Ngọc Thạch Phi Ngọc

Chương 8

Chương thứ tám

Ban nhạc của Mục Đào

☆ ☆ ☆

Đi vào bên trong quán bar, đầu Vương Mân liền có chút ẩn ẩn phát đau.

Cảm giác đầu tiên nơi này cho cậu là chật chội: toàn bộ là đầu người, chen vai sát cánh, lúc gặp lối đi quá hẹp còn phải nghiêng người mới qua được.

Cảm giác thứ hai là huyên náo: DJ khàn cả giọng, dàn nhạc phát ta tiếng đinh tai nhứt óc, thanh âm đám người gào thét vui vẻ.

Cảm giác thứ ba là ái muội, hoặc phải nói là nguy hiểm. Ngoại trừ sàn nhảy như quần ma loạn vũ (lũ quỷ múa loạn), cả trai lẫn gái ngồi trên ghế salông ở một bên uống rượu, cười như không cười mà tán tỉnh lẫn nhau, ngợp trong vàng son.

Tiếu Lang tựa hồ muốn nói gì đó, Vương Mân lại chẳng thể nghe được, Tiếu Lang chòm qua lớn tiếng hét vào lỗ tai Vương Mân, "Nơi này thiệt náo nhiệt ha!" Hơi thở ấm áp phun trên vành tai, truyền đến một trận cảm giác như điện giật...

Thì ra là thế. Chính là hoàn cảnh u ám ồn ào như vậy, có thể khiến cho mọi người dám làm hết thảy những chuyện ban ngày không dám làm. Tứ chi đụng chạm, lời tâm tình ái muội, thậm chí càng tiếp cận thêm một bước ― quan hệ tình dục... Toàn bộ mọi việc, phát sinh ở chỗ này, đều có thể được tha thứ.

Nhưng mà, có thể hiểu được không có nghĩa là có thể chấp nhận, nội tâm truyền thống như Vương Mân vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Ba người còn lại, Tiếu Lang thì mang theo bộ dạng cảm thấy vô cùng hứng thú mà vươn cổ hết nhìn đông đến nhìn tây, Tề Huy Thành lại càng không cần phải nói, trên trán đã vì hưng phấn mà xuất ra một tầng mồ hồi mỏng; Vương Mân thấy Dụ Niên liên tiếp nhíu mày y như mình, quả nhiên cậu ấy phản cảm loại địa phương như thế này, dù sao thiếu niên này ngay từ đầu đã cho người khác cảm giác lạnh lùng thuần khiết.

Đúng lúc này, Mục Đào gọi điện đến.

Vương Mân ấn phím nghe, lại cơ hồ không nghe được điện thoại đầu bên kia đang nói cái gì, bởi vì âm lượng xung quanh đã muốn vượt qua mức decibel tối đa của di động.

Vương Mân cúp điện thoại gởi tin nhắn cho Mục Đào, "Bọn này đang ở đang sảnh."

"Trực tiếp đi lên QDP ở lầu hai đi, đừng ở dưới QNP." Mục Đào tựa hồ kịp phản ứng Vương Mân đọc không hiểu, ngay sau đó lại gởi đến một tin nhắn giải thích, QDP là Queen Day Palace, QNP là Queen Night Palace.

Vương Mân ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu có treo 'bảng hướng dẫn QDP', lập tức dẫn ba người tìm được thang máy đi lên lầu.

Mục Đào đã chờ sẵn ở cửa thang máy, nhìn thấy bọn họ lập tức huýt sáo một cái, vui vẻ nhiệt tình nói, "Thất lễ thất lễ, vốn phải đi xuống đón mấy ông, nhưng vừa rồi luyện tập với đám bạn trong nhóm, không nghe mấy ông gọi điện đến, mấy người bên dưới không có gây phiền toái cho mấy ông chứ?"

(Ngoại trừ Dụ Niên thiếu chút nữa bị ngăn ở bên ngoài, cũng không có tình huống nào khác)

Mục Đào dẫn bốn người đi đến vị trí gần sân khấu nhất, chỉ vào một bộ ghế sôpha nói, "Chỗ này là anh giữ lại cho mấy chú! Thế nào?"

