“Tắt đi.”
Khi Quý Kỳ được Quý Hựu An khom lưng ôm lấy mình, duỗi tay nhéo lỗ tai anh.
“Chị, đau ——” Dù ra dáng vẻ đáng thương đáng thương làm nũng như thế nào, Quý Kỳ vẫn lạnh lùng nhìn anh, nhìn đến mức Quý Hựu An yên lặng mà vói tay vào áo tắt cái khởi động.
Chấn động trong tiểu huyệt ngừng lại, tuy rằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dươиɠ ѵậŧ giả nhét ở bên trong cũng không thoải mái, quần áo thỏ nữ lang cũng gắt gao bám vào cửa huyệt cô, mỗi lần đi một bước đều sẽ cọ xát âm đế, nhưng Quý Kỳ vẫn nhịn xuống.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ cấm dục và nhẫn nại, Quý Hựu An cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm hối hận.
“Nếu không…… Chúng ta nhà toilet lấy nó ra.”
Từ phía sau ôm lấy Quý Kỳ, Quý Hựu An cũng mặc kệ người qua đường thấy thế nào, anh không muốn nhìn chị gái mình khí chịu như vậy , rõ ràng là muốn cho cô càng thoải mái mà.
Quý Kỳ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Quý Hựu An từ tiếng cười của cô nghe được ý lười biếng mị hoặc.
Giống như không phải thật sự không thoải mái.
Nơi này không có người bịt, cho nên cái gì cũng không cần băn khoăn. Quý Kỳ lôi tay Quý Hựu An xoay người ôm cổ anh: “Chúng ta đi tìm một nơi không có ai đi , ở bên ngoài, có muốn thử chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn không?”
Người phụ nữ thở ra hơi nóng lên tai Quý Hựu An, ngứa đến mức, trêu chọc trái tim nhỏ của anh.
“Muốn.” Anh mềm mại mà lên tiếng.
Quý Kỳ hỏi: “Vậy đi thôi, em biết trên trân có nơi nào như vậy không ?”
Quý Hựu An vội gật đầu không ngừng, sợ Quý Kỳ đột nhiên đổi ý: “Em biết em biết.”
“Vậy em có thể nói cho chị biết em chưa từng tới nơi này, vì sao em biết ?”
Quý Hựu An tươi cười cứng đờ, anh không nghĩ tới ở nơi này Quý Kỳ còn đào hố chờ anh nhảy vào, anh nên giải thích như thế nào với Quý Kỳ, ngay từ ngày đầu tiên nhận được tin nhắn của cô, anh đã nhanh chóng tới Giang Trấn.
Ngay khi tìm được vị trí nhà trọ anh đã ở Giang Trấn 2 ngày, sau đó mỗi ngày đều sẽ đi dân túc dạo, lén lút mà trốn ở góc phòng nhìn chằm chằm cửa sân, muốn nhìn một chút xem Quý Kỳ có ra cửa hay không, sau đó phán đoán xem cô tức giận bao nhiêu, có nhiều không.
Thiếu chút nữa bị coi là ăn trộm đưa đi đồn công an.
“Em……”
Biết anh nhất định đã đến Giang Trấn sớm, khóe miệng Quý Kỳ mổ Quý Hựu An sau đó nói: “Chị biết em đã đến từ rất sớm”
Quý Hựu An sửng sốt, còn chưa hưởng thụ được nụ hôn của Quý Kỳ, anh lại nghe được cô nói: “ Chủ nhà trọ gọi điện thoại cho chị nói là gần nhà hàng xóm phát hiện có một người kỳ quái luôn lén lút mà nhìn chằm chằm sân, hỏi chị có muốn báo nguy không, chị nói cho họ đó là bạn trai mình, cãi nhau không dám tới xin lỗi.”
Về tình về lý anh cho rằng chính mình đã vô cùng cẩn thận, kết quả ai cũng đã biết.
Có chút ủ rũ.
Quý Kỳ duỗi tay sờ ủ rũ cụp đuôi đầu, lại hôn lên khóe miệng anh.
“Được rồi được rồi, em trai chị đáng yêu như vậy chị vui vẻ còn không kịp.”
“Thật sự đáng yêu sao?” Quý Hựu An rầu rĩ không vui mà dùng đầu cọ cọ vào bàn tay Quý Kỳ, “Sẽ không cảm thấy em thực ngu xuẩn?”
“Thật sự vô cùng vô cùng đáng yêu.”
Bây giờ Quý Kỳ đã bị anh manh đến không nhẹ.
“Không muốn đi thử chút chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?” Cô chuyển đề tài, miễn cho anh để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Muốn đi muốn đi.” Như Quý Kỳ sở liệu, Quý Hựu An suy nghĩ lập tức đã bị cô từ thất bại rình coi chuyển dời đến chuyện càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, “Em biết một nơi tuyệt đối không có người, dù sao em qua bên kia vẽ vật thực lúc đó còn chưa bao giờ gặp được người khác.”