Editor: Dĩm
Tình hình chợt biến hóa.
Thái độ của Dật Hoa đối với cô thay đổi đến 180°, xưng hô cũng từ Cù Đông Hướng biến thành Đông Hướng, rồi lại thành Tiểu Đông Đông.
Để khiến Dật Hoa ghê tởm, xưng hô của Cù Đông Hướng với Dật Hoa cũng từ Dật Hoa đến Tiểu Dật, rồi lại thành Tiểu Hoa Hoa.
Buổi sáng hai người thức dậy đã bắt đầu chán nhau, một miệng đầy Tiểu Đông Đông, một miệng đầy Tiểu Hoa Hoa, ba lão đại kia nghe thấy ghê tởm đến lông tơ dựng ngược.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Minh Trai Chi rời giường, nhìn thấy hai người đang xúm xít vào nhau thì thào ở trên giường. Hai người tốt đến như rót mật, không biết còn tưởng rằng hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Minh Trai Chi cảm thấy quá cay mắt, dứt khoát cơm sáng cũng không ở phòng ăn, rửa mặt xong liền ra cửa làm việc của mình.
Anh phải nhìn nữ nhân Cù Đông Hướng này với cặp mắt khác xưa.
Lần đầu tiên nhìn, anh còn tưởng người nào không có mắt đưa tới nữ nhân làm ấm giường. Kết quả ngoài dự đoán, mục tiêu của cô rõ ràng, nói cũng rất bằng phẳng, đương nhiên lý do cũng rất hoang đường.
Nhưng trong hoang đường lộ ra vài phần đáng tin, nửa thật nửa giả khiến người khó có thể phân biệt. Đây chính là nữ nhân thông minh.
Anh đặc biệt cử thuộc hạ đi kiểm tra xác chết của những người vây quanh cô ngày hôm đó, một trong số đó có một vết nứt trên l*иg ngực, chính là người đàn ông to lớn đầu tiên đã đá mạnh vào người Cù Đông Hướng, lúc ấy đối phương hẳn không cảm nhận được đau nhức lại rất nhanh đã chết, vì thế vấn đề ở l*иg ngực không được phát hiện. Minh Trai Chi đã từng ở chiến trường, đương nhiên thân thủ lợi hại, trong bốn người, ngoại trừ Hoành Nhạc Thanh gϊếŧ người để mưu sinh, thì anh là người có tính chiến đấu thực tế nhất.
Có thể một chân đá nứt l*иg ngực, kỹ năng này không thể có được nếu không có mười năm khổ luyện. Nữ nhân Cù Đông Hướng này càng khiến anh tò mò.
Cho tới giờ Dật Hoa ám sát không thành, không biết vì sao thay đổi thái độ, anh dám chắc chắn Cù Đông Hướng không thể nào không đề phòng. Đề phòng đối phương, vẫn cùng đối phương kề vai sát cánh, ý cười tràn đầy, cùng đạo đức giả với Dật Hoa.
Co được giãn được, có dũng có mưu, rất khó được người giỏi như vậy, Minh Trai Chi có lòng yêu mến nhân tài, anh tuyển cô vào làm chỉ huy của mình. Đồng thời anh cũng rất tò mò, cô sẽ dùng những chiêu trò gì để khiến bọn họ yêu mình. Đúng là ngày nào cũng có, nhiều không dứt.
Lúc Cù Đông Hướng cùng Dật Hoa cho nhau chán ghét, còn không quên theo dõi Địch An. Mỗi ngày đảm nhận việc thay băng cho Địch An.
Hôm nay khác mọi khi, lúc Cù Đông đến phòng y tế, bác sĩ đã băng bó cho Địch An và đang ngồi ở mép giường đợi cô.
"Hôm nay làm sao mà không đợi tôi vậy?" Cù Đông Hướng có chút buồn bực. Đây là Địch lão đại lại thay đổi tâm tình?
Địch An ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó ý bảo cô đến gần, thuận tay đưa cho cô một chén trà nóng.
Cù Đông Hướng được sủng ái mà lo sợ nhận chén trà, vội vàng gọi hệ thống: "Hệ thống, hệ thống. Đây là độ hảo cảm của Địch An lại thay đổi sao? Lại tăng?"
"Không tăng. Một chút cũng không tăng."
Cù Đông Hướng không hiểu được kịch bản của Địch An, nhưng mà Địch An lại không hé răng. Cùng hũ nút ở cùng, bạn sẽ mệt mỏi vì không biết đối phương đang nghĩ gì.
"Anh không cho tôi băng bó, là ghét bỏ tôi làm không tốt sao?" Cù Đông Hướng thử đặt câu hỏi, đừng nói với cô là hai ngày trước cô quấn cho Địch An ba lớp vì kỹ thuật thậm tệ, điều này đã làm tổn hại rất nhiều đến hình ảnh của anh. Cô thầm cười vài lần.
Địch An hơi lắc đầu, nâng chén uống một ngụm trà, tiếp tục im lặng.
"Hôm nay anh có muốn tôi giúp anh không?" Cù Đông Hướng tiếp tục hỏi.
Bây giờ ngay cả lắc đầu Địch An cũng lười, mắt nhìn chằm chằm vào Cù Đông Hướng, ánh mắt ra hiệu cô uống trà.
Trong đầu thì thầm, Cù Đông Hướng nhìn chén trà trong tay, cảm thấy hiện tại Địch lão đại hẳn sẽ không gϊếŧ cô.
Sau một hơi uống cạn sạch chén trà, Cù Đông Hướng nhìn Địch An với vẻ mặt như bị kẻ mạnh bẻ gãy cổ tay, thầm than nói: Đến đây đi —— dùng chiêu thức gì đều mang ra đây đi.