Tề Huy Thành đặt mông ngồi lên sôpha mềm mại, kêu lên, "Quá sung sướng!"

Hoàn cảnh của lầu hai quả nhiên an tĩnh tao nhã hơn rất nhiều so với lầu một, ngọn đèn tuy rằng cũng không quá sáng, nhưng không đến mức lấp lóe xoay tròn như vừa rồi, khiến người ta hoa cả mắt hoặc đầu choáng váng não trướng lên.

Khách nhân nơi này thoạt nhìn cũng cao cấp hơn so với dưới lầu, không có bất luận hành vi cầm thú nào, ít nhất áo mũ cũng chỉnh tề.

Không gian không lớn, chỉ có thể chứa được năm mươi người. Không có sàn nhảy, thính phòng là loại không gian mở vô cùng đặc sắc, dùng một vòng ghế sôpha vây xung quanh, có một số nơi che lại bằng tấm màn mỏng.

Ngay phía trước là sân khấu biểu diễn, trên sân khấu có đặt một dàn trống và piano, một người trẻ tuổi mặc áo sơmi khoác ghi-lê đen đang ngồi ở đàng kia đánh đàn. Tiếng piano được nghe lúc vừa tiến vào là từ nơi này truyền ra.

So sánh với nơi này thì QNP lầu dưới tựa như một đêm diễn về cuộc sống xa hoa lãng phí của một vị nữ hoàng.

"Hiệu quả cách âm giữa trên lầu và dưới lầu thiệt tốt ha." Tề Huy Thành nói. Bên dưới náo loạn đến lật trời, phía trên lại một chút cũng không nghe được, quả thực là hai thế giới!

Mục Đào kêu lên với một cậu thanh niên đứng ở cách đó không xa, "Tiểu Văn, pha giúp vài ly rượu chanh cho mấy thằng bạn của tui đi!"

Người được gọi tên bên kia đáp lời 'Được rồi', liền đi về phía quầy bar bên cạnh.

Nhân viên phục vụ và người biểu diễn trên lầu hai ăn mặc rất tùy ý, nếu Mục Đào không nói câu chào hỏi vừa rồi, bọn họ còn nghĩ rằng cái cậu Tiểu Văn kia cũng là khách!

Mục Đào lấy một gói thuốc lá từ trong túi tiền ra, rút mấy điếu chia cho mọi người.

Tiếu Lang hỏi. "Nơi này có thể hút thuốc sao?"

"Có tui thì có thể!" Mục Đào nháy mắt trái một cái với Tiếu Lang, xem ra động tác của cậu ta đối với cậu trai xinh đẹp nào cũng y như nhau, "Cưng là em trai của Vương Mân phải không? Bộ dạng thật đẹp trai ha!"

Tiếu Lang cười hiện lên một cái má lúm đồng tiền, nói "Chào Đào ca!"

Mục Đào chớp chớp mắt, nói với Vương Mân, "Cậu em này của ông thật sự rất ngoan nha!"

Vương Mân cười vươn cánh tay, giả vờ vô ý mà vòng qua lưng Tiếu Lang, khoát lên trên bờ vai cậu, ôm vào trong ngực của mình, nói "Nếu không sao có thể là em trai tui?"

Tiếu Lang tựa vào người Vương Mân, động tác của hai người tự nhiên hài hòa, một chút cũng không khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên.

Tiếu Lang ngậm thuốc, mượn lửa của Vương Mân, bất đầu hít vào một ngụm khói.

Dụ Niên dùng hộp diêm trên bàn trà châm điếu thuốc, học theo động tác của Tiếu Lang mà hít vào.

Tiếu Lang ỷ lớn hơn lên mặt hỏi Dụ Niên, "Cảm giác không tồi phải không?"

Dụ Niên: "Khó hút."

Tiếu Lang cười ha ha, "Tui cũng thấy vậy!"

Dụ Niên làm ra một bộ biểu tình 'Vậy ông còn hút', liền thấy Tiếu Lang thiệt suất mà phun một ngụm khói vào trong không trung, nói "Có thể giả vờ lãnh khốc!"

