Cà Phê Đợi Một Người

Chương 11

Hai người bạn đểu của anh ta đều không sao kiềm chế được phá lên cười lớn, khiến sắc mặt A Thác đỏ bừng.

"Thật là không thể tha thứ nổi!"

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cơn giận dữ chỉ chực chờ bùng phát, chẳng lẽ A Thác chưa bao giờ nổi xung với bọn họ sao?

Tôi không do dự thêm chút nào nữa, sải bước rời khỏi quầy bar, hùng hổ đi tới bên cạnh bọn họ.

Hai tên kia cười sằng sặc, nhưng cũng chú ý thấy cạnh bàn mình xuất hiện một thiếu nữ dũng cảm buộc tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề trắng, vì vậy vừa cười vừa ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Không được cười A Thác nữa, các anh không biết cười nhạo người khác như vậy sẽ làm anh ấy tổn thương thế nào à? Có phải A Thác không bao giờ nổi xung lên với các anh nên các anh cảm thấy làm vậy cũng chẳng can hệ gì không?" Tôi bừng bừng phẫn nộ, trỏ vào mũi A Thác: "Chỉ nhìn thôi cũng biết anh này rất lương thiện, không nhẫn tâm nổi cáu với các anh, nhưng các anh lại coi sự quan tâm của anh ấy là lẽ đương nhiên mà liên tục bắt nạt người ta, như thế là rất đáng ghét, rất đáng ghét! Nếu các anh im lặng, chú ý lắng nghe cẩn thận, sẽ phát hiện trái tim A Thác đang gào khóc đấy!"

Bọn họ thôi không cười nữa, ngượng ngùng nhìn tôi, cái dĩa trong tay cắm sâu vào bánh xốp.

Còn A Thác thì há hốc miệng ra, không dám nhúc nhích.

"Với lại, các anh có biết cô nàng lesbian cướp bạn gái của A Thác là người như thế nào không?" Tôi càng nói càng bất bình: "Cô ấy là lesbian thông minh nhất lợi hại nhất giỏi giang nhất mà tôi từng thấy, kể cả là bạn gái của các anh, nếu lọt vào mắt xanh của cô ấy thì cũng không thoát đâu! Đến lúc ấy, các anh có thích bị cười như vậy không? Đến lúc ấy các anh có phong độ được như A Thác khi ở cùng bạn bè không?" Tôi bắt đầu ăn nói lung tung, nhưng Albus đích thực là một người rất thần kỳ.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn chiến bại.

Thình lình, tôi lại nhụt chí, hình như không phải tôi đến xin lỗi, mà là đến để gây thêm phiền phức cho người ta.

"Xin lỗi, hôm nay lúc anh đến trường trung học nữ Tân Trúc, bọn em đã cười nhạo anh rất bất lịch sự, mong anh lượng thứ cho." Tôi hít sâu một hơi, chắp hai tay trước ngực.

"Không, không, anh thực sự... thực sự không biết mình như vậy sẽ gây ra cảm xúc bất mãn cho em hoặc mọi người, người xin lỗi phải là anh mới đúng." A Thác vội nói, đoạn vỗ vỗ vai hai người bạn, rối rít nói không việc gì.

Tôi nghĩ bọn họ sẽ để tâm đến sự đường đột của tôi ngày hôm nay, tốt nhất là có thể phát tán những lời tôi nói ra ngoài, để bầu không khí xung quanh A Thác trở nên thân thiện hơn.

Nhưng nhìn nét mặt hoảng loạn của A Thác, tôi không khỏi hơi giận anh ta.

Nếu không phải tại tính cách hèn yếu ấy, làm sao anh ta bị cười nhạo lâu đến thế!

Nếu anh ta không bị cười nhạo lâu đến thế, sẽ không tạo ra tình thế khó xử tôi phải khom người nhận lỗi ngày hôm nay.

"Anh nói cũng đúng, từ ngày hôm nay, anh cũng nên biết tức giận một chút, bạn tốt thực sự sẽ không vì anh nổi cáu lên mà rời bỏ anh, thật không hiểu nổi anh sợ cái gì nữa?"

Tôi tức tối trừng mắt nhìn hai người bạn của A Thác, bầu không khí hơi đông đặc lại. Tôi đứng, bọn họ ngồi, sau đó đều không ai nói gì, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tôi gần như cảm nhận được kim giây đồng hồ đeo tay chuyển động, tích tắc tích tắc.

"Xin lỗi, tôi đã quá hung hăng rồi. Các anh chưa gặp nhân viên phục vụ nào hung hăng như vậy đúng không?"

Tôi chỉ tay vào mũi mình, dứt khoát cúi đầu nhận sai thêm lần nữa.

"Không đâu, bọn anh cũng có lỗi, vừa nãy em nói cũng đúng." Một người bạn của A Thác bẽn lẽn nói.

A Thác thì đứng dậy, lúng túng chìa hai tay ra.

Tôi ngẩn người giơ tay ra theo, để hai tay A Thác nắm chặt lấy.

"Hôm nay rất cảm ơn em, có điều, tất cả đều tại anh không tốt, anh sẽ chú ý kiểm điểm sự yếu đuối của mình."

