"Sao thế? Từ lúc vào đây đến giờ em đã xem đồng hồ mười bảy lần rồi." Bàn tay Trạch Vu đặt lên tay tôi bóp nhẹ.
"Vậysao ạ? Em đã xem đồng hồ mười bảy lần." Tôi kinh ngạc, lập tức xem đồng hồ lần thứ mười tám. Bảy giờ bảy phút.
"Nếu..." Tlạch Vu vừa mới cất tiếng.
"Không, em... em đi toa let một chút là được." Tôi đứng dậy, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động.
3
Nhà vệ sinh nữ của khách sạn cũng rộng rãi đúng tiêu chuẩn năm sao, tôi đứng trước bồn rửa tay gọi điện cho A Thác.
Lúc này mới nhớ ra số điện thoại di động của A Thác đã ngắt từ hơn một tháng trước.
Nhưng tại sao anh không gọi điện cho tôi nhỉ? Hỏi tôi sao không đến tiệm giặt là ăn cơm? Chẳng lẽ việc ăn cơm tối với tôi không quan trọng chút nào hay sao? Này này này, anh sắp phải đi nước Gambia gì gì đó ở châu Phi tận hai năm cơ đấy!
Tôi muốn gọi điện cho thím Kim Đao nhờ chuyển lời, nhưng lại kinh ngạc nhận ra mình chưa bao giờ có số điện thoại của tiệm giặt là.
Muốn gọi cho anh Bạo, muốn gọi cho A Thương, muốn gọi cho Thiết Đầu, muốn gọi cho Tiểu Tài, nhưng cũng lâm vào tình cảnh tương tự, trong di động của tôi chưa bao giờ có số điện thoại của họ. Tôi và A Thác xưa nay vẫn cứ nói đi là đi luôn.
"Thôi bỏ đi, đằng nào thì người không hỏi là anh chứ không phải em." Tôi lẩm bẩm tự nói một mình, đứng trước gương vuốt lại mái tóc dài, rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Kỳ quặc nhất là, tay phục vụ béo ú kia đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh, dường như đang đợi tôi.
"Xin lỗi, cho hỏi cô có phải tên là Lý Tư Huỳnh không?" Tay phục vụ béo đường đột hỏi.
Bộ dạng lúc nói chuyện của anh ta giống hệt Tam sư đệ sở trường khinh công Thủy Thượng phiêu trong phim Đội bóng Thiếu Lâm.
"Hả? Anh quen tôi à!" Tôi dừng bước, chăm chú nhìn anh ta.
"Cậu đúng là Lý Tư Huỳnh rồi! Tôi... tôi là Trương Chaien đây!" Tay phục vụ béo vui vẻ chìa tay ra.
Tôi sực hiểu, thì ra là cơn ác mộng siêu cấp từng đeo bám tôi thời thơ ấu, Trương Chaien! Chẳng trách tôi cứ nghĩ mãi không nhớ ra là ai, vì tôi luôn muốn vứt bỏ đoạn hồi ức không thể chịu nổi ấy.
"Đúng là lâu lắm không gặp". Mặc dù không thích lắm, nhưng nể tình hôm nay tôi đang may mắn, tôi vẫn bắt tay với cậu ta.
"Chuyện hồi xưa thật tình cực kỳ xin lỗi cậu, bấy lâu nay vẫn không có mặt mũi nào nói với cậu một tiếng xin lỗi. Giờ ban ngày tôi đang học sửa xe, tối đến đây làm thêm, vừa nãy nhìn thấy cậu tôi còn không dám tin vào mắt mình cơ, sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu xinh đẹp hơn nhiều đấy, người lúc nãy ngồi đối diện với cậu chắc là bạn trai à?" Vẻ mặt áy náy của Trương Chaien có lẽ không phải cố tình giả bộ.
"Chuyện hồi trước thôi bỏ đi, đằng nào thì từ hồi lên cấp hai cậu cũng đã bớt rất nhiều, vậy là tôi may mắn lắm rồi." Tôi nhún nhún vai, A Thác nói dùng ánh mắt của mình mười năm sau để nhìn hiện tại, tôi thì đứng ở hiện tại nhìn Trương Chaien mười năm trước, hồi nhỏ cậu ta vẫn cứ đáng ghét như thế, không thể tha thứ được, vì vậy hồi đó tôi ghét cậu ta vẫn là rất có lý.
"Đây là danh thϊếp của tôi, sau này xe cậu mà hỏng, tôi giúp cậu sửa miễn phí mười lần, coi như xin lỗi." Trương Chaien móc trong túi ra một tấm danh thϊếp của hãng xe, vẻ mặt trông như người mắc nợ.
Xem chừng đúng là đã đổi tính, trưởng thành quả là một thứ kỳ diệu.
"Cậu đúng là thay đổi rồi, có lúc tôi vẫn còn nằm mơ thấy hồi nhỏ bị cậu chế giễu đấy, được rồi được rồi. Cảm ơn cậu nhé." Tôi thoải mái, vỗ vỗ lên vai cậu ta.
Lúc quay người về chỗ, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"À đúng rồi, lên cấp hai tôi và cậu học cùng lớp, nhưng tại sao cậu lại đột nhiên không trêu chọc tôi nữa thế?" Tôi tò mò hỏi.
Mặt Trương Chaien đột nhiên đỏ bừng.
"Còn nhớ đợt tập huấn học sinh mới hồi lớp Bảy không? Tôi thấy cậu sợ hãi đến mức phải chạy vào phòng y tế nghỉ ngơi, trong lòng dương dương đắc ý, thế nên khi tan học liền đứng ở hành lang lớn tiếng nói hồi trước cậu từng... chuyện xấu hồi xưa của cậu." Trương Chaien gãi đầu, hết sức ngượng ngùng.