"..." Người này, thật khiến người ta không thể không thích mà! Được rồi, vì giả vờ lãnh khốc vậy. Dụ Niên híp mắt hút một hơi thuốc, sau đó chậm rãi để khói trắng tràn ra từ trong miệng.

Giữa sương khói, tư thái của thiếu niên có vẻ có chút mị hoặc, hoàn toàn không phù hợp với đôi mắt trong veo kia, cùng với một tia mê mang trên vẻ mặt, khiến cho mọi người đang ngồi sôi nổi đưa mắt nhìn.

"Yo, mấy người này là ai vậy?" Bất chợt có một nữ sinh xinh đẹp có mái tóc dài nhuộm màu nâu đi tới, dáng người thướt tha, thanh âm ngọt ngào.

Mục Đào giới thiệu cho mọi người làm quen, "Đây là thành viên trong ban nhạc của bọn này, mỹ nữ Hùng Ngữ Kỳ!"

"Ngữ Kỳ!" Mỹ nữ giận dữ dậm chân.

"Ha ha ha..." Mục Đào cười to đính chính, "Ừ, Ngữ Kỳ, Ngữ Kỳ!"

Hóa ra cô bạn mỹ nữ này họ Hùng, nhưng bởi vì họ Hùng thật sự rất khó nghe, cho nên lúc giới thiệu tên luôn chỉ nói là Ngữ Kỳ (tuy rằng mấy người trong đám bọn họ vẫn lén lút gọi cô nàng là Hùng Ngữ

Kỳ hoặc Hùng tỷ...)

Mục Đào lại gọi ba người khác trong ban nhạc đến giới thiệu, cậu thanh niên piano kia là sinh viên của học viện âm nhạc, tên được đặt y như đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp —— Hạ Bất Phàm!

Một cô bé chơi trống, đúng vậy, là cô bé, tên Hề Khả, mới học lớp 10. Ba mẹ Hề Khả đều là giảng viên học viện âm nhạc, nhưng cô bé từ nhỏ đã phản nghịch, đi theo lăn lộn cùng ông anh Hạ Bất Phàm, đủ loại về mối quan hệ giữa họ lại là một câu chuyện khác, nhưng vấn đề này sẽ không được nhắc ở đây.

Có thêm một người chơi ghita Bass, diện mạo phổ thông, cũng rất ít nói, Mục Đào một câu giới thiệu xong, sau đó mọi người cũng quên mất tên cậu ta, phỏng chừng chỉ là một người qua đường (trong truyện này).

Tiếu Lang hơi tò mò cả đám lai lịch khác nhau như vậy sao có thể hợp thành một ban, liền hỏi, "Sao mọi người lại biết nhau?"

Ngữ Kỳ nói, "Quen trên mạng đó!"

Mục Đào: "Ừ, trên mạng có một diễn đàn về nghệ sĩ Bắc Kinh tương đối chuyên nghiệp, lên đó lê la một thời gian có thể quen biết không ít người."

Tiếu Lang liền nhớ tới đám bạn tốt của mình trong game Hiệp Minh, hình như cũng có không ít người ở Bắc Kinh, còn có A Phi cũng học ở Khoa Đại, lập tức nghĩ trở về sẽ liên hệ bọn họ thử xem.

"Hoàn cảnh của QDP tốt hơn QNP rất nhiều, vì sao lại ít người như vậy?" Vương Mân thật thích bầu không khí yên tĩnh ở nơi này.

Mục Đào kiêu ngạo nói, "Nơi này là đặc biệt mà, nếu không phải vừa rồi tui đón mấy ông ở cửa thang máy, mấy ông sẽ vào được sao?"

Tiếu Lang vỗ tay một cái, nói "Đây gọi là ghế lô VIP phải không!"

"Cũng có thể nói như vậy."

Nhân viên phục vụ Tiểu Văn vừa bưng rượu tới, Mục Đào liền nói với cậu ta, "Mấy người này là bạn cùng phòng của tui ở Kinh Đại, ông làm quen một chút đi, về sau có đến đây nữa nhớ giảm giá đó."

