Chương 28: Tâm hồn băng giá 9
Châu chấu xanh tươi trong vườn cung điện cùng với hàng liễu cao vυ't, gió lùa vào suối trong vắt.
Cảnh đẹp, người cũng đẹp.
Vọng Phàm Viễn vẫn mặc áo trắng quần đen, chỉ là trên túi áo trắng là đồ đằng hoàng gia (*1) được thêu bằng vàng. Làn da không tì vết, mặt mày tuấn tú, nốt ruồi dưới mí mắt quyến rũ. Anh ta ngồi thư giãn dưới cây liễu, đôi chân thon dài tùy ý duỗi ra, ngửa đầu hưởng thụ cảm giác phấn bay phất phơ xuống.
(*1) đồ đằng hoàng gia: vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.
Bên cạnh anh ta còn có một người ngồi trên ghế ngọc thạch.
Cao lớn khỏe mạnh, khuôn mặt hào hứng, quần áo đỏ tươi Yểm Không Lai. Yểm Không Lai đang thưởng thức trà, nước trà sôi, hương thơm trà tỏa ra bốn phía. Sắc mặt hắn ta lạnh nhạt, trong tay còn cầm một quyển kinh thư, một cốc vào, mở ra đọc.
Nếu xem nhẹ giọng nói mềm mại rêи ɾỉ cao vυ't của phụ nữ bên cạnh, có lẽ quả thực là ngọn gió thổi khiến lòng người yên tĩnh.
Người phụ nữ trần trụi nằm úp sấp trước mặt Yểm Không Lai, mông cong như ong, hai vυ' run rẩy, ánh mắt mê ly, hai tay chống đất, lâu lâu lại rùng mình.
Hai chân Yểm Không Lai tách ra, dươиɠ ѵậŧ dưới thân như sắt, cắm sâu vào âʍ đa͙σ người phụ nữ. Thỉnh thoảng khi phun ra, một tay sẽ bắt cái mông to lớn của người phụ nữ, cố định như đóng cọc, tiếng kêu của người phụ nữ càng thêm phóng túng.
"A —— quốc sư, ngài thật tuyệt." Sung sướиɠ đến tận cùng, người phụ nữ phóng đãng kêu lên, làm cho Vọng Phàm Viễn đang nhắm mắt dưỡng thần ở một bên mở mắt, hiện lên một tia lạnh lẽo nói: "Lần sau đừng để loại chiết tiệt này kêu nữa. Rút lưỡi ra trước đi."
Yểm Không Lai không trả lời, người phụ nữ run lẩy bẩy sau khi đạt tới cao trào, hắn ta lạnh nhạt rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, dưới thân vẫn giương cung bạt kiếm như trước, dài mà tráng kiện, tựa hồ như chưa xuất tinh. Tùy ý lau dươиɠ ѵậŧ của mình trên mông của người phụ nữ giống như một mảnh vải.
Sau đó hắn ta chậm rãi đem dươиɠ ѵậŧ vào trong quần, sửa sang lại quần áo. Rửa tay trong chậu nước sạch đã được chuẩn bị sẵn, Yểm Không Lai tiếp tục lấy chén pha trà, ngửi thấy mùi thơm.
Vọng Phàm Viễn ở một bên thấy Yểm Không Lai thu động tác, lại nhìn người phụ nữ bởi vì cao trào mà vô lực chống đỡ nằm sấp trên mặt đất thở dốc, không khỏi có hứng thú. Một tay anh ta cởi bỏ thắt lưng, thắt lưng mềm mại mượt mà, mỏng và bóng, là những danh sư nổi tiếng chế tạo. Anh ta kéo chiếc thắt lưng ra ba bằng cả hai tay, chiếc thắt lưng bị đứt một cách rõ ràng. Vọng Phàm Viễn nóng lòng muốn thử, định bóp cổ người phụ nữ trên mặt đất.
Yểm Không Lai lên tiếng ngăn cản: "Điện hạ, Bộ nguyên thủ dặn để ngài tĩnh dưỡng một ngày."
Nghe xong tên của Bộ Tây Quy, Vọng Phàm Viễn dừng bước chân, hừ lạnh nói: "Nếu không phải ngày đó ba tên paparazzi không có mắt làm hỏng việc thì chuyện của ta còn không tới phiên hắn khoa tay múa chân."
"Điện hạ đây là danh sách nữ quan, đã chết rắc rối."
