Tiếng chuông lên lớp vang lên.
Trong phòng học an tĩnh lại.
Thích Du hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình, chuẩn bị giải câu hỏi chưa làm được trong đề toán học quốc tế một chút. Đã lâu rồi không có hưởng thụ cảm giác vui vẻ này, cuối cùng trí thông minh cũng khôi phục.
Đột nhiên, trong đầu vang lên một âm thanh điện tử máy móc.
【 Ting ---- chúc mừng kí chủ kích hoạt hệ thống nữ phụ ác độc phản công, hệ thống số 006 vì ngài phục vụ tận tụy. Chỉ cần kí chủ thành công công lược nam thần bạch nguyệt quang mà nữ chính cũng không chiếm được, hoàn thành nhiệm vụ phản công, liền có thể thay đổi kết cục thê thảm trong sách. 】
Cái quỷ gì???
Thích Du mi dài run rẩy hai lần, ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì nhìn quanh một vòng.
Cuối cùng tiết này là giáo viên chủ nhiệm dạy, tất cả mọi người yên lặng, cũng không người nói chuyện, chỉ có tiếng thầy giáo đang chầm chậm trầm ổn giảng bài.
Âm thanh điện tử kia lặp lại một lần nữa.
Thích Du không có cách nào lừa mình dối người rằng mình nghe nhầm.
Mẹ nó hệ thống ác độc nữ phụ phản công, cô là tiểu tiên nữ chứ không phải nữ phụ ác độc.
Hệ thống tiếp tục nói: 【 Hoàn thành nhiệm vụ kí chủ cùng người nhà mới có thể thoát ly kịch bản, bằng không thì kết cục trong sách chính là kết cục cuối cùng của mọi người. 】
Trong sách kết cục của cô là cái gì?
Bị một trong số những bạn trai cũ của Từ Mộng Oanh làm cho nhà tan cửa nát, vì không để tiếp tục liên lụy đến người nhà mà nhảy từ mười tám tầng của tòa nhà cao tầng xuống, ngã thành thịt nát.
Cha mẹ vì bảo hộ cô, bị Từ Mạn Oanh cùng nhóm bạn trai cũ liên tục bức bách đến phá sản, xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, ba người anh trai, càng là bởi vì cô, hai chết, một điên.
Thích Du: "..."
Con mẹ nó!!!
Chó hệ thống buộc cô từ một tiểu tiên nữ văn minh phải nói tục!
Trầm mặc hai giây.
Hệ thống chững chạc đàng hoàng: 【 Cho nên kí chủ đại nhân, tiếp nhận nhiệm vụ không? 】
Thích Du cười lạnh: Không tiếp nhận chính là chờ chết, cô có thể lựa chọn không à.
Thích Du hít sâu một hơi, nói từng chữ: 【 tiếp. 】
Công lược bạch nguyệt quang của nữ chính mới tính phản công thành công sao?
Bạch nguyệt quang của nữ chính?
Thích Du như có điều suy nghĩ, đối với bạch nguyệt quang này, cô coi như có ấn tượng, dù sao bên trong sách tất cả đàn ông chất lượng tốt, chỉ có hắn là Từ Mạn Oanh không có được.
Đại khái không có được mới là tình cảm chân thành. Từ Mạn Oanh yêu sâu đậm vĩnh viễn bạch nguyệt quang Tạ Cảnh, nhưng mà bạch nguyệt quang này cấm dục lãnh đạm, cùng những đứa con trai kia vì nàng trầm mê vì nàng điên cuồng đều không giống.
Cuối cùng đại kết cục, Từ Mạn Oanh thông qua cố gắng của mình mà thu hoạch được một đống nam thần, nhưng vẫn không thể khiến hắn trở thành người đàn ông dưới váy của cô.
Đây là tiếc nuối duy nhất của cô trong đời.
Có thể không bị hào quang vạn người mê của nữ chính hấp dẫn, vị bạch nguyệt quang này công lược rất khó.
-
Sau khi Thích Du đáp ứng, hệ thống vui sướиɠ tuyên bố nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất: 【 Thời gian sau khi tan học, địa điểm tại sân vận động, nữ chính cùng bạch nguyệt quang sắp gặp nhau, mời kí chủ mang bạch nguyệt quang rời đi, cũng nói với hắn: Chàng trai, tôi yêu cậu. 】
Hả?
Cái này mẹ nó là lời kịch của tổng giám đốc trong truyện cẩu huyết mà???
Trên cánh tay trắng bóc của Thích Du nháy mắt nổi lên một lớp da gà, thuận tiện run lập cập.
"Ha..."
Dầu đến.
Thích Du không cách nào tưởng tượng được mình đối mặt một nam sinh nói ra câu dầu mỡ như vậy.
Cô là nữ phụ ác độc, không phải nữ phụ dầu mỡ!
Thích Du vừa tan học liền đeo cặp sách rời đi.
Hệ thống thấy bộ dạng cô tiêu sái, lão nương không làm gì hết, gấp đến nói lắp: 【 Kí chủ đại nhân, kí kí kí kí chủ đại đại nhân! 】
【 Phía trước rẽ phải, sân vận động! Nhanh nhanh nhanh -- 】
Thích Du bước chân chuyển hướng bên trái đi: "Hệ thống, lời kịch quá dầu mỡ, tôi cự tuyệt."
Thấy cô thật sự muốn phủi tay không làm, hệ thống sụp đổ hai giây, bị buộc ra tiếng địa phương: 【 Vậy cô nghĩ sao? 】
Thích Du con mắt hoa đào chuyển động, che lại đáy mắt giảo hoạt, chậm rãi dừng bước lại, ngại ngùng mở miệng: "Tôi nghĩ có tôn nghiêm chết, cũng tuyệt không dầu mỡ sống."
