Vân Thiên Yên Vũ (Phan Như Hảo)
"Ngươi là muốn kêu oan điều gì?"
"Đại nhân không định cho ta vào công đường à?"
"Khụ khụ!" Gã vốn dĩ không định cho vào công đường vì lười phá án, dự là nói vài câu bảo tự về nhà giải quyết. Có chút chột dạ giả vờ ho khan, nói "Hôm nay bản quan thân thể không được tốt."
Thái Yên dường như có tính toán, cuối cùng nhún vai :
"Được, vậy sáng sớm mai tiểu dân đến đánh trống tiếp."
Kết quả là hôm sau mặt trời vừa ló dạng thì lão quan đã bị tiếng đánh trống dữ dội chấn đến tỉnh. Lại bảo không khỏe. Thái Yên vẫn đều đặn hôm sau đến tiếp tục đánh, có lúc bị lính gác ngăn lại nhưng vẫn kiên quyết đánh đến khi lão quan lú đầu ra thì thôi.
Lão cay cú lắm, nhưng vẫn nghiến răng ken két cười bảo :
"Nếu ngươi đã có thành tâm như vậy, ta cũng không từ chối nữa. Vào trong đi. "
Chỉ là vừa bước vào cửa chừng được vài bước thì cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại khiến Thái Yên cảnh giác. Lão già này là thực sự muốn xử y à.
Theo đến vào công đường, hai bên lính hô lên một hồi Uy Vũ, lão kia cũng vận quan phục đàng hoàng bước lên ngồi nơi phán xét.
"Bang!" Lão quan huyện nói xuống "Sao còn không mau quỳ? Muốn cáo trạng việc gì?"
Thái Yên hơi do dự, cuối cùng vẫn hạ mình quỳ xuống.
"Tiểu dân muốn tố cáo một số người. Đại nhân không bằng nghe qua?"
Nhận được cái gật đầu của lão. Y dõng dạc liệt kê : "Thống Chính Liêm, tham ô, cấu kết với lũ cướp hà hϊếp dân lành, không cho dân đánh trống kêu oan, không chấp hành đúng những quy chế đề ra với quan lại, ăn chơi đàn điếm lơ là việc chính sự,... Hiện tại bây giờ còn có muốn hành sát người khác. "
Gương mặt vừa tái lại vừa tức giận của lão cùng tiến xé gió đằng sau đầu. Thái Yên vội cúi đầu xuống, cây trượng vừa to vừa nặng lướt qua, y vội vàng đứng dậy.
"Gϊếŧ ả cho ta." Là tiếng ra lệnh của gã quan, lộ mặt thật rồi à.
Từ lúc bước vào Thái Yên vốn đã thấy, làm gì có lính trong công đường. Đều là những tên cướp hôm nọ, lại khoác trên mình y phục của lính. Đây rõ ràng là kế hoạch từ trước.
Đám đó cầm cây trượng to bóng xông lên, Thái Yên không hề tỏ ý vị sợ hãi nhẹ nhàng rút kiếm ra, từ trên mái nhà bỗng vang lên tiếng vỡ của mái ngói lớn. Bốn thủ hạ của Thái Yên từ trên đạp ngói nhảy xuống xử lí đám ngụy trang kia.
Toàn bộ quá trình vô vùng nhanh gọn. Lão quan huyện kia cũng không ngờ bị lật ngược tình thế, run rẩy sợ hãi lồm cồm bỏ chạy. Bỗng thấy kiếm đã kề dưới cổ, ngước lên thấy mặt Thái Yên như thấy quỷ. Đặc biệt khi Thái Yên giơ lên một cái lệnh bài bằng vàng chữ sáng lấp lánh bên dưới có hình con hổ :
"Ngươi có biết cái này là cái gì không? "
Lão quan huyện chưa từng thấy lệnh bài đó nhưng cũng biết đó là nhân vật không thể đυ.ng, liên tục lắc đầu khóc lóc nói : "Ta không biết, không biết, làm ơn tha cho ta."
"Long tượng trưng cho hoàng đế. Còn Hổ là ai? "
Lão ta nghe tới đó sững cả người, nhìn thấy đám cướp bị bắt lại phía sau Thái Yên, rồi lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo đó vội vàng quỳ rạp xuống không dám cúi đầu lên :
"Hạ quan không dám."
