Hôm nay là ngày thứ 20 Quý Hựu An “Rời nhà trốn đi”.
Quý Kỳ không nghĩ tới anh nói rõ ràng là hai ngày, kết quả chỉ chớp liền thêm một số 0, nếu không phải lâu lâu anh sẽ gửi cho mình tin nhắn thoại tỏ vẻ anh không mất tích, Quý Kỳ thật sự đã phải đi báo nguy.
Cô thậm chí không có nghĩ đến, sau khi tầng cấm kỵ kia bị đánh vỡ, cho dù một ngày không thấy được Quý Hựu An, cô đều có thể bị phòng trống rỗng tra tấn đến điên.
Không có Quý Hựu An ở nhà, trạng thái sinh hoạt hằng ngày của Quý Kỳ trạng thái bắt đầu xuống dốc nhanh chóng bằng mắt thường cũng thấy được
Cơm hộp và mì gói một lần nữa chiếm cứ sinh hoạt cô, cùng chúng nó trở về cùng nhau, còn có càng thêm điên cuồng tăng ca.
“Quý Kỳ, sao quầng thâm ở mắt nặng như vậy?” Trình Ninh Nhạc sờ sờ cái trán cô, “Có phải người đàn ông lúc trước ngủ với cô đã vứt bỏ rồi đúng không?”
“Ồn ào.”
“Đêm qua mầý giờ cô ngủ?”
“5 giờ.”
“Buổi sáng? Cô điên rồi đi!”
“5 giờ?!” Đột nhiên Nhan Mục từ đâu xuất hiện duỗi tay sờ lên trán Quý Kỳ, “Gần đây cũng không có công việc gì cần thiết tăng ca, chỉ là em trai rời nhà đi ra ngoài em lo lắng, cũng không thể không muốn sống a.”
“Luật sư từ lại cho em mấy cái án sở hữu trí tuệ nhỏ.” Quý Kỳ từ trong tui móc ra một xấp văn kiện.
Một bên vẻ mặt không hề dao động mà sửa sang lại chính mình văn kiện, một bên cô giống như lầm bầm lầu bầu mà nói, “Ngày mai đi gặp khách hàng, sau một ngày có một cái án tử mở phiên toà, hôm nay xong buổi tối tôi sẽ ngủ thật tốt.”
“Bây giờ lập tức đi ngủ cho tôi.” Nhan Mục cường ngạnh mà đoạt lấy văn kiện trong tayQuý Kỳ, lôi kéo nàng liền hướng chính mình văn phòng đi, “Xem ra tôi phải đi tâm sự cùng luật sư Từ cho tốt, em Quý Kỳ lại nói như thế nào đều là người của tôi, ba ta sao có thể lướt qua tôi trực tiếp an bài cho em nhiều công việc như vậy nữa rốt cuộc là nghĩ như thế nào.”
“Em không muốnngủ.” Quý Kỳ dùng sức muốn rút tay từ trong tay Nhan Mục ra.
“Nghe lời.”
Bị ấn vào sô pha mềm mại, Quý Kỳ mở to hai mắt nhìn Nhan Mục từ ngăn tủ lấy cho cô một cái chăn. Không có biện pháp yên tâm thoải mái mà tiếp nhận sự đối tốt của hắn đối mình, vì thế vô trầm giọng nói: “Nhan Mục, em có yêu thích rồi.”
“Tôi biết.” Nhan Mục đắp lên người cô, “Có bao nhiêu sâu?”
Trầm mặc thật lâu sau.
Quý Kỳ dùng mang theo thở dài nói: “Chỉ có hắn.”
Trong ánh mắt thần sắc ám xuống, Nhan Mục giống như trưởng bối sờ sờ đầu Quý Kỳ, không có ra thái độ chính diện gì: “Em nghỉ ngơi cho tốt, tới giờ ăn cơm trưa tôi sẽ gọi em.”
Khu hút thuốc trong công ty, khói thuốc lượn lờ tràn ngập trong mắt Nhan Mục, cũng huân đến làm đau đôi mắt của Trình Ninh Nhạc.
“Ông chủ Nhan đây là lại thất tình sao?” Trình Ninh Nhạc gạt tàn thuốc sáng bên cạnh, nhướng mày ngồi bên cạnh Nhan Mục, “Quý Kỳ nhà chúng tôi thật đúng là người phụ nữ tàn nhẫn.”
“Cô còn nhớ rõ lúc Quý Kỳ vừa tới công ty, xảy ra tình huống gì không?”
Hơn nửa ngày Trình Ninh Nhạc mới nghe thấy giọng Nhan Mục mang khàn khàn.
“Đại khái còn nhớ rõ đi.”
“Lúc ấy tôi suy nghĩ, người mới này lớn lên cũng thật đẹp, hơn nữa luật sư Từ còn cùng tôi chào hỏi qua trước, tôi liền cảm thấy cô ấy rất có thể sẽ là không có năng lực gì liên quan cả.”
“Tôi cảm thấy ông chủ anh đối với phụ nữ xinh đẹp có thành kiến a.”
“Ha ha ha.” Nhan Mục cười một tiếng, tiếp tục nói, “Ai có thể nghĩ đến này người mới đối với mình tàn nhẫn như vậy, rõ ràng không thích việc này, nhưng lại làm việc so với ai đều liều mạng hơn. Đều nói đàn ông nghiêm túc có mị lực lực, phụ nữ cũng giống vậy, Ninh Nhạc nếu cô làm việc nghiêm túc hôn một chút, nói không chừng liền có rất nhiều người truy ngươi.”
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.” Trình Ninh Nhạc một chút cũng không cảm động mà cự tuyệt Nhan Mục, “Ngay cả loại làm việc với cường độ cao, chồng tôi sẽ muốn cho tôitừ chức về nhà làm lão thái thái.”
“Tôi vốn dĩ muốn từ từ tới……”
Vỗ vỗ bả vai cấp trên của mình, Trình Ninh Nhạc an ủi nói: “Đối với Quý Kỳ mà nói mau một chút hoặc chậm một chút cũng không khác gì nhau, tâm cô ấy đã sớm đặt trên người đàn ông kia rồi, lúc trước tôi còn tưởng rằng ông chủ Nhan anh chỉ cần nỗ lực thêm chút nói không chừng có thể đẩy người đàn ông chưa từng gặp kia đẩy ra”
Nhan Mục bị Trình Ninh Nhạc an ủi mà chỉ nghĩ cười khổ: “Sao tôi hông phát hiện?”
“Cô ấy giả bộ rẩt tốt. Tôi có phát hiện có lúc cảm xúc cô ấy sẽ lên xuống, sẽ trộm trốn xem ảnh chụp một người đàn ông, nhìn nhìn còn sẽ cười rộ lên, đặc biệt là loại cười ôn nhu, đối với tôi ũng chưa ôn nhu như vậy.”
“Từ lúc bắt đầu tôi cũng đã quá muộn phải không?”
“Đại khái.”
Thứ tự đến trước và sau mà nói, Nhan Mục biết chính mình thua, ngay từ đầu liền thua, nhưng là hắn còn không muốn nhận thua, nếu sự thật cùng suy đoán của hắn đúng ý.