Hệ thống lui một bước: 【 Vậy nói câu tương tự được hay không? 】
Thích Du chỉ đợi nó nói câu này, cấp tốc quay người, hướng sân vận động mà đi, ngoài miệng lại cố mà làm: "Được thôi."
Hệ thống:...
Luôn có loại dự cảm không tốt lắm.
*
Sân vận động lúc này không nhiều người,
phần lớn mọi người tan học liền rời đi.
Mấy người mặc đồng phục nam sinh đánh xong bóng rổ, hoặc đứng hoặc ngồi đang nghỉ ngơi, lau mồ hôi, tán gẫu cái gì, vui cười ánh nắng.
Thích Du ngắm nhìn bốn phía, căn cứ định vị sân bóng rổ của hệ thống, liền thấy được thiếu niên ngồi trên ghế huấn luyện viên trong sân bóng rổ.
Ánh nắng chiếu xuống ngũ quan tuấn mỹ của hắn, giống như là dát lên một tầng ánh sáng mỏng màu vàng nhạt. Thiếu niên ăn mặc giản dị, áo sơ mi trắng, cổ áo mở hai cúc màu bạc, lộ ra cái cổ trắng nõn, tinh xảo mà tự phụ.
Thích Du nhìn một chút liền xác định, thiếu niên này chính là nam thần bạch nguyệt quang cầu mà không được của nữ chính - Tạ Cảnh.
Toàn trường chỉ có hắn bling bling phát ra ánh sáng, những người khác tất cả đều biến thành vật làm nền!
Ngay lúc Thích Du đang cân nhắc làm sao tiếp cận hắn một cách ưu nhã, thiếu niên giống như hững hờ ngước mắt, quét về phía Thích Du đang sáng rực nhìn hắn. Đôi mắt kia, không có tình cảm, không có hỉ nộ, như một đầm nước lắng đọng. Duy chỉ có một nốt ruồi son ở đuôi mắt, theo động tác ngước lên trong nháy mắt của hắn, giống như có hồn, lộ ra mấy phần quyến rũ.
Yêu nghiệt, cái từ này, giống như vì hắn mà sinh ra.
Thích Du chợt đối diện với đôi mắt đen như mực kia, trái tim nhỏ từ trước đến nay bình tĩnh không lay động đột nhiên run rẩy một giây.
Không phải tâm động, là phòng rung động --
Thích Du nháy mắt mấy cái, bạch nguyệt quang này có chút dọa người...
Không chiến mà nghĩ lui binh thì phải làm sao bây giờ.
Ánh mắt Thích Du liếc qua quét đến nữ chính Từ Mạn Oanh không biết khi nào đã đi đến sân bóng rổ, bỗng dưng chạy xuống cầu thang, nhanh chóng vọt tới.
Dọa người liền dọa người, nữ chính giai đoạn trước mảnh mai, tiểu bạch thỏ như vậy còn không sợ, dám đi tìm bạch nguyệt quang nói chuyện, cô sợ cái gì.
Trước khi Từ Mạn Oanh tới gần, Thích Du hai ba bước đi qua, nắm chặt cổ tay thiếu niên, đem hắn từ trên ghế huấn luyện viên kéo lên, chạy ngược hướng Từ Mạn Oanh tiến đến.
- ---
Sân vận động bên ngoài.
Đoạn đường này, Thích Du lúc đầu đã nghĩ kỹ biện pháp ứng phó. Ai ngờ sau khi ngẩng đầu nhìn thấy rõ gương mặt thiếu niên, lập tức quên sạch.
Mẹ nó.
Mặt mũi này, nhìn gần còn tuyệt hơn.
Không nhịn được theo mặt của hắn nhìn xuống.
Mẹ!
Dáng người tuyệt hơn nữa.
Thiếu niên vóc dáng rất cao, lúc nhìn về phía Thích Du, đôi mắt buông thấp xuống. Ánh mắt nhìn qua ngón tay tinh tế mềm mại đang cầm cổ tay mình, con ngươi đen nhánh của Tạ Cảnh có chút co rụt lại.
Tiếng nói lạnh lẽo vắng vẻ, như ngọc thạch chạm vào nhau: "Buông tay."
Trong đầu Thích Du truyền đến tiếng hệ thống thúc giục.
Âm thanh điện tử của hệ thống lộ ra hưng phấn: 【 Nhanh nhanh nhanh, tỏ tình hắn, nói: Chàng trai, tôi yêu cậu! 】
Lần thứ nhất gặp mặt, Thích Du quyết định tiến hành theo chất lượng, trước đừng trực tiếp tỏ tình, phải để cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc đã.
Thế là...
Thích Du dừng một chút, hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn về phía thiếu niên mang vẻ mặt người sống chớ lại, gương mặt xinh đẹp tràn ngập từ ái: "Ừm, ma ma yêu con."
Ừm, ma ma yêu con --
Ừm, ma ma yêu con --
Câu nói này như ma âm, dư âm không ngừng tuần hoàn phát ra.
Hệ thống: 【... Cái đồ chơi gì vậy? 】
Còn có thể chơi như vậy???
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Ngư Ngư: Lần đầu gặp gỡ, ấn tượng đủ khắc sâu chưa?
Tể Tể nhóm, Niên Ca mở văn mới rồi~~1V 1 tiểu ngọt văn tìm hiểu một chút.
Vẫn như quy tắc cũ, tấu chương nhắn lại tất cả tiểu khả ái đều có bao tiền lì xì ~