"Nhất định rồi!" Tiểu Văn nhìn một vòng cả đám, thời gian tầm mắt dừng lại trên người Dụ Niên dài nhất, sau đó nói, "Đào ca, bạn cùng phòng của ông sao mỗi người đều đẹp trai hơn ông hết vậy!"

Mục Đào: "..."

Mọi người lại xem xét một chút giá tiền rượu ở nơi này, vừa nhìn liền muốn rớt cằm, một ly Cocktail bình thường đã 98 đồng, đắt hơn một chút cũng đã hai ba trăm đồng, nước khoáng rẻ nhất cũng đã 20 đồng một chai!

Giá tiền này đối với trên 90% sinh viên mà nói đều là con số trên trời! Tề Huy Thành, Dụ Niên và Tiếu Lang đều có chút há hốc mồm, trong miệng uống ly rượu vị chanh đường, nhất thời có loại cảm giác uống nước trường sinh.

"Đến nơi này đa số là uống một ly rượu nghe ca hát cả đêm, hoàn cảnh tốt như vậy, âm nhạc hay như vậy, tốn một hai trăm đồng cũng không đắt phải không!" Mục Đào giải thích xong, hào sảng nói, "Hôm nay mấy ông có thể đến đây, tui rất cao hứng! Phí dụng toàn bộ tính cho anh đây!"

Tiểu Văn tựa như đùa giỡn mà bỏ thêm một câu, "Vậy khấu trừ trong phí biểu diễn của Đào ca nhé!" Mục Đào: "Ok thôi!"

Qua bảy giờ, người dần dần nhiều hơn.

Mấy người nhóm Mục Đào ở trước sân khấu nhẹ giọng luyện tập đàn hát, ngẫu nhiên dừng lại một chút, mọi người lại thương lượng một phen, thật giống như khán giả ở phía dưới đều là vật bài trí, thoải mái tự tại.

Rất nhiều ca khúc Tiếu Lang đều chưa từng nghe qua, có lẽ là bọn họ tự sáng tác, nhưng mà nghe thật sự rất hay.

Đúng vậy, cảm giác nghe hát live hoàn toàn không giống với nghe CD hay PM3.

Ở đây, bạn có thể tận mắt nhìn thấy những nhạc sĩ tạo ra âm thanh bằng nhạc cụ như thế nào; ở đây, bạn có thể chính tai nghe được những thanh âm khác nhau hoà hợp vào nhau như thế nào, sinh ra phản ứng hóa học tuyệt vời...

Tiếu Lang kinh ngạc nhất chính là cô bé tên Hề Khả kia, thoạt nhìn nhu nhược nhỏ xinh, lại có sức bật rất mạnh và động tác linh hoạt, là người đứng cuối cùng trong đội ngũ, cánh tay múa may khi gõ trống cùng biểu tình chuyên chú, khiến cho cả người cô bé đều sinh động rực rỡ!

Vương Mân vừa uống rượu và nghe nhạc, áo sơmi của cậu cởi ra hai nút, lộ ra màu da xinh đẹp trên cơ ngực. Tay khoác trên vai Tiếu Lang, khiến hai người thoạt nhìn rất gần gũi, một bộ huynh đệ tình thâm.

Dụ Niên nhìn bọn họ, không khỏi nhớ tới người kia mà mình đang tìm kiếm. Nếu như không chia cách, mình và anh ấy hẳn là cũng sẽ tốt như vậy đi...

Có lẽ anh ấy đang ở ngay bên cạnh mình, hoặc là ở một nơi nào khác, cũng đang nhớ đến mình, giống như mình đang nhớ anh ấy...

Ánh mắt Dụ Niên liếc về phía xa xa, đột nhiên, một thân ảnh xâm nhập vào tầm mắt của cậu ——

Chỉ thấy một người trẻ tuổi tuấn dật phi phàm tựa người vào bên cạnh quầy bar ở cách đó không xa, đang híp mắt uống rượu.

Tư thái của anh rất giống một con mèo, hoặc phải nói, giống một con báo tao nhã. Đôi mắt tựa như một loại hổ phách sáng ngời, khiến người ta hoài nghi, trong bóng đêm anh cũng có thể nhìn thấy.