Hàn Lĩnh - một trong bốn thủ hạ lên tiếng : "Thừa tướng, đám này thì sao?"
Thái Yên liếc mắt qua lão quan huyện đang run như cầy sấy, cười :
"Nếu không còn kẻ nào liên quan thì về kinh chém hết là được. "
Lão quan huyện nghe đến đây vội vàng nhổm lên ôm chân Thái Yên kêu gào :"Không, không hạ quan khai! Còn lão Thừa Kính, đúng rồi lão ta mới là người xúi giục hạ quan, chính là lão ta thao túng tất cả! Hạ quan là bị bắt buộc! "
Thừa Kính chính là quý danh của lão già quan phủ kia. Xem ra Thống Chính Liêm này đã muốn kéo lão Thừa Kính kia chết chung, tốt lắm, vậy thì còn không mau giăng lưới.
Kiếm dùng lực nhẹ sẽ không bị thương, Thái Yên vỗ nhẹ mặt kiếm vào má lão ta, giả vờ ngạc nhiên :
"Ồ. Lão ta đã sai ngươi làm gì? "
"Lão ta nói rằng hạ quan chỉ cần đứng sau giật dây và bao che bọn cướp này, đồng thời vô tâm với dân thì sẽ chia cho hạ quan một nửa số tiền mà triều đình chu cấp. Hạ quan không hề có nửa lời nói dối."
Thái Yên lâm vào trầm tư. Lão này làm việc đơn giản như vậy mà lão họ Thừa kia lại chia cho tận một nửa, xem ra tham ô tiền triều đình không phải là thứ chủ chốt. Lão kia còn đang có kế hoạch khác sao?
"Nếu ngươi chịu hợp tác cùng chúng ta bắt Thừa Kính thì sẽ được miễn tội chết. Và cũng đừng nghĩ có thể chạy trốn khỏi ta, giang sơn này một nửa đều là của ta, trốn xuống ba tấc đất ta cũng có thể đào lên."
"Được, đương nhiên được, đội ơn đại nhân, đội ơn ngài."
Đêm đó mưa nhỏ, Thái Yên nằm trằn trọc suy nghĩ chuyện hôm nay. Lúc khó ngủ quyết định mở cửa ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ vừa đi ra thì phòng đối diện cũng mở ra. Thái Yên cũng không quá để tâm cho đến khi nhìn thấy dung mạo người kia :
"Sao lại là ngươi?"
Từ Tiểu Chương vội vàng đóng sầm cửa lại, trốn sau cửa lo sợ. Rất nhanh đã nghe tiếng gõ cửa :
"Mở cửa ra. Chúng ta nói chuyện một lát."
Nàng ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn khép nép mở cửa ra, lí nhí hỏi : "Người muốn nói chuyện gì nha?"
Thái Yên vừa bước vào trong liền thẳng thắn hỏi :
"Tại sao ngươi lại đi theo ta? "
"Đó...chỉ là trùng hợp." Nàng ta lại nói dối.
Y cau mày lại, kiên nhẫn hỏi : "Tại sao lại phải nói dối?"
Từ Tiểu Chương đang định giải thích, chỉ là vừa chạm ánh mắt của Thái Yên lại quay mặt đi, một bộ dạng không muốn nói.
Thái Yên không mang theo kiếm, y đang cố hạ hỏa trong lòng. Lúc y gần như mất hết kiên nhẫn thì chỉ thấy nàng ta cúi thấp đầu khiến y không thể nhìn rõ vẻ mặt đó. Rồi nàng ta nói ra một câu khiến Thái Yên vô cùng ngạc nhiên :
"Tiểu nữ đi đến đây trừ việc kiếm kho báu, còn là luôn muốn cùng người gặp mặt, vì...vì tiểu nữ đã đem lòng ái mộ người."
☆
Chuyển cảnh tới là một khu chợ đông đúc náo nhiệt, Thái Yên bỗng xoay người lại kéo khăn che mặt xuống cắn kẹo hồ lô một ngụm, cười nói :
"Tân Niên Khoái Lạc!"
Tác giả : "Năm mới vui vẻ nha mọi người. Mừng năm 2022."
-Đây có thể coi là tiểu kịch trường-
Vân Thiên Yên Vũ (Phan Như Hảo)