Editor: Dĩm
Không cần tay —— kỳ thật tư thế này cũng đơn giản, Hoành Nhạc Thanh có thể đi vào từ phía sau.
Như vậy từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mông Cù Đông Hướng và côn ŧᏂịŧ Hoành Nhạc Thanh tiếp xúc.
Mấu chốt là Địch An ngồi như một pho tượng Phật ngay bên giường nhìn chằm chằm như một nhân viên ký túc xá kiểm tra các trạm.
Khả năng cứng lên của Hoành Nhạc Thanh cũng coi như là một tố chất trời sinh.
Hoành Nhạc Thanh nhếch môi với Địch An, sau khi cười lạnh một tiếng, tay chống xuống giường, xoay người nhảy xuống.
Cù Đông Hướng tự nhiên thức thời theo đi xuống dọc theo tay vịn bên cạnh. Địch An cũng không khách khí, trực tiếp dẫm lên bả vai Cù Đông Hướng, thân hình nhẹ nhàng, trực tiếp lướt qua trước Cù Đông Hướng đáp xuống đất.
Thấy không có trò hay để xem —— Minh Trai Chi cười rạng rỡ ngước mắt nhìn Cù Đông Hướng đang leo xuống, trên mặt viết: Là cô không chọn tôi, đó là một tổn thất lớn.
Cù Đông Hướng tự nhiên cho Minh Trai Chi một cái nhìn xem thường, âm thầm hối hận vì sự khởi đầu tốt đẹp của ngày hôm nay đã bị lãng phí.
Một trận đấu tay đôi kiểu trò hề đã nổ ra trước khi nó bắt đầu.
Các lão đại từng người qua ăn cơm, mỗi người có suy nghĩ riêng làm việc của chính mình.
Địch An yêu cầu quản giáo lập một phòng giam khác cho anh, sau khi dỡ bỏ chiếc giường sắt, nó tạm thời được dùng làm nơi để Địch An sửa đổi vũ khí của mình. Mấy ngày hôm trước thủ hạ truyền tin hàng về đợt trước bị sai, súng mới làm tỉ lệ bắn nhầm cao.
Gần đây Địch An đã cải thiện. Tuy nhiên, tầm bắn của loại vũ khí này vượt xa tầm bắn thông thường, dưới sự biến đổi của hỏa lực cao, khóa nòng súng cần phải đổi thành khóa dây mỏng manh, Địch An đã thử nhiều phương pháp, cũng dựa vào công cụ cơ khí, không phải lỏng thì là quá chặt, hiệu quả là trung bình.
Hôm nay Địch An một chân bước vào phòng, cửa đóng một hồi rồi quay đầu bước ra ngoài.
Cù Đông Hướng ăn uống no nê, nằm trên giường nghĩ cách làm sao để đánh bại các lão đại, giây tiếp theo thân thể căng cứng lại —— có người đã quay lại.
Cù Đông Hướng còn tưởng là Dật Hoa, không ngờ vừa mở mắt đã thấy Địch An đang đứng ở mép giường.
"Làm sao vậy? Tìm tôi có việc gì không?"
Địch An không trả lời, chỉ xoay người đi về phía cửa, đứng cạnh cửa liếc cô một cái ý bảo đi theo.
Ôi, cơ hội nhanh như vậy đã tới rồi.
Tinh thần Cù Đông Hướng lập tức tỉnh táo, tung tăng đi theo Địch An.
Dật Hoa tâm trạng tốt từ hướng khác đi tới, từ xa nhìn thấy Cù Đông Hướng đi theo Địch An, nơi đến là phòng sửa đổi vũ khí mà Địch An tạm thời sử dụng.
Ánh mắt hắn hơi lóe, tính toán trong lòng.
Cù Đông Hướng đi theo Địch An vào một gian nhà tù, bên trong chất đầy vũ khí. Cô nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cảm thán lão đại Địch An quả nhiên là người cuồng súng ống đạn dược, ở trong ngục giam, đầu cũng không thả lỏng, chăm chỉ nghiên cứu sáng tạo.
Địch An duỗi tay chỉ súng ngắm trên bàn, sau đó lại chỉ nòng súng, nói ra một chữ: "Lắp."
Cù Đông Hướng hồ nghi cầm lấy súng ngắm, nhìn nòng súng một lúc lâu chỉ thấy trên miệng có một dây thép mảnh.