Du Nhiên vừa chớp mắt một cái, người nọ đã xoay người hướng cái ót về phía mình.

Một bartender ở phía sau quầy bar đang nói chuyện với người nọ, anh cười cười với người ta, một lúc sau lại nghe có người gọi anh, "A Tư..."

Anh nghiêng đầu, hướng về nơi phát ra thanh âm giơ giơ ly thủy tinh còn dư một phần ba chất lỏng trong tay mình lên, sau đó đứng dậy đi về hướng bên đó.

Tầm mắt Dụ Niên theo sát anh, nhìn về phía đám người nọ: Cả nam lẫn nữ, nữ chiếm đa số, đủ loại hình tinh xảo xinh đẹp. Lúc anh đi qua, mọi người lập tức nhường ra vị trí trung tâm. Vừa mới người xuống, nhóm con gái bên cạnh liền chòm về phía anh, có người kéo chặt cánh tay anh, có người nắm lấy tay anh đặt trên đầu gối nhẹ nhàng cọ xát.

Ánh mắt của anh mang theo ý cười, biểu tình ôn nhu khiến người ta phải sa vào, không biết là đang nói gì, làm cho các cô gái kia cười đến run rẩy hết cả người.

Anh nhấp một ngụm rượu, tựa hồ đã nhận ra có người nhìn lén, liền nhìn về hướng Dụ Niên.

Dụ Niên nhanh chóng xoay đầu lại, tránh để cho tầm mắt của hai người chạm nhau, trái tim đập bình bịch bình bịch kinh hoàng.

Nhất định là bởi vì mấy thứ âm nhạc phiến tình này, với lại tác dụng của cồn nữa... Cậu bất an mà bóp bóp cái ly trong tay.

Sau khi kết thúc hoạt động buổi tối cũng đã gần 10h.

Vương Mân lo lắng Tiếu Lang trở về một mình, liền muốn đưa cậu về, Tiếu Lang khó chịu mà oán giận vài câu 'Em cũng đâu phải trẻ con', nhưng bất quá Vương Mân kiên trì, cuối cùng vẫn đồng ý. Trong lòng lại nghĩ, một lúc nữa xem em còn để cho anh trở về hay không!

Quả nhiên sau đó Vương Mân gọi điện cho đám bạn trong ký túc xá, nói ở lại chỗ của Tiếu Lang qua đêm, không quay về.

Tất cả mọi người đều là nam sinh, ngủ lại cũng không có gì kì quái. Huống chi hai người bọn họ là anh em, điều kiện ký túc xá của Khoa Đại cũng tốt hơn so với Kinh Đại, có phòng vệ sinh độc lập, còn có điều hòa!

Buổi tối Tiếu Lang và Vương Mân chen chúc trên một cái giường, đám người Vu Trí Chí tò mò hỏi Vương Mân về tình huống của Kinh Đại.

Đối thủ cạnh tranh cũng được, đối tượng mơ mộng cũng được, tóm lại vẫn là 'anh em đồng bào' của mình, bởi vì không có trường học nào có thể đánh đồng với Khoa Đại!

Vương Mân vừa phải ứng phó với đám Vu Trí Chí nhiều chuyện, còn phải ứng phó động tác nhỏ của Tiếu Lang! Người này từ lúc tắt đèn đã bắt đầu không an phận mà sờ sờ mình, Vương Mân cầm lấy cổ tay của cậu, đè chặt cái chân cọ loạn của người nào đó, trong bóng tối trừng cậu.

Tiếu Lang cười đùa tí tửng, buổi tối cậu có uống chút rượu, tăng lên chút can đảm, cậu không sợ!

Chờ đến khi Vương Mân đuổi xong tổ ba người tò mò kia rồi, Tiếu Lang cũng đã mệt. Vương Mân lúc này mới bắt đầu phản kích, bắt lấy thứ đồ chơi giữa hai chân Tiếu Lang vuốt ve nhiều lần, Tiếu Lang cắn môi hừ hừ, không dám phát ra chút thanh âm nào, rất nhanh trong loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này mà bắn ra.