Một lần nữa Vọng Phàm Viễn ngồi lại, một tay chống trên đầu, chán đến chết nói: "Càng chơi những thứ này càng trở nên nhàm chán. Chẳng phải ngươi nói sẽ tìm cho ta một món đồ chơi mà ta sẽ không chán sao? Món đồ chơi kia đâu?"
"Điện hạ đừng vội. Ngày đó tôi nhìn thấy được bên cạnh Bộ nguyên thủ."
Nhắc tới chuyện tình ngày hôm đó, tinh thần Vọng Phàm Viễn tỉnh táo, ánh mắt anh ta phát sáng truy vấn: "Rốt cuộc ngày hôm ấy Bộ Tây Quy bảo vệ cái gì? Ngươi nhìn thấy gì?"
Hai tay Yểm Không Lai hợp lại, cười như trăng sáng gió nhẹ: "Phật khiến cho hai ta đều có thể vui mừng!" Nói xong nhắm mắt ngồi thiền.
Yểm Không Lai nói lải nhải, Vọng Phàm Viễn cũng không để ý. Anh ta biết khẳng định Yểm Không Lai sẽ ra tay với con mồi, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú sẽ là đồ chơi gì, còn có nếu như Bộ Tây Quy bị Yểm Không Lai ra tay sẽ có phản ứng gì? Thật sự là rất tò mò.
Ngày hôm đó sau khi từ trong mơ tỉnh lại, Bộ Tây Quy đối xử với Cù Đông Hướng cực kỳ tốt. Cho dù hai người không tiếp xúc thực tế, Bộ Tây Quy vẫn thường muốn nắm tay Cù Đông Hướng, khi ăn cơm, sẽ để đầu bếp làm các món ăn khác nhau, sau đó đóng cửa lại, cưng chiều mà nhìn bộ dáng lơ lửng với bộ dáng thèm thuồng. Khi rảnh rỗi Bộ Tây Quy còn kể về những thành tích vĩ đại của hắn trên chiến trường khi hắn còn là một thiếu niên với Cù Đông Hướng, mỗi khi nói đến chỗ đắc ý, còn không quên tâng bốc với Cù Đông Hướng.
Khi đi ngủ, Bộ Tây Quy sẽ ôm Cù Đông Hướng hư vô đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn hôn nhẹ trên trán, mặc dù hư vô đến không có một chút đυ.ng chạm, trên mặt vẫn tràn đầy thỏa mãn mỉm cười. Nếu không phải thân thể Cù Đông Hướng càng ngày càng trong suốt, tưởng chừng chính là sinh hoạt hằng ngày của cặp đôi yêu nhau.
Nhưng Cù Đông Hướng biết, Bộ Tây Quy không giảm nửa điểm, khiến hệ thống liên tục cảm thán: "Kí chủ, nhìn Bộ Tây Quy bình thường như vậy, làm sao không giảm vậy?"
"Không có gì kỳ lạ cả, trong lòng Bộ Tây Quy đã hạ quyết tâm Cù Đông Hướng phải tan thành mây khói, tất cả những thứ bây giờ chỉ là giữ lại những kỷ niệm đẹp cho tương lai thôi."
"À —— không phải trong mơ hắn còn gọi tên cô sao? Chẳng lẽ còn không yêu sao?"
"Yêu chứ. Vấn đề là yêu đối với Bộ Tây Quy không phải cả hai cùng sống bên nhau dài lâu. Người đàn ông như vậy, bình tĩnh mạnh mẽ tự chủ, đủ mạnh mẽ để không để xảy ra tai nạn trong cuộc sống của mình. Cái chết của Khấu Chính Ân là sự mất kiểm soát duy nhất trong cuộc đời anh ấy, cho nên anh ấy đem vết thương hóa thành yêu thích xác chết để phát tiết. Hiện giờ trong lòng có Cù Đông Hướng, về sau anh sẽ không yêu thích xác chết nhưng cũng không có nghĩa là cho phép Cù Đông Hướng còn sống trở thành điểm kíp nổ của anh ấy. Người sống không thể kiểm soát, chỉ có người chết mới có thể lâu dài khắc trong lòng, ai cũng không thể đoạt đi."
Hệ thống nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày sau mới phun ra một câu: "Kí chủ, hắn vẫn rất biếи ŧɦái."
"Đúng vậy. Là biếи ŧɦái, không phải còn hơn một trăm điểm là đánh xong sao. Hiện tại chính là không đủ yêu! Từ từ sẽ đến —— tôi còn đang chờ gối ngủ của tôi đến đây nữa."
Vào ngày thứ mười một, Cù Đông Hướng không đợi được cái gối của cô, ngược lại cô gặp được hai người quen cũ.
