Kính Vị Tình Thương

Chương 24: Thầm uốn mình theo bố cục của người

Chương 24: Thầm uốn mình theo bố cục của người

Tề Nhan khép lại sách cổ trong tay, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.

Nam Cung Tĩnh Nữ đã sớm được cung tì hầu hạ tắm gội, dùng qua điểm tâm và bữa trưa xong.

Tề Nhan suy tư một lúc thì đã hiểu: Theo lý, mặc dù hôm nay là ngày kế đại hôn, cung tì cũng sẽ không dám để Nam Cung Tĩnh Nữ bỏ lỡ hai bữa, hẳn là đối phương đã sớm tỉnh nhưng Xuân Đào không có tới thông báo cho nàng.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, phò mã thoạt nhìn là hoàng thân quốc thích vô cùng cao quý, nhưng hết thảy của bản thân đều đến từ thái độ của chính công chúa.

Ở trong công chúa phủ, địa vị của một phò mã "không được sủng" còn kém xa một nữ sự chưởng sự thân cận.

Xuân Đào làm nữ quan chưởng sự ở công chúa phủ, tất nhiên không cần nghe lệnh của phò mã trước khi công chúa tỏ rõ thái độ.

Mà Nam Cung Tĩnh Nữ cao cao tại thượng không có nhìn thấy những chuyện dơ bẩn do hạ nhân mình làm ra. Nàng còn không chưa nghĩ xem nên sống chung với vị phò mã xa lạ này như thế nào, Tề Nhan quen thức dậy sớm vừa lúc khiến nàng giảm bớt áp lực.

Đến nỗi việc dùng bữa mà không gọi Tề Nhan tới, một mặt là cung tì không có nhắc nhở Nam Cung Tĩnh Nữ, chờ đến khi nàng nhớ tới trong phủ có thêm một người nữa thì đã qua giờ dùng cơm.

Nàng lạc quan nghĩ: Công chúa phủ có đầy đủ mọi thứ, chẳng lẽ còn sẽ không có cơm cho Tề Nhan ăn sao?

Nhưng mà Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ sai rồi, công chúa phủ to lớn xác thật không có "chuẩn bị" cơm nước cho Tề Nhan.

Công chúa phủ có tổng cộng hai phòng bếp, phòng bếp nhỏ là nơi chuyên môn nấu thức ăn cho Nam Cung Tĩnh Nữ, cái còn lại là để cho bọn hạ nhân sử dụng.

Phần lớn mệnh lệnh của công chúa phủ đều được hai vị nữ quan chưởng sự truyền đạt xuống, từ góc độ nào đó mà nói: Xuân Đào và Thu Cúc đại diện cho Nam Cung Tĩnh Nữ.

Tề Nhan "đắc tội" Xuân Đào, nữ quan chưởng sự không truyền mệnh lệnh, người của nhà bếp nhỏ hơn nào dám tự mình nấu thức ăn.

Dù cho Tề Nhan không ngại ăn thức ăn của hạ nhân, nhưng phò mã cũng là chủ tử, những hạ nhân đó tuyệt đối không dám chia thức ăn cho nàng.

Trải qua nửa ngày sắp xếp, Tề Nhan đại khái đã nghĩ xong kế hoạch báo thù mới.

Việc đầu tiên phải làm chính là nhổ bỏ hai vị nữ quan chưởng sự trung thành và tận tâm này!

Hai người kia đã là người hầu khi Nam Cung Nhượng còn làm thừa tướng, từ nhỏ đã hầu hạ Nam Cung Tĩnh Nữ, cảm tình của chủ tớ ba người cực kỳ tốt. Hai nữ quan này đã sớm đủ tuổi xuất cung, nhưng lại còn cam tâm tình nguyện lưu lại, có thể thấy được trung thành cỡ nào.

Có hai "nhân tinh" từng trải như vậy ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Tề Nhan để sách cổ lại chỗ cũ, đứng dậy đi đến chính điện.