Vương Mân lấy một cái khăn từ trong hộp khăn giấy bên cạnh gối nằm của Tiếu Lang ra giúp cậu lau thật sạch, kề sát vào lỗ tai cậu, tràn đầy ý cười thì thầm, "Em sớm có chuẩn bị rồi ha..."

...

Ngày thứ hai, Tiếu Lang dẫn Vương Mân đến căn tin của Khoa Đại ăn cơm.

Vương Mân: "Quả nhiên yêu cầu của sinh viên Khoa Đại đối với thức ăn thấp hơn sinh viên Kinh Đại."

Tiếu Lang: "Bọn em là theo đuổi tinh thần khoa học vô bờ!"

Vương Mân: "Lễ tiết có thể phản ánh nội tại của con người, ăn cũng ăn không ngon, có khác gì mọi rợ." Tiếu Lang tức giận nói, "Không ăn thì nhả ra cho em!"

Vương Mân: "..."

Buổi chiều hai người ôm laptop đến thư viện của Khoa Đại bắt đầu tự học.

Năm nhất có mấy môn Tiếu Lang và Vương Mân tương đối giống nhau, ví dụ như tiếng Anh, máy tính và toán cao cấp... Trừ cái đó ra, Tiếu Lang còn phải học chương trình vật lý và hóa học của đại học, cơ bản không khác gì trung học.

Chương trình của Vương Mân thì có vẻ chuyên nghiệp hơn một chút, có và .

Trong thư viện của Khoa Đại tìm được hai quyển sách này, Vương Mân và Tiếu Lang liền cùng nhau đọc.

Thói quen tốt như tự học và chuẩn bị bài là Tiếu Lang được Vương Mân bồi dưỡng ra khi còn học ở Hoa Hải. Hiện tại đến Khoa Đại cũng không hoang phế, cầm một quyển sách Tiếu Lang đã theo bản năng biết nên học như thế nào, ghi chú như thế nào.

Nếu như không trải qua đoạn thời gian trung học, có lẽ Tiếu Lang sẽ xem những người có thể đọc loại sách này là thiên tài, nhưng hiện tại không giống như vậy nữa.

Tiếu Lang rất rõ ràng bản thân không phải thiên tài, cậu trước kia cũng khá ngốc, không nắm bắt được nội dụng hữu ích. Chỉ khi nào dưỡng thành thói quen học tập chính xác, nắm vững căn bản, bất kể đề mục khó như thế nào cũng có thể giải quyết rõ ràng.

Tựa như một tòa nhà cao tầng vậy, nền phải vững chắc, mới có thể thoải mái mà xây lên tầng tầng cao bên trên.

Trong thư viện to như vậy lại chẳng có bao nhiêu người, xem ra ở Khoa Đại cũng không phải mỗi người đều là sinh viên nghiêm túc.

Hai người cũng sẽ ngẫu nhiên nhẹ giọng nói chuyện với nhau, hiện tại hai người đang học hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, khi gặp được chút kiến thức nào thú vị, trao đổi suy nghĩ ý kiến với nhau cũng rất có lạc thú.

Ở thư viện ngây người đọc sách cả một buổi chiều, tới gần thời điểm trở về Tiếu Lang mới nhớ tới việc muốn liên lạc với A Phi.

A Phi học khoa Toán trong học viện Khoa học của Khoa Đại. Tiếu Lang có hàn huyên mấy câu với cậu ta trên QQ, lại bát quái ra một tin tức kinh người.

Hóa ra chưởng môn của hai đại môn phái trong game Hiệp Minh đều ở Khoa Đại! Giang Phong Vũ Hỏa, hay là nói Giang Tử Phong, là nghiên cứu sinh học viện Y khoa của Khoa Đại. Mà Dạ Hành Vân, là nghiên cứu sinh học viện Phần mềm của Khoa Đại.

"Giang Phong Vũ Hỏa cũng ở Khoa Đại thì mới biết được trước đó không lâu, tui nói cho lão Đại biết cậu với Âu Dã Tử cũng thi đến Bắc Kinh, bọn họ còn nói muốn tụ hội một phen, nếu không hẹn thời gian đi." A Phi nói.