Editor: Dĩm
Cù Đông Hướng nhìn thấy Hoành Nhạc Thanh.
Anh bị thương khắp người.
Có phát đạn từ súng trên tay Địch An, Địch An thông thạo vũ khí, kỹ thuật bắn súng tất nhiên rất tốt, dù động tác Hoành Nhạc Thanh nhanh, nhưng cũng không thể nhan hơn được viên đạn. Hơn nữa còn có hai lão đại khác ra tay.
Ba đấu một, cho dù thân thủ Hoành Nhạc Thanh tốt, cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Nhưng anh vẫn mang theo cô bỏ chạy, đi tới một góc ngục giam đã được anh sắp xếp từ trước. Nơi này được rửa rất sạch sẽ, Cù Đông Hướng tin rằng, bốn phía đều làm tay chân, trong khoảng thời gian ngắn ba người kia không tìm thấy nơi này, cũng không thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Dùng nước cờ Văn Phong Lãnh quả nhiên là nước đi thông minh.
"Để tôi băng bó cho anh, cơ thể anh bê bết máu, thấm hết lên người rồi."
Hoành Nhạc Thanh dựa người vào tường, anh có một đôi mắt hồ ly, nếu là trên người nữ nhân thì là dịu dàng câu hồn, hiện tại trên người anh rất xứng với vẻ đẹp yêu nghiệt, cho dù là khép hờ cũng tràn đầy phong tình, dường như lúc không cười cũng đầy dịu dàng.
"Vừa rồi tôi đặt dao trên cổ cô nhưng cô rất bình tĩnh."
"Bởi vì tôi biết anh chờ ngày hỗn loạn này lâu rồi. Mấy ngày trước không thấy anh, tôi đã đoán được anh có kế hoạch." Cù Đông Hướng như cũ nửa thật nửa giả mà trả lời.
"Thời gian có hạn, rất nhanh bọn họ sẽ tìm tới, tôi hỏi cô một vấn đề. Cô nói trong mơ cô gặp Văn Phong Lãnh, vậy hắn trông như thế nào?"
"Văn Phong Lãnh?" Cù Đông Hướng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó làm bộ nghĩ ngợi, nói tiếp: "Tôi nhớ rõ trong mơ anh ta mặc toàn thân áo trắng, thoạt nhìn cũng có tiên khí nhẹ nhàng. Chỉ có điều so với người tu tiên mà tôi đã từng tưởng tượng không giống nhau, xem ra anh ta rất trẻ, thân hình rất đĩnh đạc, cũng rất gầy yếu. Nhan sắc của anh ấy rất đẹp, dù sao khi tôi nhìn thấy anh ấy, tôi không dám tin rằng ban đầu anh ấy là người tu tiên đắc đạo."
Hoành Nhạc Thanh nghe xong không nói gì, anh dựa vào tường im lặng, đôi mắt đều khép lại.
Về việc miêu tả bề ngoài của Văn Phong Lãnh, tất nhiên Cù Đông Hướng sẽ không nói dối. Lúc cô dùng Văn Phong Lãnh, cô đã nắm được cốt truyện ban đầu, mối quan hệ qua lại, dây dưa thù hận của các lão đại từ hệ thống.
Văn Phong Lãnh và Hoành Nhạc Thanh có huyết hải thâm thù. Tuy nhiên Văn Phong Lãnh nhanh chóng thành tiên, Hoành Nhạc Thanh căn bản không thể đánh bại hắn, cho nên Hoành Nhạc Thanh đã lay động suy nghĩ của một người.
Cù Đông Hướng nhìn Hoành Nhạc Thanh, tưởng tượng thấy trong nguyên tác anh ta đối với cô giả vờ nhu tình như nước, yêu đến điên cuồng rốt cuộc là bộ dáng gì.
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy buồn cười, có lẽ Hoành Nhạc Thanh không phát hiện bản thân đã điên rồi, cho nên mới vùi đầu vào nội dung vở kịch ban đầu.
