“Quý luật sư? Quý đại luật sư? Kỳ mỹ nữ?”
Trình Ninh Nhạc ở trước mặt Quý Kỳ khua khoắng tay nửa ngày, mới thấy trong ánh mắt người phụ nữ rốt cuộc cũng có mình.
“Làm sao vậy?” Lấy lại tinh thần nháy mắt Quý Kỳ thu liễm biểu cảm thất thần của mình, cô từ trong tay Trình Ninh Nhạc tiếp nhận folder, vừa nhìn bên trong văn kiện vừa hỏi, “Tân nghiệp vụ sao? Xâm quyền nhãn hiệu? Đây không phải quyền tài sản bên kia công tác sao? Đưa cho tôi làm cái gì?”
Không vội mà trả lời vấn đề của Quý Kỳ, Trình Ninh Nhạc bò lên trước bàn làm việc bát quái hỏi: “Có thể cùng tôi nói nói, Quý mỹ nữ của chúng toi vừa rồi suy nghĩ cái gì? Có phải nghĩ về đàn ông? Vẫn là nói… Nghĩ về phụ nữ?!”
“Nhanh nói chính sự, đừng hồ nháo.” Quý Kỳ một chút muốn chia sẻ về sinh hoạt cá nhân đều không có.
“Vâng.”
Tự hỏi thậtkhông thú vị, Trình Ninh Nhạc công tác ở phương diện này cũng không hàm hồ, cô ấy nói xong tình huống đại khái, không cam lòng hỏi tiếp: “Tôi nghe mấy người ở công ty mấy ngày trước có một anh trai nhỏ rất đẹp tới tìm cô, là anh ta sao?”
Chịu không nổi người phụ nữ này tòm mò không dứt kính, Quý Kỳ vì đuổi đi cô ấy chỉ có thể nói: “Đó là em trai tôi.”
“Em trai Quý mỹ nữ, nhất định đẹp không kém, có thể giới thiệu cho tôi một chút hay không?”
“Được rồi, tôi còn muốn làm việc đây.”
Không hề để ý tới Trình Ninh Nhạc, Quý Kỳ thu hồi folder liền đi đến văn phòng Nhan Mục.
Văn phòng Nhan Mục hương vị thực trọng, cổ hương cổ sắc giá sách cùng chút thời gian thư tích, hơn nữa còn có Long Tỉnh, Quý Kỳ thực thích văn phòng anh.
“Tiểu Quý a.” Nhan Mục cười tủm tỉm mà rót một ly trà cho Quý Kỳ nói, “Là vụ nhãn hiệu xâm quyền tới sao.”
“Vì sao? Nhan Luật anh biết rõ tôi......”
Quý Kỳ đem folder nhẹ nhàng đặt trên của bàn làm việc Nhan Mục, cô không muốn tham dự án này, một chút cũng không muốn.
“Em biết quyền sở hữu trí tuệ rõ ràng là mạnh nhất, mặc kệ là toà án biện luận, biết dự trữ, vẫn là chuyên nghiệp, bởi vì những cái đó l là nguyên nhân từ bỏ hạng mục mạnh này sao?” Nhan Mục nhẹ nhập một miệng trà, cũng không phải thế nào cũng phải buộc Quý Kỳ làm cái gì, anh chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Em không muốn đi biện bộ quyền tài sản.” Quý Kỳ quật lên cũng là không có người có thể bẻ đến qua.
“Từ Luật em......”
“Thầy, em chỉ muốn một chút tự do như vậy.”
“Lúc này mới nhớ rõ tôi là thầy em sao?” Nhan Mục bất đắc dĩ cười cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao đồ ăn vặt dỗ trẻ con đưa cho Quý Kỳ, “Từ Luật bên kia tôi đi cùng em giải thích, em liền an tâm đi công tác đi, lại nói tôi cũng không muốn nhường em đi.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, em biết muốn tìm một người nguyện ý chủ động tăng ca còn không có sinh hoạt cá nhân khó bao nhiêu không?”
Cũng ít nhiều lúc cô tới Luật Sở sao đó người đầu tiên quen là Nhan Luật, bằng không đến bây giờ cô cũng sẽ không từ đáy lòng tán thành mình làm ở nơi này, tuyệt đối sẽ vô cùng mà chán ghét nó.
Trở lại bàn làm việc Quý Kỳ thả lỏng lại, một bên viết báo cáo phân tích, một bên lấy ra điện thoại nhìn thoáng qua tin nhắn chưa đọc.
[Giữa trưa về nhà ăn cơm không? Em mua thịt gà, làm ớt gà cho chị, còn có việc nhà đậu hủ thế nào?]
[Xin lỗi, quên nói với em một tiếng, lúc chị đi làm giữa trưa đều không trở về nhà. Em muốn ăn hoặc là muốn thứ gì sao? Buổi tối về nhà chị mang về cho em.]
[Không liên quan không liên quan, em đây muốn chị gái, buổi tối mang chị về là được. ]