Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 23: Kết hôn

Edit: huyentrangpcy

Lạc Trăn cuối cùng vẫn mặc bộ lễ phục dạ hội của nhãn hiệu mới nổi kia tham gia buổi họp thường niên ở Hoa Ngu, đến cả Vân Phỉ Thời cũng vì cô mà chuẩn bị, trước buổi tiệc tối tư nhân thì giúp cô thay.

Lúc đến phòng thay đồ, Tùng Hề nói cho cô một chuyện.

"Sandy nghỉ việc rồi."

Trong phòng ngoài cô, Tùng Hề cùng với trợ lý Oánh Oánh thì không còn ai khác. Là nhà thiết kế cùng trợ lý giúp Lạc Trăn điều chỉnh lễ phục.

Nói không kinh ngạc chính là nói dối, Lạc Trăn lập tức hỏi lại: "Sao lại thế được?"

Sandy chính là tay lão làng của Hoa Ngu, tên tuổi trụ cột của Hoa Ngu cho đến bây giờ một nửa đều là nhờ cô ta mà có, Hạ Phùng Trạch từ trước đến nay đều hào phóng, đãi ngộ của công ty với người mới cũng không tồi, càng không nói đến nguyên lão công thần như cô ta, sao bỗng nhiên lại nghỉ việc cơ chứ? Trước đó cũng không có bất hòa gì a!

Hơn nữa công ty để Sandy rời đi chính là để mất đi rất nhiều tài nguyên, chẳng lẽ không nghĩ cho con đường phát triển sau này sao?

Tùng Hề kín như bưng mà lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Lạc Trăn biết dù sao cũng vẫn đang có người ngoài ở đây, cô ấy cũng khó mà nói trắng ra cho được. Lạc Trăn an tâm thử lễ phục, lại tính toán, suy nghĩ một chút.

Bộ lễ phục lấy màu ren đen làm chủ đạo, cổ tròn, tay dài tôn lên đường cong phần nửa trên cơ thể, lớp lót màu da dài từ ngực xuống đùi, bên ngoài được phủ ren đen dài tan trong nước. Phần ren được trang trí bằng những họa tiết thêu hạt cổ điển, đơn giản mà sang trọng, thanh thoát lại gợi cảm.

Lộ nhiều không bằng lộ ít, thoắt ẩn thoắt hiện như này là thích hợp nhất.

Nhà thiết kế nhìn một lượt từ trên xuống dưới thì tương đối hài lòng, "Đến lúc ấy tôi chỉnh eo gọn lại một chút là được rồi."

Lạc Trăn nhìn xuống eo thấy đúng là hơi rộng liền gật gật đầu đồng ý với nhà thiết kế.

Sau khi nhà thiết kế cùng trợ lý rời đi, Lạc Trăn nhận cốc nước được đưa tới, vừa uống vừa hỏi: "Sao lại thế?"

"Tin đồn lan truyền rộng rãi nhất chính là nói cô ta từ chức đi tìm việc khác nhưng thật ra, theo thông tin chính xác từ giám đốc thì cô ta là bị đuổi việc." Tùng Hề tấm tắc thở dài, "Cả Julie cũng không biết sao lại thế này. Hôm trước Hạ tổng bảo Sandy đến văn phòng, khi ra ngoài, sắc mặt Sandy vô cùng vô cùng kém. Theo như Julie nói chính là trong phạm vi mười dặm cả người lẫn vật đều không dám đến gần, ngày hôm sau cô ta liền làm đơn xin từ chức."

"Ý Hạ tổng thì sao?"

"Hẳn là do Sandy ở Hoa Ngu một tay che trời, ngoại trừ Hạ tổng, ai có thể khiến cô ta chịu thiệt chứ? Tôi thấy tám phần là cô ta đã làm chuyện gì ảnh hưởng đến lợi ích công ty nên mới bị Hạ tổng mời lên uống nước."

Nghĩ kỹ hơn, Tùng Hề không khỏi cảm thán mà nói: "Chuyện xấu giấu sau lưng quả thực có quá nhiều, cô may mà có nam thần che chở cho mưa không đến mặt nắng không đến đầu. Còn tôi à, hưởng ké được chút nắng của cô, được Hạ tổng chiếu cố, Sandy mới là từ tầng chót mà chân chính đi lên. Loại chuyện này thấy cũng quá nhiều, thậm chí chính mình cũng sẽ trở thành người bắt đầu loại chuyện này, lâu rồi khó tránh để lại dấu vết, có thể là đυ.ng đến lợi ích công ty rồi đi."

