Editor: Dĩm
Địch An quanh năm không có gì để nói với mọi người. Nhưng anh lại có thể nói chuyện thoải mái với máy móc.
Chẳng hạn như ngay lúc này. Sau khi nhìn đi nhìn lại người máy đã được thăng cấp hoàn thiện. Anh tiếc nuối nói: "Những chỗ khác đều hoàn hảo. Nhưng độ nhạy của tay lại không tốt."
"Tôi còn thiếu khuôn mặt. Không có mặt sao?" Người máy mở miệng quay đầu hỏi.
“Mặt?” Địch An nhìn nhìn, không vừa ý nói: “Ngươi muốn khuôn mặt như thế nào. Ta sẽ làm nó cho ngươi.”
“Tất nhiên là một khuôn mặt mà tất cả nữ nhân nhìn thấy đều thích.” Người máy trả lời như một điều hiển nhiên.
Địch An vứt cho người máy một cái liếc mắt, khịt mũi một cái nói: "Một cái máy như ngươi muốn nữ nhân thích làm gì? Còn là tất cả nữ nhân đều thích. Ngươi xem ta đều không cần nữ nhân thích.”
Người máy chuyển động một chút, bắt đầu phân tích: "Vỏ não bên phải dao động khi anh nói câu này. Có nghĩa là câu này nói một đằng nghĩ một nẻo. Anh cũng hy vọng được nữ nhân thích.”
Sẽ như thế nào khi tạo ra một cái máy quá hoàn hảo. —--- Chính là giờ phút này nó bán đứng mình! Cái loại đau đớn này.
Địch An vô thức sờ mũi. Anh theo linh cảm vừa xuất hiện, nói: "Nếu ngươi có thể phân tích nhiều như vậy. Vậy ta sẽ đưa cho ngươi hình ảnh của một nữ nhân. Chỉ cần ngươi phân tích được diện mạo của nam nhân mà nữ nhân đó thích. Ta liền tạo cho ngươi diện mạo của một soái ca soái khí ngút trời.”
Người máy nghe xong, hai vệt đỏ lướt trên tấm bảng màu trắng chưa định mặt, thể hiện sự phấn khích của nó.
Địch An lấy bức chân dung của Cù Đông Hướng từ trong túi áo, ho nhẹ một tiếng nói: "Là cô ấy!"
"Chỉ ngoại hình thôi chưa đủ. Còn phải có hành động cùng lời nói hàng ngày. Nếu không làm sao tôi biết được đặc điểm tính cách?"
"Có! Lúc ở ngục giam có video giám sát.Ta sẽ truyền số liệu cho ngươi.”
Nửa giờ sau, người máy phóng đại diện mạo của nam nhân mà Cù Đông Hướng thích, hiển thị trên màn hình.
Địch An vừa thấy liền ngẩn người. Ngay sau đó nhíu mày thật chặt, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bản thân, phát hiện trên người không có chỗ nào giống với hình tượng mà Cù Đông Hướng thích.
Làm thế nào có thể khác nhau tới vậy? Địch An càng nhìn, gương mặt của nam nhân trên màn hình càng chói mắt. Anh trừng mắt nhìn người máy nói: "Ngươi phân tích sai rồi đúng không? Nam nhân khó coi như vậy mà cô ấy cũng thích?”
Người máy nghiêng đầu, hiện lên thanh dữ liệu, bài bản nói: “Lần này, số liệu tuyến trên thận của anh tăng vọt. Ngươi không chỉ là nói dối mà còn tức giận.”
“Câm miệng!”
Người máy ngậm miệng. Nhưng sau khi nhìn khuôn mặt nam nhân hết nửa ngày, liền chỉ vào màn hình: "Khuôn mặt này rất đẹp trai nha. Tôi sẽ dùng khuôn mặt này."
“Không!” Địch An giận sôi máu. Ai lại đem mặt tình địch để trên người mình suốt ngày lắc lư.
“Vừa rồi anh đã đồng ý với tôi. Sau khi phân tích xong sẽ cho tôi một khuôn mặt soái ca.” Người máy ra hiệu về phía màn hình: “Khuôn mặt này chính là soái khí ngút trời nè.”
