Đúng Thời Điểm

Chương 54: Sân Thượng

(⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~(⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~(⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~(⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~

Dịch Trần Lương vừa bước ra khỏi văn phòng là nhìn thấy ngay Vân Phương đang đứng trước cửa chờ mình.

"Tống Lệ Lệ đi rồi." Vân Phương nhìn anh nói, "Trong lòng có thấy khó chịu không?"

Dịch Trần Lương cười mỉm nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

"Khoan hãy về lớp." Vân Phương đưa tay vò vò tóc của cậu.

"Trốn học à?" Dịch Trần Lương chộp lấy tay anh nhéo nhéo, "Hết yêu học tập rồi à?"

"Ha." Vân Phương cười, "Dỗ bạn trai quan trọng hơn."

Sân thượng trên lầu sáu luôn trong tình trạng bị khoá, bình thường không có người lên nhưng trên mặt đất lại có chai, lon bừa bãi, bị gió thổi lăn lóc khắp nơi. Tuyết dày của mấy hôm trước dường như chưa tan mất, đọng lại một góc rơi xuống như tro bụi.

Dịch Trần Lương đá đá tàn thuốc ẩm ướt dưới chân, đi đến bên lan can sân thượng cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức chân mềm nhũn, Vân Phương thấy thế một phát kéo vào trong.

"Sợ độ cao còn nhìn." Vân Phương cười cậu.

"Sau này mày còn sợ độ cao không?" Dịch Trần Lương hơi tò mò.

Vân Phương tìm một chỗ nhô ra có thể ngồi lên được, kéo Dịch Trần Lương ngồi xuống theo. Tuy gió thổi se lạnh nhưng mặt trời lại rất ấm, mặc áo khoác rồi thì không quá lạnh.

"Lúc đứng ở chỗ cao vẫn hơi sợ, chân cũng run." Vân Phương đá vào bắp chân Dịch Trần Lương, "Có một lần tôi đứng trên lầu 17, cả người cứng đờ không thể động đậy."

"Mày lên lầu 17 làm gì?" Dịch Trần Lương duỗi chân móc lấy cổ chân anh nhưng bị Vân Phương nhanh nhẹn né tránh, vì vậy cậu cứ bám riết không tha.

"Không nhớ rõ vì sao nhưng cái cảm giác sợ hãi kia tôi vẫn nhớ như in." Vân Phương thấy cậu không có ý định buông tha, cố ý xuống nước để người ta móc lấy cổ chân mình. Ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trời cao mây rộng, tinh không vạn lí.

(*)天高云阔,晴空万里

Gió lạnh thổi lọn tóc vểnh lên, tay Vân Phương chống bên bục ngồi, "Tôi còn nhớ rất rõ cảnh tượng khi nhìn thấy Tống Lệ Lệ lần đầu tiên."

*

Khi đó Dịch Trần Lương chỉ tầm năm, sáu tuổi, trốn trong góc phòng không dám ra. Nhưng vì không nén được tò mò cậu nhóc vẫn ló đầu ra nhìn hai người lớn xa lạ.

Ngoại hình của Tống Lệ Lệ có chút nhạt nhẽo, nhìn không dễ sống chung lắm. Tóc dài được vén ra sau đầu bằng kẹp tóc hình bướm, thân mặc chiếc áo vải kẻ ca rô- loại áo thịnh hành trong thôn khi ấy, cùng quần màu xanh đen, chân mang giày vải đen và vớ trắng. Cô ngồi xổm trên mặt đất đưa cánh tay đến bên cậu cùng nụ cười vô cùng dịu dàng rạng rỡ:

"Lương Lương đến đây với mẹ nào."

Dịch Trần Lương không có mẹ nhưng cậu đã gặp được mẹ của người khác, ngủ mơ cũng muốn được mẹ đến đón mình về nhà, cậu luôn tin tưởng rằng mẹ mình bất cẩn nên mới làm rơi mình ở trước cửa cô nhi viện.

Trong giây phút ấy, trong mắt em bé Dịch Trần Lương Tống Lệ Lệ như đang phát sáng lấp lánh.

Cô chắc chắn là tiên nữ trên trời được phái xuống trần trở thành mẹ bé.

Em bé hồi hộp nắm chặt lấy đôi tay nhỏ xíu của mình, nhút nhát sợ sệt... từng bước từng bước ra ngoài, bước đến trước mặt Tống Lệ Lệ sau đó được cô ôm vào lòng.

Cái ôm kia vừa ấm áp vừa mềm mại, giống y như đúc với người mẹ trong giấc mơ của bé.

Tống Lệ Lệ vui vẻ ôm bé lên, "Lương Lương ngoan quá!"

Dịch Minh Trí vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh bọn họ, lúc ấy hắn vừa cao lớn vừa trầm lặng nhưng vẫn cố lộ ra một nụ cười chất phác, kiên nhẫn chơi đồ chơi gỗ cùng với Dịch Trần Lương.

"Lương Lương, ba là ba của con."

Dịch Minh Trí để cậu cưỡi lên cổ, Tống Lệ Lệ đứng bên cạnh đưa tay đỡ hờ. Lúc về thôn đi ngang qua một tiệm chụp ảnh nên họ liền ghé vào chụp một bức ảnh gia đình.

Cậu được Tống Lệ Lệ ôm vào trong lòng, tay nhỏ nắm lấy bàn tay dài rộng của Dịch Minh Trí, nhìn vào máy ảnh hơi căng thẳng mà mím môi.

"Bạn nhỏ ơi cười một cái nào, bé xem ba mẹ bé ai cũng cười rất tươi hết." Thợ chụp ảnh nói với bé.