Nhớ lại dáng vẻ của Sandy lúc trước, Lạc Trăn vẫn có chút không thể ngờ được.

Người kia lạnh nhạt mà kiêu ngạo nói với cô: "Đã làm việc ở đây rồi thì đừng có suy nghĩ ngây thơ". Nữ nhân mạnh mẽ, cao ngạo là vậy thế nhưng lại rời Hoa Ngu trước cô một bước.

Cô còn nhớ rất rõ Sandy đã chế giễu mình ra sao khi mình bị điều từ chỗ Sandy sang làm người dưới trướng Tùng Hề.

"Lạc Trăn, cô có thể đi bao xa nào?"

Khi trở về, Lạc Trăn nói chuyện này với Vân Phỉ Thời, lần này anh không bày ra bộ mặt không thèm quan tâm như mọi lần nữa mà ngồi xuống tâm sự cùng cô.

Lạc Trăn không hiểu vì sao lại có chút sợ.

A a a a a, nam thần dạo gần đây như càng ngày càng sợ nhiều hơn, buổi tối vận động nhiều hơn đã đành lại còn thường hay nhìn cô chằm chằm, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng vậy.

"Sao nào, sợ anh ăn em à?" Vân Phi Thời nhướng mày mỉm cười, nét mặt trông thật hiền hòa, dễ gần biết bao.

Yết hầu Lạc Trăn hơi động, thành thật gật đầu, "Ừm!"

Như muốn trêu đùa nhiều thêm chút nữa, nam nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt hiền dịu nhưng đáy mắt đã thoáng hiện lên tia nguy hiểm, anh kéo Lạc Trăn ôm vào lòng, để hô hấp phả lên da thịt cô, cảm giác như lông tơ cũng đều dựng hết cả lên, "Hay là chúng ta bàn chính sự trước đã?"

Lạc Trăn bụm mặt tránh trong ngực anh, oan oan ức ức nói, "Phóng túng quá mức không tốt đâu......"

Anh ôm chặt cô vào lòng, hơi ấm như một sợi dây len lỏi trong tim, sự dịu dàng ấy dù cho là báu vật giá trị liên thành cũng không đổi lấy được.

Thế nên, nếu như có kẻ ngu xuẩn nào dám tới quấy rầy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

"Chuyện người đại diện trước kia của em là do anh tính kế."

Tiếng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mà cô đã chạm qua vô số lần khiến Lạc Trăn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt của anh vẫn dịu dàng như cũ, hệt như ánh dương của những ngày tháng 5, ấm áp sáng ngời, xua tan đi hết thảy những tiêu cực của cô.

Cô dồn cả ánh mắt nhìn anh, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.

Vân Phỉ Thời như có như không vuốt tóc cô, động tác nhẹ nhàng âu yếm, trước ánh mắt dò hỏi của cô anh chậm rãi cúi người, hai trán chạm nhau, hơi thở giao hòa.

"Cho dù là ai cũng không làm hại đến em được."

Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ bùng nổ trong đầu Lạc Trăn, đến cuối cùng mọi thứ như đều dừng lại trong thời khắc này, nào là lời thì thầm dịu dàng, nào là lưu luyến không buông, còn có câu nói kia "Cho dù là ai cũng không làm hại đến em được".

Vậy là đủ rồi, như vậy là đủ rồi.

Có lẽ là vì nửa đời trước tình thân mà cô nhận được quá ít nên ông trời mới mang nam nhân ấm áp kia đến đây, trong dòng chảy thời gian từng chút từng chút thấu hiểu cô, bảo vệ cô hết mực.

Mặc anh hô phong hoán vũ, mặc anh ăn nói hàm hồ, mặc anh khẩu tru bút phạt*, chỉ cần giờ này phút này là thật lòng cũng đã đủ rồi.

*Nguyên raw là 口诛笔伐, có nghĩa là dùng ngòi bút làm vũ khí; dùng văn chương để lên án tội trạng.

Mũi bỗng nhiên khó chịu, trong l*иg ngực là càng là cảm giác khó mà miêu tả được......

"Vân Phỉ Thời, chúng ta kết hôn đi!"

Ánh mắt anh trầm xuống một lát rồi đáp:

"Được."