Nam Cung Tĩnh Nữ đang chán nản chơi cửu liên hoàn [1], Thu Cúc ngồi ở một bên may vá, mà người trực đêm hôm qua là Xuân Đào thì đã được Nam Cung Tĩnh Nữ cho phép nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.

[1] Cửu liên hoàn: là một trò chơi thường được lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Cách chơi Cửu liên hoàn như sau: có 9 vòng tròn, trên mỗi một vòng đều nối một cái thẳng, mỗi một cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của một miếng gỗ. Do đoạn cuối của mỗi chiếc que đều được thắt nút cho nên chiếc que chỉ có thể di động lên trên xuống dưới trong cái lỗ nhỏ, mà không thể thò ra khỏi miếng gỗ.

Tề Nhan đi đến ngoài cửa điện, hỏi cung tì canh giữ ở cửa: "Điện hạ có ở bên trong hay không?"

"Có, phò mã gia có cần nô tỳ thông truyền không?"

"Làm phiền."

Cung tì đẩy cửa nhỏ bước vào đại điện và hành lễ vạn phúc, nói bên tai Thu Cúc: "Phò mã gia cầu kiến điện hạ, đang chờ ở ngoài điện."

Thu Cúc gật đầu, đi đến bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ."

"Hả?" Nam Cung Tĩnh Nữ một tay chống cằm, một tay khác thì tìm cách mở cửu liên hoàn.

"Phò mã gia cầu kiến."

"Cho hắn vào đi."

Thu Cúc xoay người gật đầu, cung tì lĩnh mệnh rời đi, gọi một cung tì khác mở cửa điện ra: "Điện hạ cho mời."

"Đa tạ."

Thu Cúc hành lễ với Tề Nhan, thu kim chỉ rồi lui ra ngoài.

"Tề Nhan tham kiến điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."

"Tạ điện hạ."

Hai người nhìn nhau không nói gì, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không được tự nhiên, đơn giản đẩy cửu liên hoàn về phía trước: "Ngươi có thể giải được không?"

"Thần có thể thử một lần."

"Vậy ngươi giải thay bản cung đi."

Tề Nhan lại che bụng, cười khổ và nói: "Trước khi giải, điện hạ có thể thưởng cho thần mấy khối điểm tâm được không?" Nói xong, nàng nhìn hai đĩa điểm tâm trên bàn, hơi mím môi.

Nam Cung Tĩnh Nữ kinh ngạc nhìn Tề Nhan: "Ngươi còn chưa dùng bữa sao?"

Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Thần đọc sách nên quên canh giờ, bỏ lỡ cả hai bữa."

Nam Cung Tĩnh Nữ mày đẹp nhíu lại: "Hạ nhân chưa đưa cơm cho ngươi sao? Nếu đói bụng vì sao không truyền thiện?"

Nghe vậy, Tề Nhan dùng đôi mắt màu hổ phách bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, cười khổ mà không nói.

Nam Cung Tĩnh Nữ lấy lại cửu liên hoàn, đẩy hai đĩa điểm tâm trên bàn về phía trước: "Ngươi ăn đi."

"Đa tạ điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ chống cằm nhìn Tề Nhan ăn liên tục ba khối, lúc này tốc độ lấy điểm tâm mới chậm lại, xem ra người này thật sự đói lả.

Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ là công chúa được sủng ái nhất, nhưng tính tình nàng ôn hòa, không hề khắt khe hạ nhân. Đôi khi nàng cũng cáu kỉnh, nhưng rất nhanh sẽ dịu đi, lúc trước tuy rằng nàng đá Tề Nhan một cú ở trên đường, nhưng cũng không có phơi bày thân phận truy cứu tội Tề Nhan đυ.ng phải nàng.

Thông qua việc đó, Tề Nhan đã đoán được tính tình của đối phương, vì thế cố ý diễn rằng bản thân đã chịu rất nhiều "oan ức".

Quả nhiên, khi hai đĩa điểm tâm đều thấy đáy, ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ hiện lên chút áy náy: "Ngươi có no chưa? Có muốn truyền thiện hay không?"

"Đa tạ điện hạ thương xót, là thần tự mình bỏ lỡ canh giờ dùng bữa, không cần làm phiền."