Người thứ nhất tới cửa chính là Địch An, vẫn là mái tóc màu xanh rực rỡ ấy, dưới ánh mặt trời màu xanh trở nên lấp lánh.
Ban đầu, Cù Đông Hướng còn không biết mái tóc xanh của Địch An kia rốt cuộc là cái quỷ gì. Đến khi xoát đến Bộ lão đại, Cù Đông Hướng đặc biệt nghiên cứu màu xanh ở đất nước này có ý nghĩa gì, kết quả khiến cô sặc nước ở cổ họng, thiếu chút nữa bại lộ thật thể ra.
Mái tóc màu xanh này còn không phải nón xanh của đất nước cô sao! Mỗi ngày Địch lão đại cũng ra đường với cái nón xanh này, anh không cảm thấy xấu hổ sao?
Lần này Địch An đến đây giống như lần trước đến Tố Thất, mang theo một đống người, một số vũ khí hạng nặng. Khi từng chiếc xe chở vũ khí đến biệt thự nguyên thủ kinh động toàn bộ quân đội canh gác, những người lính trang bị súng, gần như kéo tên lửa lên và bắn.
Cuối cùng thì Địch An cũng đến thăm.
Đội trưởng quân đội canh gác một thân mồ hôi lạnh, đảo mắt điên cuồng khi Địch thiếu gia đang bước đến. Ai lại tới thăm nguyên thủ mà mang theo nhiều vũ khí hạng nặng đến chứ?
Khi Địch An thấy Bộ Tây Quy, Cù Đông Hướng an ổn mà ngồi ở bên cạnh, dù sao Địch lão đại cũng không nhìn thấy, Cù Đông Hướng cảm thấy đôi khi ẩn thân cũng là việc khá thú vị.
Hai tay Bộ Tây Quy khép lại, bình tĩnh ngồi ở bàn chủ vị đối diện với ánh mắt sáng rực của Địch An.
Một lúc lâu sau hai người không nói chuyện, Địch An không mở miệng, chỉ làm đem một chồng giấy trong tay ném cho Bộ Tây Quy.
Bộ Tây Quy cầm đồ vật vừa nhận, là một danh sách rất chi tiết về vũ khí. Súng ống đạn dược, xe quân sự xe tăng, có cả tên lửa phòng không mới được phát triển, và một tàu ngầm hạt nhân?
Bộ Tây Quy nhìn cũng buồn bực.
Đây là ý gì? Đến khoe khoang anh nhiều vũ khí, vũ khí tốt, vũ khí tiên tiến? Một tay buôn vũ khí kiêu ngạo như vậy đúng là lần đầu gặp.
Bộ Tây Quy quơ quơ danh sách vũ khí trong tay, giọng nói lạnh lẽo: "Đây là Địch thiếu gia đến khoe giàu?"
Cù Đông Hướng ngồi bên cạnh nhăn chặt mày, trong lòng xẹt qua một tia bất an. Cô và Địch An giao chiến vài lần, đã phát giác ra mạch não của Địch lão đại là một điểm thẳng tắp. Anh không phải là ——?
Không đợi Cù Đông Hướng suy nghĩ thấu đáo, quản gia đứng bên Địch An cung kính mà thay thế chủ tử nhà trả lời.
"Nguyên thủ. Ngài hiểu lầm rồi. Thiếu gia nhà chúng tôi đến đây giao dịch."
"Giao dịch? Giao dịch cái gì? Năm nay không có nhu cầu quân sự." Bộ Tây Quy tức giận cự tuyệt, cho dù hắn cần vũ khí cũng là lén giao dịch, công khai đưa đến đây là có ý gì? Trang nhất của tin tức ngày mai sẽ được đăng tải!
"Không! Không! Nguyên thủ ngài hiểu lầm rồi. Đây đều là tấm lòng của thiếu gia nhà chúng tôi, chỉ là phiền toái nguyên thủ thả ra một người mà thôi."
"Thả người? Ai?" Bộ Tây Quy tò mò, giá trị con người cao như vậy sao, giá trị hơn nhiều vũ khí.
Cù Đông Hướng nheo mắt, lúc này cô cũng hiểu được, hận không thể bật người lên chặn miệng quản gia lại.
Đáng tiếc lời nói luôn nhanh hơn với hành động. Quản gia kia nói: "Vẫn mong nguyên thủ thả Cù Đông Hướng, Cù tiểu thư. Để thiếu gia nhà chúng tôi đưa đi."
P/s: Các bạn có muốn bão chương không nè ❤❤❤