"Tôi tin tưởng lời cô nói." Hoành Nhạc Thanh mở mắt nói tiếp: "Nhưng mà cô nói khiến cho ba người yêu cô, điều này không thực tế được. Chẳng lẽ ba người không yêu thương cô, là vẫn luôn bị giam ở chỗ này sao?"
"Tất nhiên không phải. Văn Phong Lãnh nói là dùng pháp lực vây khốn một thời gian, tôi cảm thấy thời gian có lẽ sẽ không quá dài. Tôi cũng biết chuyện này rất khó khăn, nhưng nếu anh đồng ý giúp đỡ tôi, tôi cảm thấy mình sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
"Giúp cô? Giúp như thế nào? Muốn tôi cho cô cơ hội? Nhưng tôi nói rõ, cách mà cô sử dụng với Địch An hoàn toàn không có tác dụng với tôi, ngay cả Minh Trai Chi đối với cô cũng không có nửa tình cảm nam nữ." Hoành Nhạc Thanh hừ lạnh một tiếng, miệng lưỡi mang theo ý khinh thường hỏi.
"Giả vờ thôi, ít nhất hiện tại giả với động lòng với tôi. Cảm xúc của Địch An đối với tôi thay đổi rất lớn, ít nhất Minh Trai Chi đối với tôi rất tán thưởng. Có lẽ có anh giả vờ, tôi có thể tránh được cái chết, trở thành đồ của Văn tiền bối." Cù Đông Hướng trả lời thật vui vẻ, đặc biệt khi nói đến trở thành đồ đệ của Văn Phong Lãnh, càng cười đến vui sướиɠ.
Hệ thống: "Kí chủ! Chú ý! Độ hảo cảm của Hoành Nhạc Thanh đột nhiên giảm 50 điểm! Đã giảm đến -100!"
"Cô có thể chắc chắn rằng mình sẽ thành đồ đệ của Văn Phong Lãnh sao? Theo tôi biết, trong bốn trăm năm qua hắn không nhận một đệ tử nào." Khi đôi mắt hồ ly của Hoành Nhạc Thanh nhìn vào người ta đều là vẻ quyến rũ, bất kể điều gì ẩn trong đôi mắt ấy, người khác đều cho rằng đó là sự dịu dàng. Một người đàn ông mà có một đôi mắt như vậy, thật sự là đại hung.
"Không phải anh cũng cũng tin rằng tôi có thể trở thành đồ đệ của Văn Phong Lãnh nên mới kéo tôi ra đây nói chuyện. Thực ra thái độ của Dật Hoa đối với tôi đột nhiên bắt đầu thay đổi, anh có thể chắc chắn rồi." Cù Đông Hướng cười nhã nhặn, giọng điệu rất chắc chắn.
"Khó trách Minh Trai Chi muốn chiêu nạp cô, xác thật rất có tư duy. Cô có dũng có mưu, tôi cũng đánh giá cao cô nên sẽ giúp cô một lần."
Cái quái gì thế! Trong lòng anh đang mài dao soàn soạt, còn nói đánh giá cao tôi!
Cù Đông Hướng thầm mắng trong lòng, ngoài miệng nói: "Tôi có yêu cầu này!"
"Nực cười! Tôi giúp cô tôi còn không đưa yêu cầu, vậy mà cô lại có yêu cầu!" Hoành Nhạc Thanh cười gằn một tiếng.
"Trước hết nghe tôi nói. Nếu anh giả vờ động lòng với tôi, giúp đỡ tôi như vậy, sau này khi chúng ta ra ngoài, không cần giả vờ động lòng yêu tôi. Có được không?"
Hoành Nhạc Thanh nhíu mày, cân nhắc trong lòng lời của Cù Đông Hướng nửa ngày, cũng không hiểu được cô nói gì.
"Chỉ có yêu cầu như vậy?"
"Đúng! Làm được không?"
"Được, điều này sao có thể tính là yêu cầu. Tôi đồng ý."
"Từ đã —— anh phải thề, dùng danh nghĩa người anh quý trọng nhất để thề. Tất nhiên tôi không cần biết người anh quý trọng nhất là ai, anh chỉ cần thề là được."