"Vậy... ngươi ăn no rồi à?"

Tề Nhan gật đầu, dùng ánh mắt chân thành nhìn chăm chú vào Nam Cung Tĩnh Nữ, mở ra bàn tay sạch sẽ với những ngón tay thon dài khớp xương mảnh khảnh: "Thỉnh điện hạ giao cửu liên hoàn cho thần."

"A, được." Nam Cung Tĩnh Nữ đưa cửu liên hoàn tới tay Tề Nhan: "Bản cung đã thử mười mấy ngày nay, nhưng vẫn luôn không tìm được cách giải."

Tề Nhan cầm cửu liên hoàn lắc lắc ở trước mặt, vòng và móc va vào nhau tạo ra những âm thanh trong trẻo. Nàng thử một chút, trong lòng hiểu rõ: "Điện hạ, chỉ cần mở ra là được sao?"

"Ừm."

"Dùng bất kỳ cách gì cũng đều được?"

"Ừm!"

Nam Cung Tĩnh Nữ vừa dứt lời, Tề Nhan đã buông thỏng hai tay.

Theo một tiếng giòn vang, cửu liên hoàn vỡ thành mấy mảnh, Tề Nhan cúi người nhặt một mảnh nhỏ lên, bày ra bàn: "Đã giải xong."

Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không vui: "Ngươi chơi xấu!"

Tề Nhan đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Điện hạ chỉ nói mở ra là được, vẫn chưa yêu cầu cửu liên hoàn phải hoàn hảo không tổn hại gì, lại nói..." Tề Nhan dừng lại giữa chừng, làm người nghe không khỏi tò mò.

"Cái gì?"

"Thần đã từng đọc một quyển sách cổ, "cửu liên hoàn" là mối khối hoàn bích được người có tay nghề giỏi điêu khắc mà thành, hoàn toàn liên kết kín kẽ, chỉ có cách này mới có thể giải được."

Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩn người, ôm cánh tay xoay đầu "hừ" một tiếng, Tề Nhan lại có chút hoảng hốt: Nếu như Tiểu Điệp còn sống...

Nhưng sự khác thường này chỉ thoáng qua giây lát, cừu hận mà nàng gánh vác trong lòng không cho phép nàng thất thố.

Tề Nhan sắp xếp lại cảm xúc, nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Thần phải làm gì mới có thể khiến điện hạ thoải mái?"

Thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ có chút buông lỏng, ánh mắt vô cùng chờ mong: Nàng muốn ra phủ đi dạo!

Tề Nhan đã từng thấy dáng vẻ này trước đây, đó là khi nàng vẫn còn là thảo nguyên vương tử: Vào đông, nàng dụ bắt thỏ hoang cho Tiểu Điệp, thỏ hoang ngửi được hương cỏ khô, nó ló đầu nhìn dáo dác ở ngoài cái bẫy, dáng vẻ của nó không khác gì Nam Cung Tĩnh Nữ giờ phút này.

"Không bằng để thần kể chuyện cho điện hạ nghe?"

Nam Cung Tĩnh Nữ càng tức giận, hờn dỗi nói: "Bản cung không thích!"

Tề Nhan dịu dàng dỗ dành: "Trong sách có hoàng kim phòng, còn có nhan như ngọc."

"Bản cung không thiếu vàng bạc châu báu, cũng không cần mỹ kiều nga."

Tề Nhan cong cong khóe miệng, xem ra trước đây vị Trăn Trăn công chúa này đã từng đọc vài quyển sách: "Vậy...thần chơi cờ với điện hạ được không?"

"Bản cung không biết chơi cờ!" Nam Cung Tĩnh Nữ tức giận trừng mắt nhìn Tề Nhan, suýt nữa lớn tiếng nói bản thân muốn ra phủ. Người này sao có thể ngốc đến như vậy!

Tề Nhan sao có thể không biết? Nhưng nàng rất hiểu tính nết của trẻ con: Đồ vật dễ dàng có được thì sẽ không biết quý trọng.

"Cờ đạo thiên biến vạn hóa, phong phú toàn diện, chắc chắn điện hạ sẽ thích."

