Đúng Thời Điểm

Chương 60: Những gì đã qua

7/7/2023

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

— Ngày Dịch Trần Lương về nước đúng dịp Tết Trung Thu.

Đã gần mười năm không về nước, mọi thứ xung quanh với anh mà nói vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nào là những tòa cao ốc san sát nhau nào là những con phố sầm uất với từng đám đông yên bình.

Vạn Huệ đứng trong đám đông náo nhiệt mỉm cười vẫy tay với anh.

"A Lương!"

Anh kéo vali đi đến chỗ Vạn Huệ.

Vạn Huệ buộc tóc đuôi ngựa lên cao, mặc chiếc váy liền đơn giản, khuôn mặt không trang điểm, thoạt nhìn sạch sẽ vô hại như một người bình thường đến đưa đón.

Chỉ là Dịch Trần Lương biết cô có thể mặt không đổi sắc vặn gãy cổ mục tiêu. Với kinh nghiệm nhiều năm chạy trong mưa bom bão đạn, nếu nhiệm vụ yêu cầu cô sẽ không chút do dự tự gϊếŧ chính mình.

Bọn họ cộng sự với nhau đã nhiều năm, quá rõ ràng những gì máu lạnh vô tình cất giấu phía dưới lớp da người kia.

"Ông chủ muốn gặp anh." Vạn Huệ mỉm cười kéo tay anh, hai người đi trên đường thân mật như một đôi yêu nhau nhưng trên thực tế trước sau luôn duy trì khoảng cách an toàn, "Anh chịu về nước làm ông ấy thấy vui lắm đấy."

Dịch Trần Lương biết rõ Cát Tam là người như thế nào nên đương nhiên không xem lời Vạn Huệ nói là sự thật, chỉ để ý đến việc công, "Khi nào?"

"Tối nay 8 giờ, khách sạn Hagrid, đến lúc đó sẽ có người nói cho anh biết." Vạn Huệ đưa anh một tờ giấy, "Đây là nơi chuẩn bị cho anh, mấy năm nay trong nước biến hoá rất lớn, anh chắn phải tập thích ứng một khoảng thời gian."

Dịch Trần Lương tiếp nhận tờ giấy, đến ngã tư đường hai người hai hướng hoà vào dòng người như nước lũ một cách ăn ý, đầy phòng bị.

Anh gặp được Chu Ngang trên đường đến gặp Cát Tam.

Chu Ngang lễ phép khách khí như hiểu rõ thân phận của anh, "Ngài Dịch Trần Lương, cha ruột ngài muốn gặp ngài mội lúc."

Dịch Trần Lương theo bản năng định sờ ra sau eo liền nghe Chu Ngang cười khẽ một tiếng: "Ngài Dịch Trần Lương nơi đây là Trung Quốc, không phải nước ngoài. Nói vậy chắc ngài cũng đã rõ."

Dịch Trần Lương chậm rãi thu tay về, lạnh lùng nói: "Tôi không có cha."

"Tôi từng thấy ngài một lần tại trại giáo dưỡng Vu Thành." Chu Ngang có chút tiếc nuối nói: "Nhưng có lẽ ngài không nhớ rõ."

Dịch Trần Lương quả thật không nhớ mình đã từng gặp người này.

"Ông ấy rất lo lắng cho ngài." Chu Ngang nói: "Chỉ là thân phận của ông ấy không tiện liên lạc với ngài."

"Rốt cuộc ông muốn nói cái gì? " Dịch Trần Lương khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự không kiên nhẫn.

"Có lẽ ngài có hứng thú gặp cha mình một lần." Chu Ngang nói: "Ông ấy sẽ nói rõ ràng với ngài."

"Không rảnh." Dịch Trần Lương lạnh lùng nhìn ông, "Đừng tiếp tục đi theo tôi, nếu không cho dù đang ở Trung Quốc tôi cũng có thể gϊếŧ chết ông."