*****

Bởi vì không khí lạnh năm nay đến sớm nên ở Lan Hải mới tháng 12 thôi mà đã đón tuyết đầu mùa đông, cả thành phố phồn hoa chỉ qua một đêm đã bị tuyết trắng phủ đầy. Lúc tuyết ngừng rơi cũng là lúc quần áo trên người đã bị tuyết phủ kín, mặt trời cũng bắt đầu ló dạng, người người ai nấy đều mặc quần áo dày cộm ra ngoài chơi tuyết.

Bệnh nhân mắc ung thư lười thời kỳ cuối như Lạc Trăn tiếp tục cố thủ ở nhà ăn no chờ chết.

Vợ ngoan mẹ hiền Vân Phỉ Thời tiên sinh bưng một cái ly màu nâu thẫm đến, trong tay còn cầm theo mấy viên thuốc.

Lạc Trăn ngoan ngoãn uống thuốc cùng thứ màu nâu sẫm kia vào bụng, cau mày uống hết trong một ngụm, "Thuốc cảm cúm này khó uống quá đi! Thật sự khó uống quá mà!"

Vân Phỉ Thời nhẫn nại cười cười, "Ngoan, thuốc đắng dã tật."

Nhìn thấy dáng vẻ muốn cười không cười được của anh Lạc Trăn liền giận sôi máu, tiện tay ném gối ôm về phía anh, thở phì phì: "Đều tại anh!"

Vân Phỉ Thời nâng cánh tay lên đỡ, thành thành khẩn khẩn nhận sai: "Đều do anh."

Dáng vẻ trung thực nhận sai của anh làm cơn giận của Lạc Trăn bay đi không ít, nhưng anh thật sự đáng trách sao, dù gì cũng không phải một mình anh phải chịu trách nhiệm...

Có thể là do thời tiết gần đây quá lạnh, hai người lại quá nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức mỗi ngày đều không biết xấu hổ mà đưa đẩy tình chàng ý thϊếp, hơn nữa khoảng thời gian nam thần có nhu cầu Khụ khụ khụ... Quá mãnh liệt, tình thú trong phòng tắm hết sức tập trung, cũng không khống chế được, cô liền bị cảm lạnh...

Vậy mà người nào đó lại bình yên vô sự.

Sao giữa nam nữ với nhau mà lại có sự khác biệt lớn đến thế chứ!

Nhưng thân hình nam thần cũng không tồi a, dáng người kia quả là trăm nghe không một thấy... Cơ bụng... Cơ bụng thật đẹp... ( đôi mắt si mê)

Lạc Trăn vốn còn đang nghĩ về nguyên nhân lần cảm cúm này nhưng lại vô duyên vô cớ nghĩ tới chuyện không nên nghĩ. Vậy nên khi Vân Phỉ Thời cầm cái ly trở về phòng khách, vừa đúng lúc nhìn thấy hai gò má đỏ ửng cùng cặp mắt đầy xuân sắc của cô.

Cặp má đỏ ửng kia là do đang ốm, có thể tạm chấp nhận, nhưng cặp mắt đầy xuân sắc kia, không có lí do nào phù hợp cả...

Vẫn may rằng lần này không đợi Vân Phi Thời kịp xem trò vui thì Lạc Trăn đã phục hồi lại tinh thần đánh đòn phủ đầu, mở miệng nói: "Hề Hề đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho em, em không thể vác bệnh đi sinh nhật được, như vậy rất không tốt a!" Dáng vẻ như trẻ con được nuông chiều này không những không làm người ta chán ghét mà ngược lại lại khiến người ta rất thích.

Vân Phỉ Thời ngồi trên sô pha, ngồi gần cô hơn, ôm lấy người thật chặt. Lạc Trăn tuy rằng ngoài miệng nói chán ghét nhưng thân thể lại rất thành thật mà ngoan ngoãn để anh ôm.

"Muốn phạt anh như nào thì tùy em."

Lạc Trăn bỗng nhiên thở dài, "Ai! Em sao dám phạt anh cơ chứ!"

Vân Phỉ Thời mỉm cười, "Em muốn cãi nhau với anh?"

"Trước tiên xem xem cái mộ tình yêu này dáng dấp ra làm sao đã!" Lạc Trăn làm bộ vô cùng chân thật mà giải thích, cứ làm như nó có thật vậy, "Chúng ta có nên định ra ước pháp tam chương* gì đó không? Chẳng hạn như không được lừa em, mắng em, phải quan tâm đến em, lúc em vui anh phải chia sẻ cùng em, lúc em buồn thì anh phải dỗ em vui, mãi mãi đều phải thấy em là đẹp nhất, đến cả nằm mơ cũng muốn mơ về em..."

