Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 25: Thủy tổ giả bộ đứng đắn (1)

*Lavender team: Thế giới này hơi đặc biệt, bối cảnh hiện đại nhưng lại là dị thế Huyết tộc xưng vương, cho nên nhóm sẽ đổi lại ngôi ba của nam chính, xưng hô giữa người của Huyết tộc với những người khác hoặc trong Huyết tộc với nhau cũng có thể xuất hiện ta-ngươi. Mong mọi người làm quen dần nhen 🙆🏻

♀️🙆🏻

♀️🙆🏻

♀️

Giải nghĩa một số từ dùng trong thế giới này:

- Huyết tộc: Ma cà rồng

- Huyết tộc Thủy tổ: Là ma cà rồng đời đầu tiên, khai sinh ra những đời ma cà rồng con cháu khác

- Dùng huyết thống áp chế: Chỉ Thủy tổ mới có thể dùng, hiểu nôm na là cụ mắng chắt phải nghe đó :>>

- Huyết tộc Thủy tổ tạo ra Huyết tộc bằng đường sinh san thì đời sau sẽ tiếp tục có gen Thủy tổ, còn nếu tạo ra Huyết tộc bằng chuyển hóa thì Huyết tộc đó sẽ thành đời hai, yếu hơn đời Thủy tổ. Huyết tộc đời hai sinh con thì con vẫn sẽ là Huyết tộc đời hai, nhưng nếu tạo ra Huyết tộc bằng chuyển hóa thì Huyết tộc đó sẽ thành đời ba.

Một ấm trà đen nóng hổi “rào rào” đổ lên người Tang La. Cô bị bỏng lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng vung vẩy đôi tay đỏ ửng vì bỏng: “Ngươi làm cái gì vậy?” Cô lập tức giơ tay ra, muốn tát cho thị nữ trước mặt một bạt tai thì cổ tay đột nhiên bị giữ lấy.

“Đừng làm vậy Tang La. Cô ta không cố ý đâu.” Giọng một người đàn ông vang lên.

“Xin lỗi Điện hạ, tôi không cố ý đâu, xin hãy tha lỗi cho tôi.” Cô hầu gái tay chân vụng về lập tức cúi đầu. Tang La còn chưa đυ.ng tới mà cô ta đã khóc lóc như mưa, nhìn đáng thương vô cùng, người không biết còn tưởng Tang La đã đánh cô ta một trận rất nặng đấy.

Ngay khi Tang La nhìn thấy Ino, tuy giọng điệu vẫn rất kiêu ngạo nhưng lại lập tức có cả sự ấm ức và yếu ớt của cô gái nhỏ ẩn trong đó: “Anh xem, cô ta làm tay em bỏng thành cái dạng gì rồi này!”

Ino có làn da trắng nhợt cùng khuôn mặt góc cạnh đẹp trai chỉ có ở ma cà rồng, nghe Tang La nói vậy liền buông tay cô ra an ủi: “Đau lắm à? Anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé, được không? Còn về phần Annie, em cũng đừng trách cô ta có được không? Con biết là tay chân cô ta vụng về mà, sao lại còn bảo cô ta làm việc làm gì? Em cũng có lỗi mà, nể tình anh đừng chấp nhặt với cô ta nữa được không?”

Tang La lập tức cảm giác muốn tăng xông, nhưng cũng có rất nhiều ký ức theo đó trôi vào trong trí óc cô. Cô chợt ngơ ngẩn. Cô… Cô đã đến kiếp sau rồi sao? Còn mang theo cả trí nhớ về kiếp trước nữa. Trong kiếp trước, chỉ mới ngày hôm qua cô vừa chết già trong lòng Văn Yến Quân thì bây giờ mở mắt ra một cái đã lập tức chuyển tới kiếp sau rồi. Lại tiếp tục là thế giới bị một người xuyên sách làm cho thay đổi.

Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải Tạ Vi Vi đã chết rồi sao?

“Tang La?” Giọng người đàn ông kia lại vang lên.

Tang La ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt... Không, phải nói là ma cà rồng mới đúng. Bối cảnh thế giới này của cô và Văn Yến Quân tương đối đặc biệt, thế giới này do Vương tộc cai trị. Vương tộc không phải nhân loại, họ là Huyết tộc.

Nhân loại ở thế giới này sùng bái và kính ngưỡng Huyết tộc, phần lớn bọn họ đều mong mỏi được chuyển hóa thành ma cà rồng. Thân phận của Tang La rất đặc biệt. Cô là một con người nhưng lại được Quốc vương bệ hạ nhận làm con nuôi. Cô sống trong cung, được hưởng thụ sự đãi ngộ và vinh dự của một công chúa Huyết tộc dưới hình hài một con người. Văn Yến Quân ở kiếp này chính là Quốc vương bệ hạ Ngải Nặc Đức. Hắn cứu Tang La khi cô còn nhỏ vì phát hiện ra cô chính là Ca giả* của mình nên đã đưa cô về cung điện, định nuôi cô lớn rồi thịt. Vì vậy nên nguyên tác của bộ truyện này chính là câu chuyện về một vị Thân vương Huyết tộc vừa ngọt ngào vừa ngốc nghếch nuôi cô vợ bé nhỏ loài người khôn lớn.