Đây là ba mẹ thuộc về mình.

Thời điểm ấy cậu cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng bừng lên, nhìn về phía ống kính nở một nụ cười tươi.

Cậu nghĩ mình chắc chắn là đứa nhỏ may mắn nhất trên thế giới.

Tách tách.

Thời gian dừng lại trong bức ảnh.

Bức ảnh gia đình được mang về nhà, đóng khung và treo lên tường. Không lâu sau đó, trong một trận cãi vã nào đó bị đập vỡ, được ai đó lặng lẽ nhặt lên. Bức ảnh theo thời gian dần phai, nhạt ố vàng, nhưng nụ cười tươi của ba người bên trong mãi không thay đổi. Cuối cùng tất cả đều bị lại khóa trong hộp sắt, không bao giờ được mở ra nữa.

*

Vân Phương nói: "Tôi biết cậu cũng còn nhớ nó."

Dịch Trần Lương rũ mắt, "Tao không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như bây giờ, rõ ràng ban đầu tốt như vậy mà."

Chỉ là cái tốt đó quá ngắn ngủi, giống như gặp dịp thì chơi, cho cậu một giấc mộng đẹp nhưng hư vô mờ mịt, sau khi ảo mộng tiêu tán tất cả chỉ còn lại một lớp bùn đất hỗn độn.

"Có một số việc không phải cứ muốn là được." Vân Phương dịu dàng nhìn cậu, nhìn bản thân nhiều năm trước đang lạc trong tấm lưới bi thương bủa vây, chậm rãi nói, "Nếu cầu không được thì thôi."

Dịch Trần Lương cười cười, ngẩng đầu đối diện với anh, "Chắc nhìn tao hèn lắm đúng không, bọn họ đối xử với tao như thế mà tao còn thấy đau khổ cho họ."

"Không, cậu không sai." Vân Phương sờ tóc cậu, "Cho dù là tôi bây giờ khi nhìn thấy bọn họ cũng sẽ thấy đau đớn."

Dịch Trần Lương ngạc nhiên nhìn anh.

"Bất giác cũng nhớ đến rất nhiều thứ. Lúc bệnh phát sốt được Tống Lệ Lệ đút chào, lúc đá chăn được Dịch Minh Trí dịch chăn..." Vân Phương tự giễu nói, "Cho dù bọn họ thường xuyên đánh đập tôi, không cho tôi đi học, thậm chí còn muốn bán tôi đi."

"Ban đầu quả thật rất ghét rất hận bọn họ nhưng qua hai mươi năm đã gần như quên mất sự tồn tại của những người ấy. Tuy vậy, khi lần nữa chạm mặt vẫn cảm thấy đau đớn." Vân Phương nói.

Nếu họ hoàn toàn xấu xa thì Dịch Trần Lương có thể mặc sức căm hận, cho dù nhất đao lưỡng đoạn(*) cũng không chút cảm giác gì.

(*)một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là một dao cắt thành hai đoạn. Ẩn dụ cho sự kiên quyết cắt đứt quan hệ.

Nhưng mà trên đời này nơi nào có người xấu thuần túy hoặc là người tốt thuần khiết, con người luôn được tạo nên từ thiện ác đan xen. Trong một phút lơ là sẽ hoàn toàn thay đổi mà đôi khi chính bản thân họ còn không ý thức được loại thay đổi này.

Vốn dĩ bọn họ có thể trở thành một gia đình hoà thuận nhưng cố tình lại càng lúc càng đẩy đi xa, đến cuối cùng như bây giờ trở mặt thành thù.

Dịch Trần Lương nhìn bầu trời xanh biếc như rửa, nghiêng sang bên cạnh, dựa cả người lên vai Vân Phương.

Cậu không nói lên được cảm giác trong lòng mình là gì, đối với cậu việc đè nén bản thân đã trở thành thói quen. Vân Phương biết, thế nên anh nói thay lời cho cậu.

Kẻ trong cuộc thì mê, người đứng ngoài thì tỏ. Đứng ngoài cuộc mọi người luôn dễ dàng phân biệt thiện ác thị phi rõ ràng nhưng chờ đến khi bản thân sa vào bên trong thì sẽ phát hiện, thích và ghét những điều đó bên trong chính mình vừa tốt vừa xấu, khó lòng phân biệt hay cân bằng được cả hai.

Cậu đã sớm hạ quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn, không cần người khác an ủi, bản thân cậu có đau khổ hay bất hạnh cũng không liên quan gì với những lời người khác nói, cậu cũng khinh thường cảm thấy như vậy.

Nhưng khi trên thế giới này tồn tại một bản thân khác đồng cảm cho chính mình, Dịch Trần Lương chợt cảm thấy những sự việc lung tung rối loạn kia cũng không tính là gì.

"Đám mây kia nhìn xinh ghê."

- --------------------

Tôi cũng muốn có một bản thân nữa TvT

Nhưng tốt nhất là nên là bản thân của nhiều năm sau, mong là khi đó tui đã trưởng thành chín chắn.

...

19/5/2023

T muốn bỏ hố chạy lấy người (⁠•⁠ ⁠▽⁠ ⁠•⁠;⁠)

T nghĩ t chỉ hợp với mấy hố đơn giản, hơi hướng teenfic thôi =))) tình cảm và nhân sinh thì t hông giỏi diễn đạt...

+++

Vì lý do như trên nên t chuẩn bị đào hố mới, không cần lo vấn đề thời gian vì t đã edit full rùi wkwkkk