"Trong đó giống như có một sợi gì đó. Anh muốn tôi làm gì?"
Động tác Địch An rất lưu loát, trực tiếp sử dụng nhíp cơ học để căn chỉnh ống soi trên miệng, kéo căng và khóa ống soi.
Lúc này Cù Đông Hướng đã hiểu được —— hóa ra lão đại kêu cô tới làm việc cực nhọc.
Mặc dù không hiểu được làm sao mà lão đại lại nhớ tới sai cô làm việc, nhưng cũng có cơ hội một mình làm tăng độ hảo cảm của Địch lão đại, thật là một điều tuyệt vời bất ngờ.
Thật bất ngờ —— ngay khi Cù Đông Hướng cầm chiếc nhíp cơ khí lên, Địch An chộp lấy nó và ném về phía sau.
Địch đại gia! Anh nói một câu sẽ chết sao!
Trong lòng Cù Đông Hướng thầm mắng, không dám biểu lộ trên mặt, chỉ có thể nhẫn nại thuận miệng hỏi: "Không cho tôi dùng dụng cụ, chẳng lẽ tôi dùng bằng tay sao?"
Địch An gật đầu, ánh mắt lộ ra tia vừa lòng.
Hóa ra là coi trọng bàn tay linh hoạt của cô. Lão đại sẽ thực sự tận dụng nó.
Chỉ cần sử dụng còn hơn so với bị băm.
Trong lòng Cù Đông Hướng như nở hoa, nhanh chóng cầm nòng súng bắt đầu phân luồng.
Ngón tay của Cù Đông Hướng rất nhanh nhẹn, ngón út thon dài nhẹ nhàng móc sợi tơ, khi người ta dùng lực sẽ nắm được tỷ lệ, hiểu được chỗ nhỏ nhặt, độ chặt vừa phải, tiến lùi vừa phải. Lắp súng xong, Cù Đông Hướng đưa Địch An xem thành quả.
Động tác Địch An lưu loát, cầm súng lên đạn, quay về phía bức tường, ánh mắt nhìn chăm chú bóp lấy cò súng. Tiếng súng cộng thêm ống hãm thanh cũng không vang lắm nhưng dấu tích vết rách trên tường khuếch tán nhanh chóng, có thể thấy được hỏa lực này vô cùng mạnh.
Sau khi buông súng xuống Địch An lấy tay chỉ trên mặt đất ra hiệu Cù Đông Hướng tiếp tục.
Cừ thật! Một đống súng!
Cù Đông Hướng theo bản năng mấp máy môi, lại không dám để lộ ý không vui trên mặt, cố ý đặt mông thật mạnh ngồi trên đống súng, bất quá nòng súng không nặng, từ giữa tản ra nên Cù Đông Hướng trực tiếp đặt mông ngồi trong đống súng.
Địch An lui về sau mấy bước, dựa vào tường nhìn Cù Đông Hướng ngồi ở trong đống súng.
Nhìn thấy bộ dáng cô giận nhưng không dám nói, bĩu môi xì hơi không khỏi khiến cho Địch An cảm thấy nữ nhân trước mặt này rất thú vị, vẻ mặt luôn lạnh lùng hơi hoãn lại.
Cù Đông Hướng đưa lưng về phía Địch An chuyên tâm cài dây khóa, hệ thống trong đầu chợt kêu to khiến cô sợ tới mức tay run lên.
"Hệ thống chết tiệt, không có việc gì gọi loạn cái gì?"
"Kí chủ! Kí chủ! Độ hảo của của Địch An lại tăng lên 5 điểm."
5 điểm! Hay thật! Ngay lập tức tinh thần Cù Đông Hướng tỉnh táo lại, ánh mắt cô sáng lên mà nhìn về phía đống súng dưới mông kia, nhếch môi cười.
Vừa rồi còn phồng má lên như con chuột hamster mà giây sau lại giống như sói đói theo dõi con mồi, đôi mắt đảo quanh, không chừng lại có chủ ý quái quỷ gì rồi. Địch An đứng ở đằng sau nhìn thấy vẻ mặt phong vân biến hóa của nữ nhân phía trước không khỏi hơi lắc đầu, ánh mắt vô thức dịu đi.
