Anh Là Cấm Kỵ

Chương 48: Mang dây xích đi gặp chị gái

Trấn Giang Phủ không phải cố hương của Quý Kỳ và Quý Hựu An, cũng không phải thành thị mà bọn sống qua, nó chỉ là trấn nhỉ ẩn nấp vắng vẻ vô danh dưới một thành phố Giang Nam du lịch đông đảo.

Là khu mà lúc Quý Hựu An còn nhỏ thấy trong quyển sách về du lịch rất chi tiết, rồi đã gợi ý đến đây.

Sau đó về sau, anh vẫn luôn muốn đến trấn nhỏ này.

Quý Kỳ tìm chỗ phong cảnh thật tốt, thuê một gian mang duy nhất. Gửi địa chỉ cho Quý Hựu An, Quý Kỳ lên hiệu sách của trấn mua một xấp sách, ở trên mạng đính nguyên bộ đồ chơi tình thú so với Quý Hựu An mua trước kia còn nhiều hơn, liền bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.

Từ khi Từ Hạ Lan và Quý Dĩ ly hôn sau đó Quý Kỳ cũng không có một kỳ nghỉ đoàng hoàng.

Lúc này đây cô cũng đơn giản coi như là cho chính mình một kì nghỉ dài hạn.

Một ngày đi qua một ngày lại một ngày, đếm đếm, ngày cuối tuần của một vòng đã đến.

“Đang đang——”

Buổi tối 11 giờ hôm đó, có người gõ gõ cửa. Quý Kỳ kiên nhẫn chờ người bên ngoài gõ cửa vài phút, mới buông sách đứng dậy đi mở cửa.

Quý Hựu An mặc một cái áo khoác còn đội mũ đứng ở cửa, đáng thương vô cùng mà nhìn cô.

“Chị.” Cô còn chưa mở miệng, người đàn ông liền nhào tới, “Em rất nhớ chị, em thật sự rất nhớ chị, một ngày không thấy được chị đều đặc biệt khó chịu.”

Đôi tay Quý Kỳ ôm ngực né tránh cái ôm của anh.

“Khoá kỹ cửa.” Lưu lại một câu như vậy, cô thoạt nhìn thực lạnh nhạt đi vào nhà.

Chị gái quả nhiên là tức giận.

Quý Hựu An cụp mi rũ mắt mà khoá kỹ của, đi theo Quý Kỳ vào nhà. Nhìn cô ngồi vào trên sô pha cầm lấy một quyển sách đang đọc một nửa, một chút để ý tới chính mình cũng không có, vẻ mặt Quý Hựu An như đưa đám, mắt trông mong mà nhìn trước mặt cô cởϊ áσ gió và mũ xuống

“Chị chị.” Anh kéo dài giọng, làm nũng gọi Quý Kỳ.

Quý Kỳ cũng không phải thực tức giận, chính là đối với hai lần đi không từ mà biệt có chút khó chịu, một lần không tính, lần thứ hai anh còn có thể làm như vậy, không thương lượng với mình một chút gì.

Quyết tâm muốn lượng anh một hồi Quý Kỳ đợi hơn nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía Quý Hựu An.

Người đàn ông cởϊ áσ gió công trên dưới cùng không mặc gì, núʍ ѵú anh hồng kẹp hai cái nhũ kẹp, dươиɠ ѵậŧ cao cao nhếch lên bộ với một bộ dây xích kéo, trên đầu một đôi tai chó nối vô, hơi chút đổi một góc độ còn có thể thấy c̠úc̠ Ꮒσα cắm một cây mang theo đuôi chó giang tắc.

“Tỷ tỷ.” Anh lấy lòng mà quỳ bò đến sát chân Quý Kỳ, giương mặt mình cọ vào đùi cô, “Không cần không để ý tới em.”

Ngoài những món đồ trên người, trên cổ anh còn bộ một cái vòng cổ, vòng cổ mang một dây xích.

“Biết sai chỗ nào không?”

Quý Kỳ giữ chặt xích sắt, một tay khác sờ lên lông xù xù của anh và cặp tai chó của mình.

“Không nên không từ mà biệt.” Quý Hựu An ở trong tay cô ngoan ngoãn mà cọ cọ đầu.

“Còn có gì nữa?”

“Không nên rời khỏi chị.”

“Um.” Quý Kỳ gật gật đầu, nắm cằm Quý Hựu An, trần trụi chân dẫm đến tinh hoàn cạnh dươиɠ ѵậŧ anh, “Em đã nói vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chị, Quý Hựu An, em cảm thấy lời nói của Từ Hạ Lan so với lời đã hứa với chị quan trọng hơn đúng không?”

Chân người phụ nữ trắng nõn mềm mại đạp lên dươиɠ ѵậŧ anh một chút khó chịu cũng không có, ngược lại thoải mái đến mức Quý Hựu An muốn rêи ɾỉ.

“Không đúng, chị càng quan trọng, chị vĩnh viễn càng quan trọng hơn. Ừ, dươиɠ ѵậŧ thật thoải mái, chị lại dùng lực dẫm em.”