Anh Là Cấm Kỵ

Chương 7: Cô muốn anh

Đầu đau quá.

Trong không khí nơi nơi đều tràn ngập hương vị cồn.

“Linh linh linh linh linh linh.......”

A, là tiếng chuông gọi của điện thoại cô.

Quý Kỳ nhắm mắt lại, duỗi bàn tay duỗi đến trên trán xoa huyệt Thái Dương phát đau, một bàn tay ở trên giường bắt đầu hồ loạn tìm kiếm điện thoại.

“Chào.” Hơn nửa ngày đều tìm không thấy âm thanh bắt đầu từ đầu, Quý Kỳ có chút bực bội mà mở to mắt trên giường ngồi dậy, “Rốt cuộc chạy đi đâu!”

“Làm sao vậy?!”

Hình như là nghe được tiếng gầm nhẹ của Quý Kỳ không kiên nhẫn, Quý Hựu An vội vội vàng vàng mà đẩy của phòng ngủ vào.

“Điện thoại......”

Giọng người phụ nữ còn mang sự buồn ngủ chưa thanh tỉnh, cùng với bị điện thoại của mình tức đến ủy khuất. Quý Hựu An lấy điện thoại trên tủ đầu giường đưa cho cô, giống như dỗ trẻ con mà nói: “Không nóng nảy không nóng nảy, điện thoại ở chỗ này.”

“Cảm ơn.” Quý Kỳ tiếp nhận điện thoại, xoa xoa tóc tiếp nhận điện thoại, “Uy, chào ngài......”

Sau đó cô giống như là đầu bên kia doạ tới, lập tức tỉnh táo lại tiếp tục nói: “Nhan Luật, ừ, sớm a,, là hạng mục trước xuất hiện vấn đề gì sao? Không cần tăng ca a, vậy là tốt rồi. Ừ ừ, tôi đã biết, hành, thứ hai tuần sau đi làm tôi sẽ chuẩn bị tư liệu thật tốt.”

“Hô ——”

Cúp điện thoại, Quý Kỳ ngồi ở trên giường thở phào một hơi, sau đó thẳng tắp mà nằm hồi trên giường lẩm bẩm: “Có thể nghỉ phép thật sự là quá tốt.”

Bị lượng ở một bên Quý Hựu An cũng không nóng nảy, chờ Quý Kỳ cúp điện thoại anh mới bò lên trên giường, sau đó tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: “Chị gái cơm sáng muốn ăn cái gì? Vẫn giống như mọi ngày là chiên gà trứng, cháo sao?”

Lỗ tai của Quý Kỳ có khí nóng tê tê dại dại xông thẳng tới, cô không khống chế được thân thể sợ tới mức một cái giật mình ngồi dậy.

“Hựu An?!”

Đúng rồi, ngày hôm qua em trai cùng cha cùng mẹ tới tìm cô, sau đó bọn họ...... Cô lại làm loại chuyện này. Không phải mộng, cho dù là uống say, Quý Kỳ đối với trí nhớ mình đều có tự tin, cô phân rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực.

Dưới chăn thân thể của mình là trần trụi, sau khi cô đã xảy ra cái gì không cần nói cũng biết.

“Ừ ừ, em ở.” Quý Hựu An ngoan ngoãn gật gật đầu, nụ cười khoe ra răng nanh nhòn nhọn tươi và đáng yêu.

“Chiên trứng gà cùng cháo là được.” Quý Kỳ một chút hoảng loạn đều không có mà thu liễm ở trong lòng giãy giụa, ngẩng đầu đối với người càng vì thành nhân hóa tươi cười nói, “Có bánh trắng sao? Đêm qua cũng chưa ăn cái gì, đều bị lôi uống rượu.”

“Có, em đây đi ra ngoài nấu cơm.”

Quý Hựu An không hề khác thường đi ra khỏi phòng ngủ, không chút nào đề cập tới chuyện phát sinh đêm qua, làm cho trong lòng Quý Kỳ nhiều ít thế nhưng sinh ra tới một tia cảm giác không vui.

Giống như đối phương hoàn toàn đều không thèm để ý.

Nhìn Quý Hựu An ra khỏi cửa, Quý Kỳ lúc này mới xốc lên chăn cẩn thận quan sát thân thể của mình.

Không có gì khác thường, sạch sẽ thậm chí còn mang theo mùi hương, nhưng càng là sạch sẽ như vậy cô liền càng dám khẳng định sau lúc cô ngủ Quý Hựu An nhìn, nên sờ nên xem tuyệt đối không chỉ nhìn qua như vậy.

Một lần nữa về lại ổ chăn, tưởng tượng mình và Quý Hựu An khả năng đã làm chuyện gì, Quý Kỳ nhắm mắt lại bắt đầu vuốt ve tiểu huyệt xoa nắn từ trong ra ngoài chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô muốn anh.

Giống như thành nghiện giả không có thời khắc nào là đều muốn được đem vật đến bên mình.