Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 4

Thẩm Tri Huyền nghiêm túc ngồi nhớ lại nội dung của nguyên tác.

Trong sách cũng không viết tỉ mỉ về "Thẩm Tri Huyền", mà suy cho cùng hắn cũng chỉ là tên pháo hôi tồn tại để hướng dẫn vai chính Yến Cẩn đi đến con đường hắc hoá. Tác dụng lớn nhất là tra tấn Yến Cẩn trước khi hắn ta hắc hoá, để hắn tôi luyện ra một trái tim vô cảm.

Tâm bệnh của nguyên thân vì sao mà có, rốt cuộc trong cuộc rèn luyện kia đã xảy ra chuyện gì?

... Không viết.

Năng lực của Tống Mính không phải là xuất chúng nhất, nhưng vì sao cuối cùng hắn lại làm Tông chủ?

... Không viết.

Thậm chí là sư tôn của nguyên thân, Thanh Vân Tông chủ tiền nhiệm "Tẩu hỏa nhập ma" sinh mệnh chấm dứt, cẩn thận ngẫm lại còn làm người kinh hãi —— Thẩm Tri Huyền còn nhớ rõ, trong sách có nói qua, trạng thái của Tông chủ tiền nhiệm rất tốt, đó là lần bế quan thăng giai [1], vốn là phải nắm chắc chuyện này mới đúng.

[1] Thăng giai: Tăng cấp, tăng level =))

Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Lúc đọc truyện thì không cần phải suy nghĩ, chỉ cần đọc truyện thoải mái nên nhanh chóng lướt qua, tới lúc bản thân xuyên vào sách làm pháo hôi thì mới hận không thể hóa thân thành Holmes, từ từng con chữ phiến diện mà nhìn ra tiền căn hậu quả.

Thẩm Tri Huyền cân nhắc sự tình, ngay cả bước chân cũng chậm trông giây lát.

À, đúng rồi, còn có Nghiêm Thâm.

Không ngẫu nhiên mà Nghiêm Thâm có thể trở thành đồ đệ của nguyên thân, đoán chừng là kết quả của việc Tống Mính quạt gió thêm củi —— Một năm trước, Tống Mính ở đại hội thử kiếm như vô ý đã đề điểm (?) vài câu, làm nguyên thân nhất thời hứng khỏi thu Nghiêm Thâm làm đồ đệ.

(?) Đề cử và chỉ điểm chăng?

Sau khi Nghiêm Thâm trở thành sư đệ của Yến Cẩn thì có không ít người khi dễ.

Hắn ỷ vào việc nguyên thân ngầm đồng ý, ỷ vào hình tượng dương quang chiếu rọi của mình mà cướp đoạt danh hiệu đồ đệ yêu thích nhất nguyên thân, trong tối ngoài sáng lôi kéo không ít người ngáng chân Yến Cẩn.

Chuyện của Tàng Kiếm Các lần này chính là bút tích của Nghiêm Thâm. Cũng không biết... Tống Mính có biết không, có tham gia vào chuyện này không.

Hơn phân nửa là có, cho dù không có thì chắc cũng cảm kích dữ lắm.

Thẩm Tri Huyền lại xoa giữa mày, đây là động tác y thường làm khi gặp vấn đề nan giải.

Trong nguyên tác, thái độ của nguyên thân đối với Tống Mính không nóng không lạnh, nhưng buổi chiều sau khi y thấy Tống Mính thì có chút không thoải mái, nói trọng điểm thì chính là có chút mâu thuẫn.

Rõ ràng là thời điểm y xem tiểu thuyết, y căn bản không quá chú ý đến vai phụ chết trước nguyên thân.

Hở?

Tống Mính chết như thế nào?

... Hình như cũng không viết.

Nguyên thân vì tâm bệnh mà vô duyên với chức Tông chủ, lúc này Tống Mính mới có cơ hội trở thành người chưởng quyền [2]. Không lẽ Tống Mính sợ ngày nào đó nguyên thân sẽ chữa khỏi tâm bệnh rồi giành chức vị Tông chủ với hắn nên âm thầm đề phòng y?

[2] Chưởng quyền: Cầm quyền.

Cái này cũng không phải là không có đạo lý.

Nhưng bây giờ nguyên thân không còn nữa, Thẩm Tri Huyền chỉ muốn tẩy trắng bản thân với Yến Cẩn, tránh kết cục bi thảm, cũng không có dã tâm với chức vị Tông chủ...

Thẩm Tri Huyền dừng bước chân, xác định phương hướng, lần nữa thi triển thuật che mắt, dựa theo kí ức đi về phía Tàng Kiếm Các.

Thanh Vân Tông là Tông môn kiếm tu, vì khích lệ các đệ tử, cố ý xây nên Tàng Kiếm Các, cất giữ vô số trường kiếm [1], đoản kiếm [2], trùng kiếm [3], khinh kiếm [4], từng kiện từng kiện đều là trân phẩm.

[1] Trường kiếm: Kiếm dài.

[2] Đoản kiếm: Kiếm ngắn.

[3] Trùng kiếm: Hay còn gọi là hùng kiếm, là loại kiếm to, nặng.

[4] Thư kiếm: Là loại kiếm mỏng, nhẹ.

Không search được hình nên mọi người thông cảm ='))

Sau khi đại hội thử kiếm 5 năm một lần kết thúc, ba đệ tử đứng đầu không chỉ có cơ hội được Tông chủ cùng năm vị trưởng lão nhận làm đồ đệ thân truyền, mà còn có thể đi vào Tàng Kiếm Các lựa chọn cây kiếm mà mình vừa ý.