Địch An phớt lờ người máy. Tức giận xoay người bỏ đi. Người máy đuổi theo phía sau, phân tích đến đạo lý rõ ràng: "Anh nghĩ xem, anh không liên quan gì đến nam nhân mà nữ nhân đó thích. Anh cũng không thể đi phẫu thuật thẩm mỹ để thu hút cô ấy. Nếu anh tạo cho tôi bộ dáng mà cô ấy thích, chẳng phải sẽ thu hút được cô ấy sao. Tôi chỉ là người máy, cô ấy thích tôi, không phải cũng chính là cô ấy thích anh sao.”
Địch An dừng lại. Cảm thấy người máy nói có vẻ có lý. Nhưng anh cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thấy Địch An có chút thả lỏng. Người máy tiếp tục thuyết phục: “Anh nghĩ xem, tôi là do anh chế tạo. Tương đương với một hình tượng khác của anh. Hai hình tượng khác nhau, tăng thêm khả năng cạnh tranh."
“Không tốt ——”
“Ai —— Anh đừng đi a. Anh nghe tôi nói ——”
Khi Địch An cùng người máy của anh vẫn còn vô cùng náo nhiệt thảo luận về mẫu người mà Cù Đông Hướng thích. Bộ Tây Quy bên kia vừa mới tan sở. Sau một ngày họp. Hắn mệt mỏi trở về biệt thự riêng.
Tháo cà vạt, cởϊ áσ vest treo lên. Sau khi rót cho mình một ly rượu, Bộ Tây Quy chậm rãi đi về phía tầng hầm.
Tầng hầm vẫn như mọi khi hắn lui tới. Chỉ khác là ở nơi trung tâm trống rỗng, trống rỗng như trái tim của hắn vậy. Bộ Tây Quy cầm ly rượu ngồi vào vị trí trống trãi kia, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ có sàn nhà lạnh lẽo.
Thi thể hay hồn ma đều không thấy. Cũng may là còn sống! Cù Đông Hướng biến mất hơn mười ngày, cùng Vọng Phàm Viễn đều biến mất không tìm thấy. Hắn đã tìm kiếm khắp cả nước, vẫn không tìm thấy ai. Lo lắng trong lòng ngày một tăng lên.
Bộ Tây Quy nằm trên mặt đất. Khi chỉ có một mình, hắn mệt đến kiệt sức. Hắn luôn được thế giới bên ngoài biết đến với hình ảnh sắt đá của mình. Nhưng hắn lại không biết rằng các thế lực khác nhau ở đất nước này rất phức tạp, luôn độc lập làm việc. Nếu muốn duy trì cục diện không bị đổ vỡ, ngoài tàn nhẫn, còn phải thủ đoạn vô tình.
Khi còn trẻ, hắn chinh chiến trên sa trường, tinh thần hăng hái, trên chiến trường sinh tử trong nháy mắt, hắn cũng chưa từng suy xét nhiều như vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ phải đối mặt với những mưu mô chính trị, ngươi lừa ta gạt, xảy ra lục đυ.c. Cũng không nghĩ có ngày hắn sẽ cùng với chính những thương nhân đó thực hiện những giao dịch kinh tởm.
Nhưng bây giờ bất cứ khi nào không làm chủ được bản thân, hắn đều sẽ nghĩ đến chủ nhân của đôi mắt sáng ngời kia. Dù là hiện thực hay trong mơ, hắn vẫn chưa bao giờ thực sự được ôm cô vào lòng. Hắn rất hối hận, giờ phút này thực sự rất muốn ôm người ấy vào lòng.
Hối hận cùng khao khát ám ảnh hắn. Khiến hắn nhận ra hắn đã yêu Cù Đông Hướng. Nhưng giờ đây hắn thậm chí không thể ôm lấy cô. Bộ Tây Quy cuộn mình lại, mặc kệ chính mình ở nơi không người này yếu ớt trong giây lát.