"Trời ơi, sao tôi không có ấn tượng gì vậy? Cậu vẫn nói ra à?" Tôi cực kỳ kinh ngạc, vì suốt thời cấp hai căn bản khôngcó ai nhắc lại chuyện tôi bị chó hoang dọa sợ vãi cả ra bàn, cơn ác mộng thời thơ ấu tựa hồ đã bốc hơi trơng không khí vậy.
"Lúc đó cậu vẫn còn trong phòng y tế nên không biết. Khi tôi đứng bên cạnh bồn rửa tay trên hành lang lớn tiếng tuyên bố chuyện này, có một tay lưu manh nghe nói là đàn anh đã tốt nghiệp tình cờ trở lại trường chơi, vô ý nghe thấy, chẳng nói chẳng rằng đã đánh cho tôi một trận, tất nhiên tôi có đánh lại rồi, nhưng anh ta cũng ghê lắm, hai ba cú đã đánh cho tôi không mở mắt ra được." Trương Chaien lộ vẻ đau khổ, tiếp tục kể: "Anh ta nói nếu để anh ta biết có người dám chòng ghẹo cậu, lần sau anh ta sẽ đánh gãy từng cái răng của kẻ đó, nếu còn không phục thì lên khối Chín mà hỏi biệt hiệu của anh ta hồi trước, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một cái biệt hiệu ấy, đó mới gọi là ác mộng."
"Biệt hiệu gì thế?" Nghe tới đây tôi đã hết sức kinh ngạc, tất nhiên là tò mò muốn biết ân nhân cứu mạng xa lạ kia là vị đại hiệp nào.
"Hồ Điệp Đao A Thác." Trương Chaien vỗ vỗ lên mặt, máu mũi đột nhiên chảy ra.
Tôi đờ người.
"Từ đó trở đi, chỉ cần nhắc đến tên anh ta, mũi tôi liền bắt đầu chảy máu, cứ như trúng tà vậy, tựa hồ mấy cú đấm kia lại giáng xuống mặt tôi, nhắc bao nhiêu lần là chảy máu bấy nhiêu lần, thực sự đen đủi hết cỡ. Vậy nên, tuy rằng mọi người đều biết chuyện xấu của cậu, nhưng không ai dám nhắc đến nữa." Trương Chaien cầm khăn tay nhét vào mũi, ngồi trên bậc cấp bằng đá phía trước nhà vệ sinh ngẩng đầu lên.
Tôi không thể nói được lời nào, một vật gì đó rất nặng, rất nặng bỗng nhiên đυ.ng vào đâu đó trên ngực tôi, như thể trời long đất lở.
"Cũng không hẳn, ba năm cấp hai anh chưa từng bị ghi tội, cũng chưa từng đánh nhau, chỉ là cảm thấy những người bạn thích làm ra vẻ hung hăng ấy rất vui, không phải loại cả ngày chỉ biết ôn tập với học bài, thế nên mới thích chơi chung với bọn họ. Lên cấp ba, anh chuyển đến Đài Bắc, thỉnh thoảng anh vẫn quay về trường cấp hai cũ chơi, xem xem mấy đứa em hồi trước đi theo mình thế nào, có điều kể ra cũng thật tức cười, hồi xưa anh không đánh nhau bao giờ, thế mà quay về tham gia một trận."
Tôi nhớ đêm Giáng Sinh đầu tiên chúng tôi đến nhà A Thác ăn lẩu, anh cười cười trả lời câu hỏi của Niệm Thành.
Thì ra, từ rất lâu trước khi tôi tự cho mình là vị cứu tinh của A Thác, anh chàng A Thác không hề quen biết ấy, đã cứu vớt cuộc đời của tôi.
Chỉ bởi giữa đường gặp chuyện bất bình, anh đã đánh nhau một trận duy nhất trong đời, vì một người chưa từng quen biết là tôi.
Anh đã chấm dứt đoạn ký ức tàn khốc của tôi.
"Đừng để ý, chỉ chảy máu mũi thôi, nghỉ ngơi một chốc là hết." Trương Chaien xua xua tay, ra hiệu bảo tôi về chỗ ngồi.
Tôi thẫn thờ quay lại chỗ ngồi, đã có hai món ăn được đưa lên.
"Món ốc hấp tỏi thơm rượu vang này mặc dù có nước xốt đặc biệt riêng, nhưng anh kiến nghị nên ăn thẳng luôn thì có mùi vị hơn." Trạch Vu cười cười, cũng không hỏi tôi sao đi lâu thế.
"Vâng, vậy thì không chấm nước xốt nữa." Dao đĩa trên tay tôi cắt cắt thái thái, nếm thử một miếng: "Món ốc này quả nhiên rất ngon."
Trạch Vu cười phá lên, tôi không hiểu.
"Em tự mình xem trên đĩa là cái gì?" Trạch Vu cười cười nói, tôi nhìn xuống đĩa. Là củ cải đỏ.
"Củ cải đỏ này kỳ quặc quá, không ngờ lại trông giống ốc thế, ăn cũng giống ốc nữa." Tôi tự giễu mình, cười cười rồi lại xiên một miếng củ cải đỏ nữa cho vào miệng.
"Anh đúng là không nhìn thấu được em." Trạch Vu cười, không lấy làm bực mình, tự mình giúp tôi xiên một cơn ốc đồng, đặt vào trong đĩa. Tôi ăn một miếng, thịt hơi bị dai, nhưng tôi vẫn nở nụ cười thỏa mãn.