[Alltake] Thanh Âm Đau Đớn

Chương 1

“Mẹ nó mày đứng lại chưa thằng khốn!”

Trong đêm mưa tầm tã một chàng trai với mái tóc vàng nắng ướt đẫm đang cố gắng chạy trốn khỏi những người mà mình yêu thương, vừa chạy cậu vừa tự hỏi tại sao ông trời lại đối xử với cậu như thế chứ, cậu đã hy sinh rất nhiều thậm chí đã có thể mất mạng chỉ để cứu tất cả bọn họ thế mà giờ đây cậu lại phải chạy trốn khỏi những tên “ác ma” đó, cuộc đời cậu đến bao giờ mới có thể thoát ra khỏi những đau khổ này đây

“Thằng khốn Takemichi đó làm gì chạy nhanh dữ vậy chứ”-một âm giọng trầm pha lẫn tức giận vang lên, chàng trai với hình xăm con rồng bên thái dương ấy vẫn luôn lên tiếng chửi rủa cậu trong suốt cuộc rượt đuổi ấy, nghe những câu từ ấy từ người con trai mang tên Draken khiến cho cậu không khỏi cảm thấy nực cười và thương hại chính bản thân mình. Cậu vì cứu hắn mà đã chịu cả một con dao găm vào tay và cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì điều đó để rồi bây giờ cậu nhận lại được những gì chứ? Những câu từ chửi rủa cậu?

Những đòn tra tấn đánh đập hàng ngày? Hay những lần hắn lấy cậu ra chỉ để thỏa mãn ham muốn? Thế nhưng dù cho có phải hứng chịu bao nhiêu đau khổ thì cậu vẫn chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì hành động hôm ấy. Thật ngu ngốc đúng không? Thế nhưng có ai lại cảm thấy hối hận sau khi cứu người mình yêu chứ

Mưa ngày càng nặng hạt và cuộc rượt đuổi ấy vẫn cứ tiếp tục, những người qua đường không khỏi thương xót cậu nhưng chẳng ai dám đến và giúp cậu cả, ai lại dám giúp một kẻ mà các thành viên cốt cán của bang Tokyo Manji đang truy đuổi cơ chứ, trong cái thành phố Tokyo này không ai là không biết đến cái tên Tokyo Manji cả, một băng đảng vốn dĩ được biết đến là băng đua xe của những cậu nhóc thiếu niên giờ đây đã trở thành một băng đảng tội phạm khiến nhà nước cũng phải khϊếp sợ. Buôn thuốc phiện, hàng cấm, mại da^ʍ,... Không gì là họ không làm cả, một băng đảng gieo rắc ác mộng như vậy thì ai lại dám dây vào chứ.

Mặc cho cái lạnh của thời tiết thổi qua cơ thể chi chít vết thương khiến cả người cậu tê buốt không còn sức lực nhưng cậu vẫn cố chạy, cậu vẫn cố giải thoát cho bản thân mình bởi cậu không muốn quay về nơi hầm ngục ấy nữa. Vừa chạy cậu vừa ngoảnh đầu lại nhìn phía sau, không thấy họ đâu nữa cậu thầm cảm thấy vui mừng vì nghĩ rằng bản thân đã thật sự được giải thoát rồi, cậu liền rẽ vào con hẻm trước mặt để chắc chắn bản thân đã thật sự thoát khỏi cơn ác mộng ấy rồi. Cậu thu mình lại cố giữ ấm cho bản thân, tất cả những gì cậu có bây giờ chỉ là chiếc áo sơ mi mỏng đã ướt đẫm nước mưa và chiếc quần short ôm, dù cho bản thân có đang run lên vì lạnh thì cậu vẫn cảm thấy tràn đầy hy vọng khi đã thoát ra khỏi nơi ác mộng kia.Thế nhưng niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy đã bị dập tắt ngay lập tức khi một giọng nói quen thuộc vang lên

“À rế, cậu đang làm gì ở đây vậy Takemichi-kun?”

“M-Moe...”

Cậu sợ hãi ngước nhìn hình bóng của người con gái đang đứng trước mặt mình, Haruta Moe, người đã khiến cậu trở nên tàn tạ như bây giờ, người đã cướp đi tất cả những người mà cậu yêu thương. Bản thân cậu còn chưa hoàn hồn lại thì cậu đã nghe thấy từ xa vang lên những tiếng bước chân vội vã chạy trong mưa đang hướng tới chỗ cậu. Mất rồi, hy vọng duy nhất của cậu đã mất thật rồi, chưa đầy 10 giây những tên “ác ma” mà cậu đang cố gắng chạy trốn đã bắt được cậu rồi

“Ah, Baji-san, chào anh”

Người dẫn đầu đoàn “ác ma” ấy bỗng nhìn thấy hình ảnh một cô gái quen thuộc liền ngay lập tức chạy lại lấy áo của mình khoác lên cho cô ta

“Sao đi ra ngoài mà không mang theo dù chứ, ướt hết cả người rồi, lỡ bệnh thì phải làm sao?”