Mặc dù Vòng Phàm Viễn đã lấy thành công được chìa khóa. Nhưng đáng tiếc là ổ khóa cửa phòng giam đã bị anh ta đập vỡ. Kết quả là anh ta có lấy được chìa khóa cũng không có giá trị. Chỉ có thể tiếp tục đập cửa.
Cù Đông Hướng phớt lờ anh ta, ngâm nga một bài hát, ở bên ngoài bày biện mọi thứ.
Chờ đến khi Vọng Phàm Viễn ra tới, Cù Đông Hướng đã chuẩn bị sẵn nồi, đun sôi nước, chuẩn bị nấu gì đó để ăn.
“Lại nào lại nào - Đói cả ngày rồi. Đến ăn chút gì đi.” Cù Đông Hướng nhìn thấy Vọng Phàm Viễn ra tới, gương mặt tươi cười chào hỏi.
Vọng Phàm Viễn sắc mặt không tốt. Ai đập cửa cả ngày cũng sẽ có sắc mặt không tốt. Nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhã của Cù Đông Hướng. Vẻ mặt của anh ta càng thêm ảm đạm, hỏi: “Em nghĩ rằng màn này có thể thắng được tôi?”
"Không có nha. Dù sao anh cũng đã mất thời gian để đập cửa. Tôi vừa lúc dưỡng thương." Nói xong, Cù Đông Hướng ném một đĩa thịt vào nồi luộc, than phiền với bản thân: "Điều kiện ở nhà tù này thực sự tệ. Đồ ăn không ngon. Ăn tạm vậy.”
“Tôi hoàn toàn có thể đe dọa em, buộc em phải mở cửa cho tôi.” Hai mắt Vọng Phàm Viễn lóe lên hung tợn. Anh ta bước tới chuẩn bị ra tay.
“Ai —— Từ từ. Đừng đánh! Tốt xấu gì cũng để tôi ăn một bữa cơm. Anh quay về tắm rửa thoải mái đi. Ở màn trước lăn lê bò lết, anh không cảm thấy dơ hả? Thời gian tới năm ngày lận, anh gấp cái gì? Chờ cho tôi ăn no, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh mở cửa, được không?”
Vọng Phàm Viễn nhíu mày thật chặt, nhìn chằm chằm Cù Đông Hướng cố gắng nhìn thấu ý định của cô. Nhưng Cù Đông Hướng nửa phần cũng không để ý đến anh. Tập trung vào miếng thịt trong nồi, ôm bụng với vẻ mặt thèm thuồng.
Cái quái gì đang xảy ra với nữ nhân này? Bình tĩnh như vậy, an tĩnh như vậy. Niển nhiên trong đầu còn có những âm mưu khác.
Vọng Phàm Viễn không đoán ra được kế hoạch của Cù Đông Hướng là gì. Nên dứt khoát lấy tĩnh chế động, đi thẳng đến bàn ngồi xuống, đợi nồi sôi lên mới ăn.
Cù Đông Hướng ngồi đối diện với anh ta cũng đang đợi. Nhân tiện đánh giá Vọng Phàm Viễn một chút. Hôm nay, anh ta mặc đồng phục tù nhân, có sọc trắng nhạt, đơn giản bình thường. Nhưng Vọng Phàm Viễn rất cao. Anh ta có một thể trạng tốt là do tu dưỡng các hoàng thất lễ nghi. Con ngươi sáng màu của anh ta trông giống như một con báo ẩn nấp trong rừng rậm. Khi anh ta tập trung vào người hoặc vật, không thể che giấu sự sắc bén.
Bởi vì khí thế phi thường cường đại, quần áo cũng chỉ là làm nền. Bất quá là dệt hoa trên gấm thôi.
Nhận thấy ánh mắt của Cù Đông Hướng, Vọng Phàm Viễn cũng quay lại liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi: "Em đang yêu tôi sao?"
Cù Đông Hướng cười như không cười đáp: "Đang nhìn anh trong bộ đồ tù nhân sẽ như thế nào. Quả nhiên là rất hợp với anh.”