Hoành Nhạc Thanh hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy thì tôi sẽ không giúp việc này."
"Tốt, tôi coi như hôm nay hai chúng ta chưa từng nói gì." Cù Đông Hướng quay đầu bỏ đi với vẻ mặt lãnh đạm.
"Chờ một chút, vì đã đồng ý với cô nên tôi sẽ giúp cô. Tôi dùng danh nghĩa người tôi quý trọng nhất thề, sau khi ra ngoài tuyệt đối sẽ không giả vờ động lòng, yêu thương Cù Đông Hướng. Được chưa?"
Cù Đông Hướng nhún vai, trong lòng mờ ám: Cuối cùng Hoành Nhạc Thanh cũng rơi vào hố của cô.
Lúc này cô đang vui vẻ, Hoành Nhạc Thanh nghe thấy động tĩnh. Xem ra ba người kia đã tìm được đến đây.
Đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Cù Đông Hướng đang không hay biết gì, Hoành Nhạc Thanh lóe lên một cái nhìn đầy tính toán xấu xa ngay lập tức bắt giữ tóm Cù Đông Hướng.
"Làm gì vậy?" Cù Đông Hướng bị Hoành Nhạc Thanh đột nhiên ôm trong lòng, có chút không hiểu.
"Cô nói giúp cô, hiện giờ tôi cho cô biết, tôi yêu là hình dáng như thế nào." Bàn tay Hoành Nhạc Thanh nâng cằm Cù Đông Hướng lên rồi cúi đầu hôn.
Nụ hôn này rất triền miên, tay kia của Hoành Nhạc Thanh mạnh mẽ siết chặt lấy tay Cù Đông Hướng giữ chặt nó quanh hông. Cù Đông Hướng cảm thấy được đôi môi có mùi máu và sự bá đạo tràn ngập.
Thực ra cô cũng không định giãy dụa, cô cũng chú ý tới động tĩnh phía sau. Ba người kia đang đến đây!
Địch lão đại còn chưa làm được chuyện này!
Nội tâm Cù Đông Hướng điên cuồng gào thét, cô giơ chân lên định đá Hoành Nhạc Thanh thì Hoành Nhạc Thanh có hành động kỳ lạ, hai chân mở ra hóa giải đòn tấn công của Cù Đông Hướng, đồng thời chèn chân của mình vào giữa hai chân của Cù Đông Hướng.
Tư thế này —— như là cô đang cưỡi trên người Hoành Nhạc Thanh.
Đúng như dự kiến, Địch An giơ súng, nhưng không bắn. Bằng tay không, anh đấu Hoành Nhạc Thanh.
Hoành Nhạc Thanh cũng không tham chiến, huống chi anh đang bị thương.
Thừa dịp Địch An đang cướp người, Hoành Nhạc Thanh đã tránh được vài mét, dùng ngón tay dính đầy máu tươi hướng về phía Cù Đông Hướng nói: "Cô gái, cô có hương vị rất đặc biệt. Tôi coi trọng cô."
Phi! Cù Đông Hướng phun ra đầy miệng máu.
Lão nương cũng không phải gà cay! Cái gì mà đủ hương vị chứ!
Hoành Nhạc Thanh này không hiểu tình yêu, nói chó má gì lời âu yếm.
Minh Trai Chi và Dật Hoa chú ý đến người Hoành Nhạc Thanh.
Trong mười phút ngắn ngủi, có thể làm được chuyện gì? Chỉ có thể đạt được giao dịch, là giao dịch gì khiến cho thái độ Hoành Nhạc Thanh đối với Cù Đông Hướng đột nhiên thay đổi.
Hai người đưa mắt nhìn xuống nữ nhân trong l*иg ngực Địch An. Lại một lần nữa cảm thán nói nữ nhân Cù Đông Hướng thật sự rất lợi hại! Rất đặc biệt! Có loại người khiến cho người ta muốn ngừng mà không được để tìm hiểu!
Địch An ôm Cù Đông Hướng rất chặt, anh vẫn không nói gì, nhưng tay vẫn chuyển động chưa dừng.