Dây rất khó cài, mỗi một khẩu súng đều có sự khác nhau rất nhỏ, mỗi một chỗ khác nhau sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác sau cùng khi nổ súng. Cho nên Cù Đông hết sức chuyên chú, nhập tâm vào vấn đề lắp súng.
Địch An dựa vào tường, ánh mắt vẫn nhìn trên người Cù Đông Hướng, hai người đều trầm mặc, thời gian giống như bị ngừng trôi.
Rủi ro ngay trong nháy mắt —— động tác của Địch An vô cùng nhanh nhẹn. Anh nhấc chân đá thùng dụng cụ ở bên cạnh lên, đồng thời đồ vật bên trong vương vãi, người đã tránh được cây đuốc đang bay trước đối diện.
Đốm lửa lan ra khắp nơi.
Địch An hừ lạnh nhảy lên cánh cửa, khinh thường mà nghĩ đối phương xuống tay thật sự là không động não, thủ đoạn ấy ngay cả nửa người anh cũng không bị tổn thương.
Sau đó ngọn lửa đã bốc cháy, mùi khói trong phòng quyện vào với mùi thuốc súng gay mũi.
Địch An đang định nhảy từ hành lang đột nhiên dừng lại sau đó xoay người, ánh mắt dừng lại, hướng mũi chân quay trở lại.
Đã thấy giữa khói đặc hừng hực cháy nhảy ra một bóng người. Cù Đông Hướng ôm một đống nòng súng, mặt đầy bui tro, ánh mắt bắt gặp Địch An lập tức mở cổ họng hét lên: "Địch An, đón lấy súng tôi đi vào lấy cái khác." Nói xong đã đem nòng súng trong tay ném cho Địch An.
Ánh mắt Địch An căng thẳng, bước dài một cái đối diện với nòng súng ném đến được tay phải của anh trực tiếp nắm lấy, tay trái không chút do dự kéo tay Cù Đông Hướng dắt đi.
"Ơ—— đồ vật còn ở bên trong đấy." Cù Đông Hướng kinh ngạc mà hô một tiếng, câu nói kế tiếp đã bị âm thanh đinh tai nhức óc cắn nuốt, căn phòng phía sau đã bắt đầu bốc cháy.
Động tác của Địch An cực kỳ nhanh chóng, trực tiếp kéo Cù Đông Hướng nhảy xuống dưới lầu. Thời điểm Địch An nhảy còn nắm cả tay của Cù Đông Hướng, thân thể hơi chặn phía sau lưng Cù Đông Hướng.
Sóng lớn cuồn cuộn phía sau giống như cuồng phong gào thét, mảnh gạch ngói vụn bắn tung tóe, Địch An rêи ɾỉ kên lên, Cù Đông Hướng bị anh túm chặt lập tức cảm nhận được. Cô trở tay bảo vệ phía sau lưng Địch An, tay kia thì bắt lấy lan can bên cạnh, hai chân đạp trên vách tường bên cạnh mượn lực để ổn định đà rơi của hai người và từ lầu bốn an toàn mà đặt chân xuống đất lầu một.
"Tay cô ——" Địch An nhíu mày, kéo tay che chở sau lưng anh kiểm tra. Trên tay đầy máu, không biết là vì phía sau lưng anh bị thương hay là tay cô bị thương nữa.
Cù Đông Hướng rất tức giận với anh: "Yên tâm đi, tôi không bị thương đâu trái lại sau lưng anh sắp chín rồi."
Vẻ mặt Địch An luôn lãnh đạm không hề sợ hãi vẫn bình tĩnh như trước nhưng ánh mắt lại sáng lên giống như hồ sâu chìm trong đá gợn sóng lên.
Giữa một mảng khói thuốc súng tràn ngập, hệ thống tròn đầu không ngừng vui vẻ mà hô: "Độ hảo cảm của Địch An lại nhảy lên! Lại tăng! Còn vẫn đang tăng lên! Kí chủ! Độ hảo cảm của Địch An đã tới mức hơn 45 rồi!"
Cù Đông Hướng đối diện với cặp mắt gợn sóng của Địch An kia, nghĩ tới trong thế giới của cô có một câu thơ như này đúng lúc sửa lại dùng: "Hồ đào hoa sâu ngàn thước, không bằng Địch An yêu ta."
Cô đã thắng cược!