Tôi chạy lên gác, tiếng bước chân thình thịch thông báo cho mọi người biết là tôi đã lên.
Nhưng thím Kim Đao, chú Kim Đao, Thiết Đầu, vợ Thiết Đầu đều ngồi ngây ra bên chiếc bàn hình bầu dục, tôi phải gọi một tiếng họ mới định thần vẻ mặt ai nấy trông đều rất kinh ngạc.
Món ăn trên bàn đã sạch bách, không còn chút đồ thừa nào.
Song không thấy A Thác đâu.
"Em gái, em đến muộn hai tiếng rồi! A Thác đã đi từ một tiếng trước." Nụ cười của Thiết Đầu không được tự nhiên cho lắm, tay đưa lên xoa xoa gáy. Trên trán anh ta vẫn còn dính một chút muội than.
"Trước lúc đi nó đã quét sạch tất cả những thứ có thể ăn được trên bàn rồi, vì vậy nếu cháu muốn ăn..." Thím Kim Đao áy náy nói.
"Đáng ghét, sao A Thác không gọi điện cho cháu chứ! Sát giờ cháu có chút việc đột xuất mà." Tôi tức tối giậm chân.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn ngơ ngác nhìn nhau.
"A Thác đã đến quán cà phê." Chú Kim Đao gãi đầu.
"Gì cơ, giờ anh ấy vẫn ở quán cà phê ạ!" Tôi cuống lên hỏi, quay người định chạy xuống nhà.
"Ý chú là, A Thác nói trước khi tới đây, nó đã đến quán cà phê rồi, bây giờ tất nhiên nó không ở đó." Chú Kim Đao vội vàng chữa lời.
"Hả?" Tôi ngoảnh đầu lại.
"Nó vốn định đi đón cháu, nhưng thấy cháu không có đó liền hỏi nhân viên trong quán, người ta nói hôm nay rốt cuộc cháu cũng được ở bên chàng trai mình yêu, lại còn cùng nhau đi ăn tối nữa, vì vậy nó liền đi một mình tới đây, không gọi điện làm phiền cháu." Thím Kim Đao giải thích.
"Chúng tôi vốn tưởng em với A Thác sẽ thành một đôi cơ đấy, đúng là nghĩ xa quá rồi. Chuyện này không trách em được" Chị vợ Thiết Đầu thử an ủi tôi.
"Đừng lo cho A Thác, tối nay nó cười như lên cơn thần kinh ấy, chưa bao giờ thấy nó vui như vậy." Thím Kim Đao cười cười.
"Vui?" Tôi không hiểu.
"Thằng nhãi A Thác này vui tức là vui, không giả bộ được đâu" Thiết Đầu vỗ vỗ lên đầu mình.
"Giờ anh ấy đi đâu rồi? Ra sân bay hả?" Tôi cuống hết cả lên.
"Cậu ta không nói, nhưng vẫn còn sớm mà? Chắc là đi tìm bạn rồi?" Không biết ai nói câu này, nói chung là tôi lao như bay xuống nhà, chui qua cửa sắt.
Trương Chaien đang nghịch cái mũ bảo hiểm trên tay, vẫn còn mặc bộ vest đen của khách sạn.
"Chở tôi đến một chỗ khác!" Tôi hét toáng, nhảy lên yên sau chiếc SB của Trương Chaien.
Lúc này thím Kim Đao và chú Kim Đao cũng chạy xuống, kéo cửa sắt, gọi tôi dừng lại.
"Hình như nó bảo muốn đi xem phim." Thím Kim Đao vừa nói, vừa nghiêng đầu đánh giá Trương Chaien, đôi mắt càng lúc càng trợn to.
Đầu chú Kim Đao cũng lệch hẳn đi, Thiết Đầu ở phía sau ló ra cũng trố cả mắt.
"Trời đất ơi, em vì cái thằng này mà không nói lời tạm biệt với A Thác ấy hả?" Chị vợ Thiết Đầu cũng chạy xuống, ngẩn người ra.
Tôi không có thời gian giải thích nhiều, vỗ vỗ lên vai Trương Chaien, phóng đi.
2
Chiếc SB của Tlương Chaien bị yếu hơi, cũng vì cậu ta nặng quá với lại nhát quá, chúng tôi mất mấy chục phút mới phóng tới dưới nhà anh Bạo, tôi tức đến nỗi không nói được lời nào.
"Sự mạnh mẽ của cậu lúc bắt nạt tôi hồi trước chạy đi đâu mất rồi! Nhanh lên nhanh nữa lên!" Tôi véo mạnh vào bụng cậu ta.
"Cậu biết không? Tôi lại chảy máu mũi rồi đây này!"
Trương Chaien ngửa mặt lên, dở khóc dở mếu: "A Thác mà bọn họ vừa nói đến lúc nãy có phải là Hồ Điệp Đao A Thác không? Chẳng lẽ cậu muốn kiếm anh ta tẩn tôi một trận cho bõ tức." Cậu ta dừng xe, lấy khăn tay ra bịt lỗ mũi lại.
Tôi đang định lên tầng, chợt trông thấy anh Bạo ngồi trên cầu thang sắt bên ngoài căn hộ, một mình lẳng lặng hút thuốc, cạnh chân còn mấy lon bia rỗng.
"Em gái, em làm cái dếch gì mà bỏ thằng A Thác! Khá lắm!" Anh Bạo dập tắt điếu thuốc, cười cười ném một lon bia qua. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Trương Chaien vụng về xuống xe, sắc mặt lập tức sa sẩm.