Anh vẫn luôn thay Cù Đông Hướng lau máu tươi trên người cô, như là kiểm tra cô có bị thương hay không.
Cù Đông Hướng nhìn thấy sóng gió dưới sự im lặng của Địch An. Cô mở rộng hai tay, lần đầu tiên rất nghiêm túc mà ôm Địch An, tựa vào bả vai anh nhẹ giọng nói: "Địch An, tôi không sao. Tôi không bị thương, nhất là tay của tôi, anh yên tâm."
Địch An ngừng cử động, lần đầu tiên anh cảm thấy khi Cù Đông Hướng nói đến bàn tay của cô không sao thì vô cùng chói tai, anh không thể hiểu được tại sao lại có sự khó chịu khác thường này.
Ở trong lòng Cù Đông Hướng nở hoa.
Trong đầu rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói hưng phấn của hệ thống: "Kí chủ độ cảm của Địch An đã vượt qua con số 0, độ hảo cảm của Minh Trai Chi đã tăng lên 15 điểm, độ hảo cảm của dật Hoa đã tăng từ -360 lên -300."
"Hệ thống! Chúng ta chuẩn bị một chút, chuẩn bị đi ra ngoài."
"Hả? Kí chủ! Bọn họ cũng chưa yêu cô mà." Hệ thống rất khó hiểu.
"Làm như vậy để lão đại yêu tôi sao? Tôi chỉ là mượn không gian kín để đạt tới mục đích sau này thôi. Đi ra ngoài trước, về sau tương lai còn dài, nhớ nhớ kỹ ngày này!"
"Nhưng mà kí chủ! Một khi đi ra ngoài, bốn người này đều bắt đầu từ tình tiết ban đầu."
"Để cho bọn họ đi thôi, tôi đã chuẩn bị trước, trò hay lúc này mới bắt đầu!"
Ba ngày sau, sau khi bốn lão đại tỉnh lại, không thấy Cù Đông Hướng đâu, chỉ thấy trên bàn để lại một bức thư. Thư có rất nhiều điều vô nghĩa, nhưng có câu là trọng điểm.
"Văn Phong Lãnh đi vào giấc mơ, nói là khả năng có hạn, đã vây hãm nhưng không được. Bởi vì ba người đều không yêu cô, cho nên vì giải quyết cái chết của Cù Đông Hướng, Văn Phong đã tìm ba người khác trong đế chế. Liên quan đến sự sống chết, lúc này Cù Đông Hướng xin từ biệt, sau này còn gặp lại."
Địch An đem bức thư vòng trong tay, ánh mắt lạnh như sương nhìn về phía Dật Hoa.
Dật Hoa xua tay nói: "Đừng nhìn tôi, tôi không biết, phải ra ngoài mới có thể liên hệ được với Văn Phong Lãnh."
"Mỗi người chúng ta bây giờ đi ra ngoài trước, rồi chờ tin tức của cậu?" Minh Trai Chi làm chính trị gia, tự nhiên hai bên sẽ không đắc tội, đành giảng hòa.
Địch An hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài trước. Hoành Nhạc Thanh nhớ tới ngày ấy Cù Đông Hướng đưa ra yêu cầu đối với anh, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nếu không yêu cô có thể thay đổi người, vậy muốn anh đồng ý giả vờ yêu cô làm gì? Không có ý nghĩa gì cả, hơn nữa sau khi rời khỏi đây không bao giờ giả vờ yêu cô. Anh không ngốc, tại sao lại giả vờ yêu cô?
Bốn lão đại mang theo ý nghĩ riêng rời khỏi phòng giam, sau khi rời khỏi đây ai đi đường nấy, nhưng việc đầu tiên làm là ra lệnh thuộc hạ —— toàn lực truy tìm tung tích của Cù Đông Hướng.
PS: Vở kịch bắt đầu! Cảnh đầu kết thúc, chúng ta sẽ thay thế bằng một nhân vật thú vị khác! Nhưng bốn lão đại vẫn tiếp tục chơi, cốt truyện ban đầu bắt đầu!