(*: bạn đời trời định)

Nhưng vì sự xuất hiện của người xuyên sách và mưu kế của cô ta nên Tang La đã nhầm tưởng ân nhân cứu mạng thời thơ ấu của mình là Ino. Ino biết rõ điều này nhưng vẫn giả bộ như không biết. Bởi vì dù hắn ta là hậu duệ của Ngải Nặc Đức, là Vương tử điện hạ của vương quốc này, nhưng lại không được Quốc vương yêu thích. Nhưng Tang La thì khác, tuy bề ngoài Ngải Nặc Đức không có vẻ gì là dịu dàng hay có ý nuông chiều cô, nhưng thực ra hắn luôn chiều theo ý cô, cô muốn gì được nấy, cả nước không ai không biết Quốc vương sủng ái cô công chúa loài người này.

Tang La nhận nhầm người, người bị nhận nhầm cũng cố tình che giấu, lại có ý định dụ dỗ cô, hai người ở bên nhau cả ngày lẫn đêm nên đương nhiên Tang La cũng dần có cảm tình với Ino. Ca giả của mình yêu hậu duệ của mình, làm sao vị Quốc vương bệ hạ kiêu ngạo tàn bạo có thể cho phép điều đó xảy ra? Câu chuyện nuôi vợ ngọt ngào lại biến thành câu chuyện ngược luyến, cưỡng chế yêu đương. Vì vậy, Tang La không những không yêu Ngải Nặc Đức mà còn căm ghét đối phương.

Cuối cùng, do âm mưu của người xuyên sách nên Tang La đã hứa sẽ giúp Ino ám sát Ngải Nặc Đức để soán vị. Sau khi cô găm con dao vào tim Ngải Nặc Đức thì Ino và người xuyên sách cũng đắc ý không thèm che giấu nữa, nói cho họ nghe toàn bộ sự thật. Ngải Nặc Đức cố giữ lại một hơi thở cuối cùng xông tới xé xác Ino và người xuyên sách, đồng thời chuyển hóa cho cô. Cô kế thừa vương vị với tư cách là hậu duệ của hắn, trở thành tân Thân vương Huyết tộc. Nhưng sau đó cô cũng bị sự hối hận tra tấn ngày đêm, cô độc sống hết cuộc đời của một Huyết tộc dài đằng đẵng…

Người xuyên sách là Tạ Vi Vi, mục đích của cô ta không phải là công lược nam chính, mà khiến họ BE. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Tang La nhìn người xuyên sách đang bám chặt vào người Ino, rụt rè ngó nhìn cô. Vì thể xác không giống nhau nên cô cũng không biết đây là Tạ Vi Vi hay là một người xuyên sách khác. Nhưng dù vậy thì cũng không ngăn cản việc cô vừa nhìn thấy cô ta đã muốn nổi giận rồi.

Hơn nữa, tay cô lúc này còn đang bỏng rát, lúc nãy nhìn ở góc độ kia thì thế nào cũng thấy là người này cố ý! Thù mới hận cũ, trong mắt Tang La chợt hiện lên vẻ thù địch. Cô đột nhiên xoay người nhặt cái ấm trà vì rơi trên thảm nên chưa vỡ, bên trong vẫn còn hơn nửa ấm. Trong lúc Ino và người xuyên sách chưa kịp phản ứng, cô đã tạt thẳng cái ấm về phía đối phương.

“A!” Nước trà nóng hổi khi đổ lên tay Tang La ít nhất cũng phải một trăm độ, bây giờ đã giảm xuống vài độ rồi, lúc này dội thẳng vào gương mặt nhân loại bình thường của người xuyên sách. Đối phương lập tức hét lên thảm thiết, té xuống quỳ trên mặt đất.

“Tang La! Em làm gì vậy?” Ino kinh sợ vô cùng, nhanh chóng đỡ cô thị nữ dậy: “Annie? Annie, ngươi sao rồi?”

Annie vẫn còn đang kêu đau, nhưng Ino cũng không có thời gian nhìn vào mặt cô ta, bởi vì Tang La đã giơ chân lên giẫm thật mạnh vào đầu cô ta, ấn mặt cô ta xuống đất.

Ino càng hoảng sợ hơn: “Tang La! Em làm gì vậy? Bỏ chân ra ngay!” Hắn ta vừa dứt lời đã định đẩy Tang La ra, nhưng không hề có ý kiềm chế sức lực của mình. Huyết tộc vốn dĩ đã có sức lực trời sinh, giờ phút này hắn ta làm vậy là có ý định muốn đẩy cô bay đập vào tường.

“Nếu ngươi dám đυ.ng vào ta ta sẽ lập tức nói cho phụ thân biết.” Tang La lên tiếng ngay trước khi hắn ta kịp đυ.ng vào mình.

Câu nói như ma chú, Ino lập tức dừng tay lại, kinh hãi nhìn Tang La, không hiểu sao cô gái mình đang nắm chặt trong lòng bàn tay đột nhiên lại không nghe lời hắn ta nữa, còn lấy Ngải Nặc Đức ra uy hϊếp hắn ta!