"A Thác không ở trên nhà ạ? Đi lúc nào thế?" Tôi vội hỏi, bắt lấy lon bia.
Bốn mươi phút trước Anh Bạo trừng mắt nhìn Trương Chaien phía sau tôi: "Cậu ấy chỉ đến chào anh một tiếng thôi."
"Anh ấy không nói là sẽ đi tìm nhà ảo thuật hay sát thủ gắp búp bê ạ." Tôi lớn tiếng hỏi, toan nhảy lên xe luôn.
Anh Bạo lắc dầu.
"Đợi đấy, em có thể đi, nhưng thằng béo chết tiệt này phải ở lại." Anh Bạo đứng dậy, Trương Chaien sợ hãi lùi lại một bước.
Ánh mắt anh Bạo đã viết rõ rành rành.
"Anh đừng có lên cơn thần kinh, chúng ta đi." Tôi nhảy lên xe, bảo Trương Chaien cầm lon bia ngồi phía sau.
"Cậu biết lái xe tay côn không vậy? Hay là để tôi chở cậu thì hơn, cùng lắm tôi chạy nhanh một chút là được chứ gì!"
Trương Chaien thấp thỏm.
"Cậu lên xe tôi chở, hay là ở đây uống bia với vua chém người của Tân Trúc.
Bám chặt vào!" Tôi vặn tay ga, chỉ để lại một làn khói cho anh Bạo đang gầm gừ.
3
Đông Tân Trúc hay Bắc Tân Trúc? Đến chỗ Tiểu Tài bên Đông Tân Trúc hay chỗ A Thương bên Bắc Tân Trúc? Hay là nhà A Châu ở gần hồ Thanh Thảo?
"Cậu phóng nhanh quá! Thật không ngờ đấy!" Trương Chaien ngồi đằng sau kêu toáng lên.
"Nếu chốc nữa mà lại nhầm thì tôi còn đi nhanh hơn đấy." Tôi hạ thấp người xuống, nhìn công tơ mét, đồng hồ đã chỉ chín mươi cây số một giờ.
Cái tên A Thác này, sao lại chẳng có lý lẽ gì như thế.
Nếu anh coi trọng tình bạn giữa chúng ta, thì phải gọi điện cho em, chứ không phải tự tiện quyết định thay em như thế.
Nếu anh cho rằng em cũng coi trọng ký ức giữa chúng ta, thì đừng có mà đi nhanh thế, phải tin rằng em sẽ tới tìm anh chứ.
Nếu A Thác là A Thác, thì phải hiểu tôi chứ.
"Trương Chaien, cậu nói đúng, tôi muốn đi tìm Hồ Điệp Đao A Thác đấy, cậu sợ không?" Tôi phóng vào đường Minh Hồ bên cạnh trường Sư phạm Tân Trúc, tăng tốc lao về phía hồ Thanh Thảo. Nhưng Trương Chaien thực sự quá nặng, ít nhất cũng hãm vận tốc lại hai mươi cây số một giờ.
"Đúng là A Thác đó hả? Tôi thấy... tôi thấy hay là thôi đi." Trương Chaien rất căng thẳng.
Đường Minh Hồ về đêm tối tăm u ám, là nơi chốn ưa thích của những thanh niên đầy triển vọng thích đua xe và cả chém người.
"Ừm, đúng như tôi nghĩ. Xuống xe." Tôi phanh kít, dừng lại trước cửa một căn nhà lè tè, lũ chó sủa ầm ĩ.
Một cô gái mập ú đứng trên lan can tầng hai, hút thuốc.
"A Châu! A Châu!" Tôi hét lên với cô gái mập kia.
Cô béo trông thấy tôi, lại khóc rống lên một chập rất thê lương.
"A Thác đã đến đây chưa?" Tôi lớn tiếng hỏi, mấy con chó bổ vào hàng rào, vừa sủa vừa cắn.
"Oa... Đến rồi!" A Châu khóc rống như thể lên cơn điên.
"Lâu chưa? Đi đâu rồi." Tôi vội hỏi.
A Châu nói nửa tiếng trước A Thác đến chào tạm biệt, còn anh đi đâu thì cô cũng không biết.
"Trương Chaien, cậu không thấy thiếu nữ thuần khiết kia đang cần cậu sao? Cậu làm kẻ khốn nạn lâu rồi, thỉnh thoảng cũng nên làm người tốt cho cân bằng một chút đi. Còn nữa, cậu không muốn gặp phải A Thác đúng không?"
Tôi ngoảnh đầu lại, bảo Trương Chaien xuống xe.
Trương Chaien gật mạnh đầu lập tức xuống xe, tay vẫn cầm lon bia.
"Tôi có danh thϊếp của cậu rồi! Ngày mai sẽ trả xe cho cậu! Nhất định!"
Tôi quay đầu lao xuống núi, thời gian càng lúc càng gấp rút.
Bớt được cục nợ một trăm cân kia, con SB rốt cuộc cũng giống như một con sói hoang, chứ không còn là con lợn ngốc nữa.
Vận tốc, một trăm cây số một giờ.
Thời gian, tám giờ bốn mươi phút.
Nhịp tim, không thể đo được.
4
Anh toàn nói, anh quen với một cô gái rất chính nghĩa, rất dũng cảm, cô ấy tên là Tư Huỳnh, Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng, cô ấy chẳng những đã cứu anh, lại còn dạy anh lái mô tô, còn thường xuyên mời anh uống cà phê, đi xem phim với anh, lại còn đoán đúng cả tên món ăn của thím Kim Đao nữa, mùa hè năm nay vừa mới học bơi đã cứu được A Châu khỏi chết đuối mấy lần...