AThác nắm tay rất chặt, vẻ mặt thành khẩn nói lời xin lỗi.

"Không, tại em đường đột quá!" Tôi cảm thấy tay mình ngâm ngẩm đau, vội vàng nói: "Anh muốn uống cà phê gì? Em mời, tay nghề không cao lắm mong anh thông cảm." Mỗi khi tôi phạm lỗi, trăm lần như một đều là kiểu xin lỗi này.

"Không cần, bình thường anh không uống cà phê!" A Thác vội lắc đầu, chỉ cốc nước ép kiwi.

A, một người không uống cà phê!

Tôi lại lỡ mất cơ hội mượn cà phê để hiểu về cá tính của một người, đặc biệt là anh chàng cao lớn vừa lương thiện vừa nhu nhược ngay trước mặt này, tôi thực tình rất tò mò một anh chàng như vậy sẽ có mối liên hệ với chủng loại cà phê nào, để góp phần giúp tôi xây dựng một biểu đồ quan hệ giữa "cà phê - cá tính".

"Vậy thì kể từ hôm nay đi nhé! Chỉ cần anh đến, em sẽ mời anh một cốc cà phê, còn hôm nay, cứ thử uống Moka em vừa học được cách pha đã." Tôi cười cười. Tuy rằng A Thác có thể sẽ không bao giờ bước chân vào quán này nữa.

Giữa người với người, thật là đáng tiếc như vậy đấy.

A Thác gãi đầu, khiến mái tóc vốn đã không được chỉnh tề lắm lại càng thêm rối bù.

"Cảm ơn em nhé!" A Thác ngồi xuống, tôi quay người đi.

Vậy là, từ một hiểu lầm và một cốc Moka ấm áp, tôi đã quen với A Thác.

Một anh chàng thẹn thùng đến mức gần như không có cá tính, nhưng lại sở hữu nụ cười thành khẩn xanh thăm thẳm, hai mươi hai tuổi.

Tuy rằng, từ ánh mắt và những lời khen không ngớt miệng của A Thác, tôi không biết được cốc Moka ấy có hợp khẩu vị anh ta không.

Chú thích: (1) Quán cơm thịt hầm Hồ Tu Trương nổi tiếng ở Đài Loan trên biển hiệu có in hình ông chủ Hồ Tu Trương râu tóc xồm xoàm.

(2) Kimura Takuya: một diễn viên rất nổi tiếng của Nhật Bản.

(3) TV Champion là một chương trình tạp kỹ của đài TV Tokyo. Chương trình thách thức các ứng viên tham gia với các tài năng khác nhau, phải thực hiện một loạt các nhiệm vụ để được phong làm vua trong lĩnh vực tài năng của họ.
Chương 4: Đợi một người, bà chủ
"Xin lỗi." Chị.

"Không cần xin lỗi, cậu chưa bao giờ hứa hẹn gì với mình." Anh ấy.

"Xin lỗi." Chị khóc.

"Không cần xin lỗi, có một số chuyện, vừa bắt đầu đã được quyết định sẵn rồi, cố gắng cũng vô dụng."

Anh ấy cố kìm nén, không để nước mắt rơi xuống.

"Xin lỗi." Chị úp mặt vào hai lòng bàn tay.

"Không cần xin lỗi, có điều cậu phải hiểu, có một số chuyện, dẫu một vạn năm sau cũng sẽ không thay đổi."

Anh ấy kiên định nói: "Mình sẽ mãi chờ cậu làm cô dâu của mình."

1

"Bye! Đừng quên ngày mai phải thi thử đấy nhé!"

Tiểu Thanh ngồi trên xc đạp vẫy tay với tôi, phóng về phía hiệu sách Kim Thạch Đường ở bến xe lửa cách đó không xa.

"Xin cậu, chuyện này làm sao mà quên được."

Tôi kêu lên, vẫy vẫy tay, chui vào đường hầm chật hẹp, đi về phía đường Quang Phục.

Hằng ngày đi làm thêm, tôi không cảm thấy mệt mỏi hay phiền phức, đi học thì ngược lại, hây dà...

Ở Đài Loan, cuộc sống của học sinh lớp Mười hai không có gì đặc sắc, giờ mỹ thuật, giờ công nghệ, giờ thể dục, giờ thư pháp, giờ sinh hoạt... tất cả đều là hữu danh vô thực, năm ngày ba bữa lại có thầy cô giáo mượn giờ để kiểm tra hoặc dạy đuổi bài, kể cả không có bài để dạy đuổi không có gì để kiểm tra, bọn họ cũng mời một thầy giáo đến cho học sinh tự học, kiểu như học sinh mà không thi đỗ vào khoa Luật trường đại học Đài Loan thì những ông thầy bà cô ấy sẽ rất có lỗi với cuộc đời tươi đẹp của mình vậy.

Có điều, về điểm này thì trường trung học nữ Tân Trúc bọn tôi đỡ hơn nhiều, coi trọng giáo dục "Ngũ đức cùng tiến(1)" là niềm tự hào truyền thống của trường tôi, đến cả người hay giả bệnh như thầy thể dục cũng không dám cho mượn giờ để thi cử. Có điều, thi cử hết bài này đến bài khác vẫn là một thứ áp lực không thể thiếu.