Anh Là Cấm Kỵ

Chương 39: Đừng Ꮯɦịƈɦ, phòng khách có người

Hắn không tin bọn họ có có thể đi đến cùng đấu tranh lại với luân lý lẽ thường.

Đều đàn ông, Quý Hựu An thực mẫn cảm đã nhận ra Nhan Mục tựa hồ biết chút gì đó, hắn hình như cố ý làm trò trước mặt mình nói với Quý Kỳ những lời này.

“Luật sư Từ vẫn luôn thúc giục em em không thể lúc nào cũng dùng công việc để thỏa hiệp được.”

Nhan Mục nói làm vẻ mặt Quý Kỳ thay đổi, ý tứ của hắn lại vô tình rõ ràng đến vậy.

“Chị, em có việc muốn nói với chị một chút.”

Lúc này Quý Hựu An hoàn toàn mặc kệ Nhan Mục đang ở đó, anh kéo Quỳ Kỳ đi khi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đến hướng phòng ngủ đi, Quý Kỳ xoay người không có đối mặt với Nhan Mục, anh thấy ở trên mặt người đàn ông quả nhiên một việc đều rõ ràng.

Nghe được Quý Hựu An đóng cửa phanh một tiếng, Quý Kỳ khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Có cái gì việc gấp? Là thân thể không thoải mái sao?” Nói xong cô duỗi tay sờ lên trán Quý Hựu An.

“Không phát sốt a.”

“Người đàn ông kia vừa rồi nói muốn cưới chị!” Quý Hựu An nắm bả vai Quý Kỳ, một chữ một chữ mà áp trọng nói với cô, “Chị có phải đã suy xét qua rồi phải không?”

“Chị đúng đã suy xét qua, nhưng lúc ấy chúng ta……”

Quý Kỳ giải thích Quý Hựu An nghe không vào cũng không muốn nghe, anh đẩy Quý Kỳ lên trên cửa phòng ngủ, dù cô giãy giụa như thế nào vẫn lấy dươиɠ ѵậŧ từ trong quần lấy ra nhắm tiểu huyệt trần trụi của cô cắm vào.

“Um.” Quý Kỳ bị cắm đến rêи ɾỉ một tiếng, lại lập tức duỗi tay muốn đẩy anh trên người mình ra, “Quý Hựu An em đừng náo loạn, bên ngoài còn có người đó.”

“Em không muốn chị gả cho người khác.” Quý Hựu An đến phía trước sức đẩy côn ŧᏂịŧ.

Đâm đến mức Quý Kỳ ngẩng đầu lên phải cắn môi mới sẽ không kêu ra tiếng.

“Chị không có… Chị đã cự tuyệt quá anh ta……”

Cự tuyệt còn mặt dày mày dạn mà quấn lấy chị gái không bỏ, Quý Hựu An ở trong lòng mắng Nhan Mục, không vui mà lại hỏi: Vì sao anh ta biết chị ở nơi này?”

Trong tiểu huyệt dươиɠ ѵậŧ còn mang theo sự tức giận, Quý Hựu An không quan tâm mà liền hướng qυყ đầυ chọc đến tử ©υиɠ cô, toàn bộ đâm vào, rút ra, lại lấy một hơi thọc vào toàn bộ.

“Lúc chuyển nhà…Anh ta tới giúp quá vội…… Nhẹ một chút… um um… Tiểu huyệt muốn thọc hỏng rồi……”

“Vậy thọc hư cái tiểu huyệt da^ʍ này.”

Quý Hựu An muốn tức giận, nhưng là nhìn mặt Quý Kỳ lại cảm thấy chính mình tức giận không nổi, vì thế dứt khoát rút côn ŧᏂịŧ ra làm cô trở mình bò trên cửa, lại đem dươиɠ ѵậŧ từ phía sau dùng sức thọc vào đi.

“Đừng……”

Quý Kỳ ghé vào trên cửa cũng không dám phát ra tiếng vang lớn, chỉ dám từ mũi phát từng tiếng rêи ɾỉ thực nhẹ.

Thô bạo cᏂị©Ꮒ làm hơn nữa có khả năng sẽ bị phát hiện khẩn trương, tiểu huyệt Quý Kỳ bị dươиɠ ѵậŧ cắm ở bên trong kẹp gắt gao vô cùng, cảm quan so với ngày thường càng thêm mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ nảy lên xương sống làm cả người cô đều vừa tê dại.

“Quý Kỳ?” Giọng Nhan Mục từ bên ngoài truyền đến, “Không có việc gì đi?”

“Không có việc gì không có việc gì.”

Trời biết giọng Quý Kỳ nghe giống thực bình thường có bao nhiêu khó.

“Hựu An, người chị yêu là em.” Ghé vào trên cửa, Quý Kỳ khe khẽ thở dài, “Chị sẽ cùng anh ta nói rõ ràng.”

“Thực xin lỗi……”

Quý Hựu An ôm chặt cô, dúi đầu vào bả vai cô.

“Em chỉ sợ chị không cần em.”

Tiểu huyệt được côn ŧᏂịŧ rút ra ngoài, Quý Kỳ tùng một hơi, quay đầu lại vốn định dỗ dành Quý Hựu An, kết quả cô vừa quay đầu lại người đàn ông liền chủ động thò qua trên mặt cô loạn củng: “Chị chị đừng giận em, em biết sai rồi, chị muốn phạt em như thế nào cũng được, roi da ngọn nến cũng có thể!”