*Ước pháp tam chương: gốc là 约法三章, chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản.

Không hổ là diễn viên, kịch bản quả thật không tồi!

Vân Phỉ Thời trầm tư một lát rồi nghiêm túc nói: "Những điều phía trước em không cần lo lắng, điều thứ hai đếm ngược em cũng không cần hoài nghi, điều cuối cùng..." Giọng nói có chút khó xử, "Anh sẽ cố hết sức."

Lạc Trăn rất hài lòng về đáp án kia, có qua cũng phải có lại, vì thế nàng âm nam nhân của mình, trịnh trọng hứa hẹn: "Em cũng sẽ không lừa anh, không giận anh, sẽ quan tâm anh, khi anh vui em sẽ là người chia sẻ cùng anh, khi anh buồn em sẽ có mặt giúp anh vui lên, trong lòng em anh vĩnh viễn đều đẹp nhất, mỗi ngày nằm mơ em đều sẽ mơ thấy anh rồi cười tỉnh lại!"

Hai mắt cô sáng lấp lánh, như chứa đựng cả trời sao, mời gọi anh mau mau đến hôn, sau đó nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Được."

Người con gái của anh luôn là người khiến anh trầm luân không dứt, lỡ xảy bước chân thì không nhấc lên được nữa.

Ngày 12 tháng 12 - sinh nhật Lạc Trăn.

Đêm ngày 11 tháng 12, Lan Hải đổ trận tuyết lớn, Lạc Trăn đứng trước cửa sổ sát đất trầm tư trong chốc lát, cầm di động gạt ra một dãy số điện thoại.

Điện thoại đổ chuông thật lâu mới có người bắt máy, là một giọng nữ xa lạ.

"Chào ngài, tôi là Duy Cơ, Mễ Lợi bây giờ đang ở công ty, tôi có thể giúp gì cho ngài không?"

Lạc Trăn sửng sốt, đầu dây bên kia lại lặp lại một lần, nàng lúc này mới nói lên lời: "Cháu là Edith."

Người phụ nữ kia vài giây sau mới trả lời: "Edith? Xin lỗi, ta không biết là cháu, cháu đợi chút, ta đưa máy cho Mễ Lợi ngay đây!"

Bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Lạc Trăn nghe thấy âm thanh kia thì lòng như nổi trống.

Cô gần như muốn tắt máy ngay lập tức, thậm chí còn hy vọng trong đầu rằng bên kia sẽ nói Mễ Lợi không có thời gian nghe điện thoại.

Cô không biết nên nói với bà như thế nào...

Trời chiều lòng người, cuối cùng điện thoại vẫn đến tay chủ nhân của nó, giọng nữ nhẹ nhàng, thanh thoát từ bên kia truyền tới, "Lạc Trăn?"

" Mẹ."

"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Lòng bàn tay bất tri bất giác đã đổ đầy mồ hôi, ngoài cửa tuyết bay lả tả, trong xã khu, có mấy chiếc xe thưa thớt đi qua, từ trên cao nhìn xuống ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng cả mặt đường đầy tuyết.

Đèn vạn nhà vẫn sáng như cũ, bên trong mỗi ánh đèn đều là những bộn bề lo toan của củi gạo muối dầu, buồn vui tan hợp không muốn để người khác biết.

Hai người không quen biết nhau, từ xa lạ rồi gặp gỡ, không biết trên đường kia phải gặp qua nhau bao nhiêu lần mới có thể trùng phùng, không biết phải trải qua bao nhiêu đắng cay chua ngọt mới có thể tay nắm tay nâng đỡ lấy nhau trong hoạn nạn, không biết phải vượt qua bao nhiêu ngày đêm cô độc mới có thể hợp thành một tổ ấm hoàn chỉnh cho ngọn đèn dầu ấm áp kia sáng lên.

Tác giả có lời muốn nói: Ta sợ chúc vui vẻ thì bị nói là không có văn hóa, chúc an khang lại bị nói là làm màu.

Ngay cả Tết Trung Thu cũng bắt đầu không ổn, cho nên ta ở đây chúc mọi người Tết Trung Thu phất nhanh

Kết quả nhận ra Tết Trung Thu phất nhanh cũng không tốt

Cho nên trước tiên ta chúc mọi người năm mới vui vẻ.jpg

( ↑ biểu tình bao văn tự hóa) (?ω?)

Chúc trung thu vui vẻ!

- -------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.