Thẩm Tri Huyền nhớ rõ, nguyên tác mơ hồ viết rằng chuyện Yến Cẩn xông vào Tàng Kiếm Các là cái bẫy do Nghiêm Thâm cố ý thiết kế, chỉ là thiết kế như nào, quá trình ra sao lại không nói rõ.

Y mơ hồ nghĩ cách, đứng phía sau một gốc cây cách Tàng Kiếm Các không xa, trầm ngâm một lát, khom lưng nhặt vài phiến lá rụng trên mặt đất.

Tàng Kiếm Các mới vừa bị đột nhập, còn chưa dọn dẹp xong, Tống Mính cố ý phái mấy đệ tử tới đây canh giữ. Các đệ tử thần sắc nghiêm túc phối với trường kiếm, cẩn thận tuần tra và quan sát xung quanh.

Thẩm Tri Huyền nhéo mấy phiến lá rụng, suy nghĩ một hồi, lạnh nhạt bấm quyết, đánh vào lá cây, sau đó buông lỏng hai tay, cả người biến mất trong bóng tối, lặng lẽ chờ đợi.

Các đệ tử được giao nhiệm vụ canh gác Tàng Kiếm Các nghiêm túc làm nhiệm vụ, bỗng nhiên một trận gió nổi lên khiến bọn họ không khỏi nheo mắt, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhưng bọn họ không phát hiện gì, chỉ nhìn thấy có không ít lá cây bị gió thổi tới đây, như hán tử say rượu mà xoay chuyển tròn trên mặt đất —— Chúng vẫn xếp thành từng hàng một, chỉnh tề mà xoay tròn.

Làm trò thật buồn cười.

Một đệ tử trẻ tuổi nhịn không được cười ra tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng:"Lá khô này thật buồn cười, bị gió thổi tới đây mà còn đánh Túy Quyền."

Một đệ tử thoạt nhìn lớn tuổi hơn nên trầm ồn một chút, hắn cau mày nhìn đội hình xoay tròn của lá khô, nắm chặt chuôi kiếm, nói:"Cẩn thận, đừng chủ quan."

Đệ tử trẻ tuổi không để ý lắm:"Chúng ta đứng canh gác ở đây, kẻ dám xông vào cũng đi Tư Quá Nhai rồi, còn ai dám tới nữa... Vả lại, Tông chủ cũng tới đây mở tất cả các cấm chế, bây giờ Tàng Kiếm Các không phải là nơi muốn vào là vào đâu."

Trước kia Yến Cẩn có thể xông vào là bởi vì cấm chế không được mở hết, bây giờ cấm chế của Tàng Kiếm Các đã được mở hoàn toàn, tới con kiến cũng không vào được, hắn không tin là có người có thể vào.

Đệ tử lớn tuổi có chút do dự, hắn nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:"Nghe nói Thẩm trưởng lão... Không cấm chế nào trong Tông môn có thể cản trở y."

"A?" Đệ tử trẻ tuổi kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức bị đệ tử lớn tuổi hơn khiển trách "Ngươi nhỏ tiếng thôi!". Hắn cũng không quan tâm, thần sắc lộ vẻ tò mò, nhỏ giọng hỏi:"Sao lại thế? Ta không biết chuyện này!"

Hai đệ tử còn lại nghe thấy mùi bí mật của môn phái liền hưng phấn dựng thẳng hai tai nghe ngóng.

"Thẩm trưởng lão từng được dự định là Tông chủ, nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại đổi thành Tống Tông chủ... Xuỵt, ta nói với các người, các ngươi đừng có truyền ra ngoài."

Thấy mấy tiểu sư đệ gật đầu như gà mổ thóc, đệ tử lớn tuổi nhỏ giọng nói tiếp:"Thẩm trưởng lão là đại để tử thân truyền của Tông chủ tiền nhiệm, rất được sủng ái, có chút đặc quyền cũng không có gì là lạ..."

Mấy đệ tử xúm lại xì xào bàn tán, bọn đang nói đến quên trời quên đất nên không chú ý tới một bóng trắng nhẹ nhàng vụt qua, đi vào Tàng Kiếm Các.

—— Quả nhiên là hoàn toàn không bị cấm chế cản trở.

Thẩm Tri Huyền cảm thán độ sủng ái của Tông chủ tiền nhiệm đối với nguyên thân, né qua một đoạn kiếm gãy dưới chân, nhanh chóng cẩn thận liếc nhìn xung quanh.

Tàng Kiếm Các tổng cộng có bảy tầng, càng lên cao thì phẩm chất của kiếm càng thượng đẳng, mà đệ tử được phép tiến vào chọn kiếm có thể leo lên được mấy tầng đều phải dựa vào khả năng của bản thân.

Mọi người cho rằng Yến Cẩn tùy tiện xông vào Tàng Kiếm Các là muốn trộm kiếm, nhưng lí do này thật sự rất hoang đường, bởi vì từ đầu đến cuối Yến Cẩn không hề có ý định lên tầng hai, mục tiêu của hắn là ở tầng một, mà kiếm ở tầng một...

Thẩm Tri Huyền nói thẳng, phẩm chất của kiếm ở tầng một chỉ tốt hơn đồ chơi, Yến Cẩn sẽ không thể nào coi trọng mấy thanh kiếm đồ chơi này. Quan trọng nhất chính là, thanh kiếm mà Yến Cẩn sử dụng trong tương lai không phải có đây.

Kiếm ở tầng một bị hủy hoại hơn phân nửa, chắc là do Yến Cẩn cùng đệ tử cản hắn đánh nhau làm hư. Lung tung đầy đất, vẫn chưa được thu dọn sạch sẽ.

Thẩm Tri Huyền tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được vật mà y muốn tìm dưới một đoạn kiếm gãy.

Một tấm vải gấm thêu hoa văn mây trôi được tô điểm bằng một viên tiểu ngọc bích ôn nhuận.