Chu Ngang thấy anh phải đi, duỗi tay ngăn lại, đè thấp giọng nói: "Mấy năm nay cậu vẫn luôn liên hệ với cảnh sát Trung Quốc, Cát Tam đã sớm nghi ngờ."

Dịch Trần Lương dừng chân, âm trầm nhìn chằm chằm ông.

Chu Ngang coi như đã gặp qua không ít loại người nhưng bị anh nhìn chằm chằm như thế theo bản năng vậy mà cảm nhận được nguy hiểm. Ông nhớ lại những tư liệu mình tìm hiểu về anh, Dịch Trần Lương từ kẻ vô danh đến khi lăn lộn thành phụ tá đắc lực của Cát Tam. Người đáng để Cát Tam nâng lên cảnh giác không chỉ có mỗi đầu óc.

"Cha ngài…" Chu Ngang châm chước tìm từ, "Thân phận tương đối đặc thù, ông ấy biết mục đích của ngài, chúng tôi có thể cung cấp cho ngài một thân phận mới và một khoản tiền lớn."

Đôi mắt Dịch Trần Lương ánh lên vẻ châm chọc, "Sau đó?"

"Ngài chỉ cần vĩnh viễn không về đất nước này." Chu Ngang nói: "Người tên Dịch Trần Lương sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới."

"Như vậy đối với ngài hay cha ngài đều là lựa chọn tốt nhất." Chu Ngang tiếp tục nói.

Vài ngày sau, anh ngồi trên ghế lô, đối diện là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm túc. Ông nhìn qua chỉ hơn 50 tuổi, ngồi tại chỗ không giận tự uy. Chu Ngang cung kính đứng sau ông.

"Nhà họ Tô có lỗi với con." Người kia vững vàng nhìn về phía anh, giọng điệu khách sáo mà xa cách, "Năm đó đưa con đến cô nhi viện vốn chỉ định để con ở đó tạm mấy năm sau đó đón về, nhưng không may trong nhà xảy ra biến cố, chúng ta lúc ấy thân mình lo chưa xong. Đến khi trở lại tìm con thì không thấy người đâu."

Dịch Trần Lương rũ mắt nhìn lá trà trong chén.

"Con vào trại giáo dưỡng Vu Thành, chúng ta ngẫu nhiên mới tìm được con nhưng…" Ông vừa nói vừa thở dài như thật sự tiếc hận, lại như hận rèn sắt không thành thép, "Tình huống lúc đó không cho phép nhận con về."

"Sau khi con ra nước ngoài chúng ta không còn tin tức gì về con nữa." Ông cầm trà lên uống một ngụm, "Mẹ con vì chuyện này mà sinh bệnh, đã qua đời mấy năm trước. Di nguyện duy nhất trước khi rời đi của bà ấy là hy vọng có thể tìm được con về. Bà ấy còn vì chuyện này mà hận ta nửa đời người."

"Con không cần tha thứ, ta cũng không hy vọng con thấu hiểu." Người ở địa vị cao luôn mang giọng điệu chắc chắn như vậy, ông không nhanh không chậm nói: "Con liên hệ với cảnh sát chỉ vì muốn lấy công chuộc tội nhưng trên người con lấy đại một tội cũng đủ bị bắn vài phát tại Trung Quốc."

Dịch Trần Lương cuối cùng cũng nâng mắt lên, không biểu cảm nói: "Họ đã đồng ý bỏ qua quá khứ của tôi."

"Nhưng dù sao trong hồ sơ vẫn sẽ ghi chép lại, nửa đời sau của con có khả năng luôn bị cảnh sát theo dõi." Người kia thở dài, "Có vô số người nhìn đăm đăm vào nhà họ Tô, sẽ luôn có người tìm hiểu, tra xét nguồn gốc thật sự của con. Đến lúc đó con bước một bước càng khó hơn, trên người con có quá nhiều thứ có thể đem ra dèm pha."

Suy cho cùng vẫn chỉ sợ bị anh liên lụy.

"Tôi sẽ không liên lụy đến các người." Dịch Trần Lương nhăn mày.