Không ngờ, khi cô vừa uống xong trà, Địch An lại tiếp tục rót cho cô một chén.
Đây là muốn làm gì?
Rót rượu là muốn chuốc say cô, nhưng châm trà là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn lấy nướ© ŧıểυ nghẹn chết cô?
Cù Đông Hướng trợn mắt không hiểu ý nghĩ của Địch An, đành phải ngửa đầu uống chén trà vào bụng.
Lúc này giống như đang mở hộp Pandora, Địch An bắt đầu rót hết cốc trà này đến cốc khác, điều kỳ lạ là anh uống một chén rồi rót cho Cù Đông Hướng một chén.
Mười chén sau, Cù Đông Hướng không chịu nổi. Cô che cái bụng nhỏ căng phồng của mình nói: "Không được rồi, trướng chết tôi rồi, tôi phải đi WC."
Lúc Cù Đông Hướng bước đi cũng không để ý cho rằng anh đứng dậy làm chuyện gì đó, đến lúc cả hai người đều đi đến cửa WC, ánh mắt Cù Đông Hướng thắc mắc nhìn về phía Địch An.
"Anh cũng muốn đi WC?"
Cũng đúng, anh cũng uống đến mười chén trà muốn đi WC là bình thường.
"Vậy anh đi trước đi —— tôi chờ anh đi ra." Lão đại muốn đi WC, dù thế nào cũng phải nhường hắn.
Không ngờ khi Địch An mở cửa bước vào cũng kéo Cù Đông Hướng đi vào cùng.
"Ôi chao —— không phải. Tôi nói anh đi WC trước, anh kéo tôi làm gì chứ?" Cù Đông Hướng không hiểu nổi mạch não của Địch An.
Địch An không nói một tiếng, đứng ở bồn cầu bên cạnh, kéo khóa quần, lấy ra con trai, động tác lưu loát. Đương nhiên —— nếu anh không quay đầu nhìn chằm chằm Cù Đông Hướng lúc đi tiểu thì vẫn rất đẹp trai như trước. Vì là người đẹp, đi tiểu cũng rất đẹp.
Cù Đông Hướng trợn mắt lên nhìn cái đầu to của Địch An, rồi lại nhìn xuống cái đầu nhỏ của Địch An, đột nhiên nghĩ ra ý đồ của lão đại: “Anh muốn tôi nhìn thấy anh đi tiểu?”
Tất nhiên không có câu trả lời đúng!
Sau đó Địch An quay đầu nhìn chằm chằm Cù Đông Hướng, vừa nhìn vừa dùng một tay lắc lắc đầu bé trên tay.
Cù Đông Hướng hiểu ra: "Anh là muốn tôi nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của anh?"
Bingo! Quả nhiên đoán đúng rồi. Vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng của Địch An dịu đi không ít, cuối cùng nói ra hai từ: "Ai lớn hơn?"
Ai lớn hơn?
Nhất thời Cù Đông Hướng chưa phản ứng được, chớp mắt hồi lâu, rốt cuộc cô cũng phản ứng lại trước khi lão đại Địch An sa sầm.
Địch An hỏi trong bốn người ai có côn ŧᏂịŧ lớn nhất.
Cù Đông Hướng nhớ tới ngày hôm qua cùng Dật Hoa nói chuyện. Dật Hoa cho cô rất nhiều ý tưởng, tất nhiên cũng có nhiều ý kiến không tốt —— ví dụ như dụ dỗ ba lão đại.
Nói đến sắc dụ, lại không tránh được nhắc tới côn ŧᏂịŧ của các lão đại, Minh Trai Chi và Hoành Nhạc Thanh cô đều đã thấy, mắt thấy là thật, xác thật rất hùng vĩ.
Lúc ấy vì ghê tởm, cô đã cùng Dật Hoa nói gì? Cô nói dáng người Dật Hoa gầy dài, thân hình không bằng hai người kia, thân dưới chắc chắn không tốt như vậy.
Dật Hoa trả lời như thế nào? Nói người như Địch An hằng năm cải tiến vũ khí, thân thủ trong bốn người là kém cỏi nhất. Nếu muốn nói người có thân dưới không được, chắc chắn là Địch An.
Cô quên mất rằng bốn máy theo dõi ở phòng giam.
Cô căn bản không sợ bị ba lão đại kia nghe thấy cô và Dật Hoa nói chuyện, tất nhiên Dật Hoa cũng cố ý nói cho ba người nghe. Hai ngày nay hai người họ đã bàn bạc đủ thứ chuyện làm sao để lão đại yêu cô, thật ra chỉ là hai người đã nghiện miệng rồi ghét nhau thôi.
Ai mà nghĩ rằng, Địch lão đại có thể nghe thấy những lời này, còn kỳ lạ nhất là tới làm khó dễ.
Lúc này Cù Đông Hướng suy nghĩ cẩn thận mạch não của Địch lão đại.
"Anh vừa rồi không ngừng rót trà cho tôi, là vì muốn tôi nhanh đến WC, có cớ tốt cởϊ qυầи cho tôi xem côn ŧᏂịŧ anh lớn hay không lớn đúng không?" Cù Đông Hướng không thể tưởng tượng được nhìn về phía Địch An hỏi.
Sắc mặt Địch An như thường, tay lại theo bản năng che miệng, ho khan một tiếng.
Giống như Địch lão đại đỏ mặt!
Cùng lúc đó, hệ thống cao hứng kêu to nói: "Ký chủ! Độ hảo cảm của Địch An tăng lên 5 điểm."
Cù Đông Hướng nở nụ cười —— Địch An này, thật đúng là không giống người thường.
P/s: Chương này cười chết mất 🤣