51, bánh kem
Thứ Bảy cuối tuần, Dịch Trần Lương đến tiệm phụ giúp.
Mặt tiền cửa hàng của Vân Phương chọn cực kỳ đẹp, buôn may bán đắt. Đôi khi Hoàng Sơ thấy bọn họ bận quá cũng sẽ xuống dưới giúp một tay.
Triệu Phương mang thai được tám tháng, lúc biết được chuyện này Dịch Trần Lương rất là khϊếp sợ, bởi vì nhìn Triệu Phương thật sự quá gầy, bình thường căn bản không nhìn ra người đang mang thai.
"Chị ấy đáng thương quá." Lúc rảnh rỗi Hoàng Sơ thường tán gẫu với cậu, "Chị ấy với chồng cùng vào thành phố làm công. Ai ngờ cái tên kia ăn nằm với phụ nữ có chồng, sống chết đòi ly hôn. Lúc ấy chị Triệu đang mang thai năm tháng, vào thời tiết mùa đông khắc nghiệt mà đi nhảy sông, cuối cùng khóc nửa ngày vẫn là không bỏ được đứa nhỏ trong bụng."
Dịch Trần Lương ngồi xổm trước cửa quay đầu nhìn Triệu Phương.
Triệu Phương mỉm cười đóng gói đồ cho khách hàng, vừa nhẹ nhàng vừa kiên nhẫn.
"Thằng chồng kia không phải con người, nhà chồng, nhà mẹ đẻ cũng không thấy ai ra mặt giúp chị. Chỉ tìm được tôi rồi ở đây luôn." Hoàng Sơ ngồi trên bậc thang hút thuốc, "Tôi giúp chị ấy làm thủ tục ly hôn nhưng một xu cũng không lấy về được cho chị."
Dịch Trần Lương nhìn về phía Hoàng Sơ, "Vì sao?"
"Đánh chết cũng đáng lắm, cái thằng kia ồn ào nói đứa nhỏ không phải con nó, một hai đòi xét nghiệm ADN." Hoàng Sơ bày ra vẻ mặt trào phúng, "Khi ấy làm xét nghiệm không tốt cho thai nhi, chị Triệu nản lòng chỉ muốn ly hôn với nó."
Dịch Trần Lương cau mày, "Ông chồng của chị ấy đúng là không bằng cầm thú."
Hoàng Sơ cười, "Không chỉ thế, hắn còn ra rêu rao khắp thôn rằng chị Triệu nɠɵạı ŧìиɧ mang thai. Làng trên xóm dưới quậy đến mức ai cũng biết, khiến chị ấy đến nhà cũng không về được. Người trong thôn tin răm rắp, chị Triệu về nhà mẹ thì bị chửi bới đuổi đi."
Dịch Trần Lương tức giận muốn chết, "Nhưng mà ông ta nói dối mà."
"Đôi khi con người ta chỉ tin tưởng điều mình muốn tin." Hoàng Sơ cười nhạo, "Cái tên kia nói mấy câu là có thể hủy hoại chị Triệu, nhiều chuyện dễ dàng lắm."
Đẹp thì có đẹp thật nhưng nếu so với một thằng con trai mười bảy tuổi lớn to xác thì có hơi bất ổn quá.
"Này… cũng coi như chị gái xinh đẹp giúp châm nến ha." Vân Phương duỗi tay chọc cái đầu tròn của bé búp bê cười một tiếng đầy vui vẻ.
Dịch Trần Lương đi theo mừng rỡ không chịu nổi, hai người nhìn bé búp bê cười ngây ngô nửa ngày mới ngừng.
"Thắp nến cầu nguyện đi." Vân Phương ý bảo cậu đốt nến lên còn mình thì đi tắt đèn phòng khách.
Dịch Trần Lương thắp hai ngọn nến vào giữa bánh ngọt, ngọn lửa nhỏ bừng lên chiếu sáng nửa khuôn mặt cậu. Hai người cứ như thế ngồi bên bàn trà nhìn một lúc.
"Đây là sinh nhật đầu tiên của tao." Dịch Trần Lương nghiêng đầu hỏi anh, "Mày đã từng tổ chức sinh nhật chưa?"
"Chưa từng." Vân Phương híp mắt lại, không biết đang nhớ đến điều gì mà khóe miệng cong cong nhưng trong ánh mắt lại không hề có niềm vui.
Dịch Trần Lương không hỏi nữa.
Ngọn nến đã cháy được một nửa, Vân Phương xoa đầu cậu một cái, "Nhắm mắt ước đi."
Dịch Trần Lương nói: "Cùng nhau ước, tao cắm hai cái nến lận mà."
Vân Phương cười cười, "Được, cùng nhau ước. ”
"Mày cũng phải nhắm mắt lại." Dịch Trần Lương nói.
Vân Phương như dỗ dành trẻ nhỏ không quá để ý nhắm mắt lại nhưng khi rơi vào bóng tối, không tự chủ được mà ước nguyện.
Hai ngọn nến được thổi cùng một lúc, ánh lửa lập loè ngã nghiêng trong không khí.
Vân Phương mở mắt trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy được đường viền của thứ gì đó.
"Mày ước gì vậy?" Dịch Trần Lương hỏi anh trong bóng tối.
"Hy vọng Tiểu Dịch được khoẻ mạnh, bình an." Vân Phương mỉm cười quay đầu, không đề phòng bất ngờ cảm nhận được xúc cảm mềm mại chạm lên môi. Nhẹ nhàng như ảo giác, vừa chạm liền rời đi.
Vân Phương cứng đờ tại chỗ.
Thanh âm Dịch Trần Lương cách rất gần vang lên, "Mày chưa hỏi tao ước cái gì."
Cổ họng có chút chát đắng, theo bản năng hỏi ra, "Cậu… ước điều gì?"
"Hy vọng sau này khi tao lớn Đại Dịch vẫn ở bên cạnh tao." Trong bóng tối Dịch Trần Lương che đôi mắt, hôn lên trán anh.
"Giao thừa đêm đó tao vẫn nhớ (*),sau khi tao nói mình thích mày, mày đã hôn tao y như vậy. Mày còn nói –"
(*)除夕那晚我没断片
Vân Phương nhắm mắt lại, hối hận vì tự đào hố chôn mình.
- Đêm giao thừa.
Vân Phương đưa tay che mắt Dịch Trần Lương, cúi đầu hôn lên mu bàn tay mình, thanh âm rất nhẹ dường như không thể nghe thấy: "Nhưng tôi là người xấu. ”
Mặc dù Dịch Trần Lương chìm trong men say nhưng vẫn cố chấp lặp lại, "Tao thích mày."
Cuối cùng, Vân Phương bị cồn che mờ, lý trí hoàn toàn sụp đổ, anh cúi đầu hôn xuống đôi môi bướng bỉnh, ương ngạnh. Để vỏ bọc giả tạo của mình theo hơi men tùy ý gỡ bỏ.
"Tôi là một kẻ xấu xa." Như một lời nhắc nhở Dịch Trần Lương, cũng như lời cảnh tỉnh cho chính mình hãy dừng lại, chưa quá muộn để quay đầu rời đi.
Nhưng tiếc rằng tình cảm lại là thứ khó nắm bắt nhất.
"Nhưng tôi thích em."
Một nụ hôn dịu dàng in lên trán Dịch Trần Lương.
- -----------------
❤️