"Điều này không phải con nói là được." Ông nói: "Cát Tam là đối tượng bị cảnh sát truy nã, mấy năm nay con ở nước ngoài bình an vô sự, sau khi về nước biết bao người dòm ngó theo dõi… cho con thân phận mới rồi xuất ngoại, đây là biện pháp an toàn nhất."

"Chỉ là biện pháp an toàn nhất với các người mà thôi." Dịch Trần Lương đứng dậy, giọng điệu gợn sóng không sợ hãi, "Tôi từ trại giáo dưỡng ra sau đó sống tại đây ước chừng hai năm, không ngờ rằng trong hai năm ấy tôi thân thủ bất phàm đến mức một chút tin tức cũng không để các người tìm được."

Hai người đối diện không hẹn mà cùng im lìm.

"Tôi không hận các người nên không có cái gì gọi là tha thứ." Dịch Trần Lương cong khoé miệng, "Trước kia không liên quan về sau càng không có."

"Đúng là tuổi trẻ." Người nọ thở dài một hơi, "Hy vọng con sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay."

Đây là lần duy nhất anh gặp cha ruột của mình.

Sau này, Tề Hoạch và Cát Tam đều chết trong vụ nổ lớn.

Kế hoạch anh đau khổ trù tính bao năm thất bại trong gang tấc. Người tự xưng là cha ruột kia chặt đứt con đường duy nhất để anh từ địa ngục trở về nhân gian.

***

"... Thật ra tôi cũng muốn nỗ lực quay đầu làm người tốt, đáng tiếc đã thất bại." Vân Phương nhẹ nhàng bâng quơ lược qua, tự giễu nói: "Cũng coi như là ở ác gặp dữ."

Hiện giờ nghĩ lại, năm đó anh khổ tâm kinh doanh mong về nước cũng chỉ vì quá hoài niệm những ngày đứng dưới ánh mặt trời, cho dù có nghèo khó hay lẻ loi một mình.

Thế nên, anh thậm chí còn muốn nói lời cảm ơn với Vạn Huệ. Khiến cho anh chết tại đây, ít nhất có thể lá rụng về cội, về với cố hương.

Dịch Trần Lương ôm eo anh không nói lời nào.

"Nếu giờ họ nhận em về chắc sẽ không đối xử tệ với em đâu." Vân Phương nói với cậu.

Lúc này Dịch Trần Lương sạch sẽ, trong sạch, nhà họ Tô cũng chưa đến địa vị cao như năm đó. Nên nghĩ kỹ thì việc này đối với Dịch Trần Lương không xấu, ít nhất có gia cảnh như vậy trong tương lai Dịch Trần Lương sẽ có tiền đồ vô lượng.

Thật ra Vân Phương đã sớm sẵn sàng nhìn người nhà họ Tô nhận người về, anh vốn không tính quấy nhiễu bất cứ quyết định gì của Dịch Trần Lương. Nhưng khi chuyện đến trước mắt, anh mới nhận ra bản thân không muốn buông tay.

"Anh không cần tôi sao?" Dịch Trần Lương trầm mặc thật lâu mới thấp giọng hỏi.

"Không phải không cần em." Vân Phương ôm người vào trong ngực, nhắm mắt lại, "Tôi chỉ có mình em."

Nhưng anh chỉ là một u hồn bắt lấy được một sợi trùng sinh, những gì anh có bây giờ hết thảy đều trộm từ một đứa trẻ tên Vân Phương, chỉ có mỗi Dịch Trần Lương là chân chính thuộc về anh.

"Tôi cũng chỉ có anh." Dịch Trần Lương vùi đầu vào cổ anh, "Dịch Trần Lương."

Vân Phương đặt cằm trên đỉnh đầu cậu, giọng nói thong thả nhưng đầy kiên định, "Tôi biết."

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Vì có độc giả đọc truyện vào giờ này nên t rất vui luôn =)))) nên t quyết định up một chương nè!!!! (⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.⁠✧ ✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧

Đánh dấu: 0:15