À phải rồi, người con trai mang âm giọng trầm ấm ấy cũng đã từng quan tâm cậu như vậy, cũng từng trách mắng cậu vì không biết tự chăm sóc bản thân. Thế nhưng mọi thứ cũng chỉ là quá khứ, những gì hiện tại mà cậu nhận được từ người con trai tên Baji ấy là những từ ngữ khó nghe, những tiếng quát mắng khi đánh đập cậu, cậu không nghĩ sẽ có ngày bản thân mình cảm thấy ghen tỵ với Moe. Những người còn lại sau khi nhìn thấy cô ta cũng ngay lập tức chạy lại mà quan tâm lo lắng và những gì mà con ả ấy đáp lại chỉ là những lời giả tạo

“Em không sao đâu mấy anh đừng lo cho em, em đang trên đường về thì thấy Takemichi-kun đang ngồi co rút ở bên trong nên em thấy hơi lo cho anh ấy thôi”

“Em đang trên đường về thì thấy Takemichi-kun” trùng hợp đến thế sao? Vô tình gặp một người mình đã bày mưu hãm hại nhiều lần đang cố gắng chạy trốn, trên đời có sự trùng hợp này sao? Tất nhiên mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của ả, vốn dĩ ả vẫn chưa muốn buông tha cho cậu dễ dàng như vậy nên đã bày ra cuộc rượt đuổi này. Và rồi điều gì đến cũng đến, chỉ với câu nói ấy của ả những ánh mắt sắc lạnh lướt nhìn vào bên trong con hẻm nhỏ ấy, một thân ảnh nhỏ bé đang run lên vì lạnh hiện lên trước mắt họ. Một chàng trai với mái tóc bạc cùng chiếc khuyên tai hình thập giá tiến lại gần thì thầm với cậu

“Mày chạy cũng nhanh phết đấy Takemichi”

“Oi Mitsuya mày đừng có mà dọa nó, mày xem nó co rúm lại chưa kìa”

Với thanh âm giễu cợt, Baji vừa nhếch môi vừa nói với Mitsuya, anh cũng chỉ liếc nhìn cậu rồi bảo Draken đưa cậu về

“Thằng khốn này nhờ mày đó Draken”

“Sao lại là tao? Tao không muốn vác thứ dơ bẩn ấy đâu!”

“Thôi mà mấy anh, Takemichi-kun đang lạnh run lên kìa, các anh mau đưa cậu ấy về đi”

Cô ta lại dùng giọng điệu giả tạo ấy để nói nữa rồi, cậu thật sự chán ghét điều này, cậu chán ghét phải nghe những lời giả tạo ấy vờ quan tâm cậu, cậu chán ghét phải nhìn cô ta vui vẻ hạnh phúc bên những người mà cậu yêu thương, thế nhưng tất cả những gì hiện giờ cậu có thể làm chỉ là chịu đựng. Draken sau khi nghe những lời giả tạo ấy cũng tiến tới và vác cậu lên vai, anh cũng không quên buông ra những lời cay đắng

“Mày đừng có chống đối nếu không muốn bị tao đánh chết đấy”

Đau đớn? Chán ghét? Không, không từ nào có thể miêu tả tâm trạng hỗn loạn của cậu hiện giờ cả, những người cậu đã liều mạng để cứu giờ đây họ chỉ xem cậu như một tên nô ɭệ để phục vụ

“Draken-kun, anh lấy áo che cho cậu ấy đi kẻo cậu ấy bị cảm đấy”

“Em không cần lo cho tên này, em lo cho bản thân mình đi kìa, em mà bệnh bọn tôi không có lo cho em đâu đấy”

Draken chưa kịp trả lời thì Mikey đã nói vào, người đã cứu giúp anh suốt 12 năm qua bây giờ cũng không bằng một người anh chỉ mới gặp 3 tháng, đôi vai cậu khẽ run lên, cậu khóc rồi, cậu thật sự muốn được giải thoát lắm rồi, ai đó làm ơn cứu cậu khỏi cơn ác mộng này đi. Dòng nước mắt của cậu cứ thế hòa với những giọt mưa lăn xuống gương mặt hiền hậu của mình. Một lần nữa, cậu lại phải quay về nơi hầm ngục u tối ấy rồi...

_________________________

Có góp ý gì thì mọi người cứ nói tui nhaaaaa, cảm ơn mọi người đã đọc