi cảo nhân tôm này là món ăn em yêu thích nhất.”
Vu Thiển Vân nhìn chằm chằm người đàn ông ân cần gắp thức ăn cho cô, cả người tràn ngập cảm giác bất lực.
Cô thật sự không nghĩ tới, Sở Mộ lại có thể không cần mặt mũi đến trình độ này, giống như một khối kẹo cao su không vứt được gắt gao dính lấy cô. Bình thường anh bận rộn với sự nghiệp, đến thời gian ăn cơm cùng với cô cũng không có, hiện tại vì dây dưa với cô, mỗi ngày sáng tối nằm vùng, giống như một người không cần làm việc vậy.
"Tôi nói này, mỗi ngày anh đều ngồi xổm dưới lầu công ty tôi như vậy, anh cũng không cần làm việc sao? ”
Sở Mộ cười khổ một tiếng: "Vân Vân, anh nói ra có lẽ em cũng không tin, nhưng trên thực tế sau khi em rời đi, anh mới ý thức được, so với em, sự nghiệp của anh căn bản không phải là cái gì đó rất quan trọng.”
Vu Thiển Vân nghe xong cũng không còn cảm thấy mừng rỡ, ngược lại cảm giác được ba phần chua xót bảy phần vớ vẩn.
Mấy năm qua, cô vẫn luôn cố gắng làm một người bạn gái chu đáo, dịu dàng hiểu chuyện. Bao nhiêu lần ngày lễ quan trọng, mọi người xung quanh đều đi với nhau, ngọt ngào như mật ngọt, nhưng cô lại một thân một mình, chờ bạn trai tăng ca ngoài giờ về nhà.
Ban đầu cô cũng từng làm nũng phản đối, nhưng Sở Mộ lại nói, giai đoạn trước mắt anh ta muốn lấy sự nghiệp làm trọng, muốn làm nên nghiệp lớn nhất định phải hy sinh thời gian hai người ở chung, hy vọng cô làm bạn gái phải hiểu và ủng hộ anh.
Cô đồng ý, cũng đã làm được, mặc dù bản thân chịu chịu ủy khuất, nhưng hiện tại anh ta lại nói, sự nghiệp không quan trọng bằng cô? Vậy sự hy sinh và nhẫn nại trước đó của cô rốt cuộc là cái gì?
Có một câu nói hay, khi một người đàn ông luôn luôn nói với bạn rằng anh ta rất bận rộn, không phải là anh ta thực sự bận rộn, chỉ là cảm thấy rằng bạn không đủ quan trọng, không xứng đáng với thời gian của mình.
Hiện tại anh hối hận muốn giữ cô lại, sẽ không bận rộn, có thể tùy ý dành thời gian cho cô, đúng như lời Tô Mạn Chi nói, rốt cuộc anh ta cũng phát hiện, khó có thể tìm được một người phụ nữ không cần hồi báo, ngốc nghếch thuần túy yêu anh như cô đã từng.
Thế nhưng Vu Thiển Vân cũng không ngốc, trước kia là bị tình yêu che mắt, hiện tại mới thật sự nhìn thấu anh ta, liền càng cảm thấy khinh bỉ cười lạnh, vì mình không đáng giá.
"Bây giờ anh nói lời này, cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì. Sở Mộ, anh không muốn sự nghiệp là chuyện của anh, nhưng mỗi ngày anh đều ngồi xổm dưới lầu công ty tôi, tạo nên phiền toái rất lớn cho tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi buộc phải từ chức. Tôi hy vọng anh không ích kỷ như vậy, để lại cho nhau những kỷ niệm tốt, dẫu sao cũng đã ở chung với nhau suốt bảy năm, coi như là chia tay, cũng không nên khiến nhau khó coi như vậy, được không?”
"Em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?" Sở Mộ sắc mặt suy sụp, giống như dã thú lâm vào tuyệt cảnh, nặng nề đập bàn một cái, "Rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào, em mới có thể tha thứ cho anh? Em nói cho anh biết, được chứ?”
Vu Thiển Vân cảm thấy mình phí công nói chuyện nửa nhày, Sở Mộ còn đang nói chuyện không ngừng, cô cũng sụp đổ vỗ bàn: "Sở Mộ, tôi nói chia tay nhiều lần như vậy, có phải anh nghe không hiểu lời người ta nói không? Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể buông tha cho tôi?”
Trận đàm phán ngắn ngủi này không vui mà tan, hai người đều giống như gà trống đấu bại, ủ rũ tự mình trở về nhà.
Mắt thấy hai người lâm vào bế tắc tiến thoái lưỡng nan, sự tình lại đột nhiên xuất hiện chuyển biến.
Ngày hôm sau, hòm thư của Vu Thiển Vân đột nhiên nhận được một email, người gửi là Sở Mộ, cô vốn định trực tiếp xóa đi, nhưng tiêu đề của email khiến cô thay đổi chủ ý —— "Cùng anh đi đảo Thiên Đường một chuyến, anh liền đồng ý chia tay với em.”
Cơ hồ là cùng một lúc, Sở Mộ cũng nhận được một email từ Vu Thiển Vân —— "Cùng tôi đi đảo Thiên Đường một chuyến, nếu như anh biểu hiện tốt, tôi sẽ cân nhắc tha thứ cho anh.”
Vì thế, sáng sớm đầu thu, Vu Thiển Vân và Sở Mộ mỗi người mang theo vali, đi tới bến cảng nào đó ở Đông Hải, leo lên một chiếc du thuyền xa hoa, hướng về đảo Thiên Đường giữa biển rộng mênh mông.