"...Thật vậy sao?"

"Thử một lần sẽ biết."

Nam Cung Tĩnh Nữ nửa tin nửa ngờ, nhìn ánh mắt Tề Nhan chân thành lại có chút chờ mong thì vẫn gật gật đầu, mệnh Thu Cúc mang bàn cờ đến.

Tề Nhan giảng giải quy tắc cơ bản cho Nam Cung Tĩnh Nữ trước, sau đó bày mấy ván cờ đơn giản.

"Điện hạ thử một chút, nên hạ cờ ở đâu mới có thể ăn luôn quân trắng?"

Nam Cung Tĩnh Nữ ngắm nhìn bàn cờ một chốc, nhanh chóng hạ cờ.

Tề Nhan gật đầu, lại bày một tàn cục đánh kép: "Điện hạ thử lại được không?"

Lần này Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chỉ đơn giản nhìn lướt qua, nàng lập tức hạ quân đen vô cùng chuẩn xác. Như thế khiến cho Tề Nhan có chút bất ngờ, nàng lại bày một tàn cục mà nàng định lần sau sẽ dạy: "Điện hạ?"

Nam Cung Tĩnh Nữ kẹp một quân đen trên tay, vô cùng chuyên chú nhìn bàn cờ, một lát sau nàng mới hạ cờ, ngẩng đầu nhìn Tề Nhan: "Đúng không?"

Tề Nhan cười, tự đáy lòng khen: "Điện hạ thật đúng là thông minh nhanh trí, một điểm liền thông."

"Thật sao?" Nam Cung Tĩnh Nữ kiêu ngạo hất cằm, cũng không còn u sầu vì không thể ra ngoài. Nàng nghiễm nhiên là một hài tử được khích lệ mà quên mất "ước nguyện ban đầu".

Tề Nhan mỉm cười, trong lòng có chút nghi hoặc: Một vị công chúa được trăm ngàn sủng ái, vì sao lại dễ dỗ như vậy?

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ có hứng thú, Tề Nhan tận dụng thời cơ, tiếp tục bày ra một tàn cục khác.

Nhưng lúc này Tề Nhan không những nhìn mà còn nghiêm túc nói: "Khi bằng tuổi điện hạ, thần từng bị tàn cục này quấy nhiễu thật lâu." Nói xong, nàng điểm một đường trên bàn cờ, còn nói thêm: "Năm đó thần đặt quân đen ở nơi này, sư phụ nhìn rồi bảo là không tốt. Điện hạ nhìn xem, nên hạ cờ ở đâu mới tốt hơn?"

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe xong thì theo bản năng ưỡn ngực, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, dáng vẻ nàng tựa như đang gánh vác một trọng trách gì đó to lớn.

Ban đầu nàng được khích lệ, lúc sau Tề Nhan càng mở miệng xin nàng "giúp đỡ". Nam Cung Tĩnh Nữ từng có rất nhiều vị sư phụ, nhưng những người đó đều kính trọng nàng, tư thái lại vô cùng cứng nhắc, ngược lại cầu nàng như Tề Nhan vẫn là người đầu tiên.

Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy rất mới lạ, nàng nghẹn một mạch, theo bản năng không muốn làm người này "thất vọng".

Đây là một lần dạy học đặc biệt, sự tin tưởng và ý thức trách nhiệm bất tri bất giác sinh ra.

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm ngâm thật lâu, Tề Nhan lại đúng lúc nói: "Điện hạ ngài xem, quân đen bên trái đang trong thế vây kín, nếu điện hạ hạ cờ ở vị trí trước kia của thần thì có thể giải nguy cho quân trắng, nhưng lại mất đi cơ hội phản công. Nếu như quân đen nắm lấy cơ hội này phản đòn, thế cục sẽ lại một lần nữa lâm vào nguy cấp."

Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi đăm chiêu thật lâu rồi mới quyết tâm hạ cờ, kết quả chiêu thức ấy khiến cho quân trắng đang chiếm ưu thế một nửa giang sơn bị chôn vùi toàn bộ.