Anh Là Cấm Kỵ

Chương 57: Mặc quần áo thỏ nữ lang

Đêm qua là Quý Kỳ ngủ quá an tâm, cũng là một cảm giác thoải mái nhất.

Lúc cô từ trên giường mở mắt to ra, bên ngoài ánh sáng đã xuyên qua qua cửa sổ sát kính chiếu đến chăn, ấm áp, rõ ràng vẫn là mùa đông, nhưng trấn Giang Phủ và Bình Xuân hoàn toàn chính là hai thế giới.

Quý Hựu An không ở bên người cô.

Quý Kỳ từ trên giường bò dậy, tìm không thấy quần áo, cô chỉ có thể trần trụi thân thể đi xuống lầu.

Người đàn ông đã xong cơm sáng ngào ngạt, nhìn dáng vẻ là cố ý kéo bức màn ra, tính sẽ thời gian cô sẽ tỉnh lại, sự hiểu biết về cô đạt đến trình độ này cũng chỉ có Quý Hựu An.

“Chị.”

Quý Hựu An buông đồ xuống tiến đến ôm Quý một cái, còn tưởng rằng là một ôm ấm áp sáng sớm thôi, Quý Kỳ lập tức liền cảm giác được tay anh đã không an phận mà sờ lên mông cô.

“Em không mệt sao?” Quý Kỳ vỗ tay Quý Hựu An, chuẩn bị đi đến phòng ngủ lầu một tìm quần áo để mặc, “Túng dục quá độ sẽ mệt thận.”

“Chỉ là khi thấy chị dươиɠ ѵậŧ em liền tự cứng.”

Quý Hựu An đẩy về phía trước làm côn ŧᏂịŧ đang dựng thành liều trại đâm về hạ thể cô, ủy khuất mà nói: “Ai bảo chị sáng không mặc quần áo câu dẫn em.”

Còn trách mình?

Quý Kỳ nhướng mày, duỗi tay nắm vành tai Quý Hựu An mạnh mẽ véo.

“Trách chị?” Cô hỏi.

Quý Hựu An giây túng: “Không không không không, không trách chị, trách dươиɠ ѵậŧ em không chống cự được dụ hoặc!”

“Hừ.”

Nhưng mà thân thể trần trụi ở nhà cũng thấy thẹn, Quý Kỳ buông tai Quý Hựu An ra, xem cũng không xem trong mắt tràn ngập chờ mong Quý Hựu An đi mặc quần áo: “Em chừng nào đi lấy hành lý? Nơi này chị thuê có một tháng, trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi có thể suy xét chút xem nên đi đâu.”

Dừng một chút, cô còn nói thêm: “Nhưng mà chị còn phải trở về Bình Xuân một chuyến..”

“Hành lý sáng nay em đã đi lấy.” Quý Hựu An hưng phấn mà mở mở rương hành lý trong phòng khách rương ra, lại hưng phấn mà từ bên trong lấy ra một áo thỏ nữ lang, “Chị hôm nay mặc cái này được không?!”

“Không được!” Quý Kỳ quyết đoán cự tuyệt.

Nhưng cô không chịu nổi Quý Hựu An ôm mình lì lợm la liếʍ, lại còn làm nũng nữa.

“Câm miệng, đưa quần áo cho chị.”

Từ trước đến này Quý Kỳ chưa từng mặc lại quần áo như thế cảm thấy thẹn, quả thực so với thân thể trần trụi không mặc cò cảm thấy thẹn hơn.

Quần áo màu đen vải dệt chỉ có thể bọc nửa cái ngực, miễn cưỡng che khuất núʍ ѵú, dây cột đều không có, liền treo ở trên ngực cô, phía dưới chỉ có một chút chút vải che khuất tiểu huyệt, mông cơ bản lộ ra bên ngoài toàn bộ.

Hơn nữa sau khi mặc vào cô mới phát hiện, vị trí dán vào tiểu huyệt có thể tách ra, chỉ cần Quý Hựu An muốn, lúc nào anh cũng có thể không cởϊ qυầи áo mà cắm dươиɠ ѵậŧ vào huyệt cᏂị©Ꮒ cô.

“Còn có cái này.” Quý Hựu An nhìn Quý Kỳ liếʍ liếʍ môi khô khốc, đeo tai thỏ lên cho cô

Sau đó anh lại kéo Quý Kỳ ấn ở trên giường, kéo quần áo mở trên mông ra, nhét cho huyệt cô một cái đuôi thỏ như giang tắc

“Chị, em muốn cᏂị©Ꮒ chị.”

“Không được.”

Miễn cưỡng đẩy Quý Hựu An rq, Quý Kỳ vẫn là lần đầu tiên bị cái gì cắm vào hậu huyệt bị, cô biệt nữu mà đi tới, ngồi vào bàn ăn trước ghế trên cũng không dám đem mông ngồi xuống toàn bộ.

Dáng vẻ này của cô thật sự là quá mê người.

Quý Hựu An đẩy dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, ngồi đối diện cô, lấy cho cô một mâm dâu tây: “Chị chị đã đáp ứng em mỗi ngày đều phải dùng tiểu huyệt ép trái cây cho em uống.”