Tang La nhìn Ino với thái độ kiêu ngạo lạnh lùng, khóe miệng hơi cong lên, sức chân giẫm lên đầu Annie càng mạnh hơn.

“Lúc trước ngươi nói ta sai, sai vì biết cô ta vụng về còn sai cô ta làm việc à? Ino, ngươi đúng là làm ta phải kinh ngạc đấy. Trước đây ta vẫn tưởng là ảo giác của mình, nhưng bây giờ xem ra đúng là như vậy rồi. Dù ngươi được phụ thân chuyển hóa thành Huyết tộc, thành hậu duệ của người thì ngươi cũng không thể thay đổi sự thật mình có xuất thân thấp hèn đâu. Nghe xem ngươi vừa nói những gì đi, vậy mà ngươi lại đứng trên góc độ của một thị nữ để trách móc ta sao?”

Tuy Ino là Vương tử nhưng hắn ta không phải con ruột của Ngải Nặc Đức, mà chỉ là một thanh niên được chuyển hóa thành ma cà rồng cách đây mấy chục năm. Tuy vậy thì trong quan niệm của Huyết tộc, hắn ta đã được coi là hậu duệ của Quốc vương, có tư cách kế thừa vương vị. Những Huyết tộc khác cũng không thèm để ý việc này, dù sao Huyết tộc được sinh ra từ người mẹ ma cà rồng là rất hiếm. Nhưng Ino lại cực kỳ để ý xuất thân là con một kỹ nữ của mình. Lúc này Tang La nói như vậy khiến sắc mặt hắn ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

“Nếu tay chân vụng về thì cũng không nên đến đây làm thị nữ, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn làm việc trong vương cung không? Những người học thức cao, hiểu lễ nghĩa, tay chân nhanh nhẹn còn nhiều lắm. Nếu không làm được thì cút ra ngoài!” Tang La vừa nói vừa tiếp tục dùng sức giẫm lên đầu khiến Annie muốn khóc cũng không thể khóc nổi, thở cũng không thở nổi. Cô đóng vô cùng tròn vai một cô Công chúa điện hạ được chiều đến mức ngang ngược càn quấy.

Ino dường như đã hiểu ra hôm nay mình đã chọc cho Tang La nổi giận rồi, đành phải nén cơn giận lại, nhẹ giọng nói: “Tang La, không ngờ em lại tức giận như vậy. Cho anh giải thích có được không? Không phải lúc trước em nói muốn đi xem hội chợ Anime à? Anh đi cùng em nhé?”

“Không cần.” Tang La nói rồi nhấc chân lên. Cúi người xuống bóp mặt Annie. Gương mặt điềm đạm đáng yêu kia bây giờ chỉ còn lại vẻ đáng thương tội nghiệp. Đầu tiên là bị bỏng đỏ cả mặt, bây giờ thì cái mũi đang chảy ra hai dòng máu mũi vì bị giẫm xuống đất, răng cũng chảy máu. Trong tình huống này dù cô ta có khóc đầy mặt nước mắt cũng chỉ có một chữ thôi, xấu.

Cô ta bị Tang La dọa cho hoảng sợ, không dám khóc thành tiếng, căng thẳng nhìn cô.

Tang La giơ tay ra vỗ mặt đối phương: “Sau này có làm việc nhanh nhẹn hơn không?”

Annie gật đầu lia lịa.

“Có còn đổ trà lên người ta nữa không?”

Annie lại lắc đầu nguây nguẩy.

“Tốt lắm, nếu có lần sau nữa thì ngươi đoán ta sẽ làm thế nào?” Tang La cười: “Ta sẽ dội thẳng nước sôi vào cổ họng ngươi, làm cho lục phủ ngũ tạng ngươi đều bỏng hết đấy. Hiểu chưa?”

Annie rùng mình.

“Đang làm gì thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, nghe như tiếng tinh thể băng va chạm, êm tai nhưng không hề có độ ấm.

Tang La vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nam chính của mình. Kiếp này hắn có đôi mắt đỏ rực như máu độc nhất vô nhị, vừa nhìn đã thấy đầy vẻ tàn bạo. Khuôn mặt tái nhợt như đá cẩm thạch đang nhìn cô, đôi môi đỏ mọng không vui mím lại. Dù đây là một vị Thủy tổ sống đã mấy ngàn năm nhưng lại trông như một thanh niên hai mươi mấy tuổi.

Tang La vừa nhìn thấy hắn đã quăng mặt Annie đi, lập tức lộ vẻ ấm ức bổ nhào qua, ôm lấy hắn: “Phụ thân!”

Không ngờ Ca giả vẫn luôn sợ mình lại đột nhiên nhào tới, Quốc vương đại nhân tàn bạo lập tức cứng đờ cả người.

“Phụ thân, hai người họ bắt nạt con.” Tang La ngửa đầu nhìn anh, chỉ về phía hai người Ino cáo trạng.

Ino thiếu chút nữa muốn hộc máu: “Tang La, em đang nói nhảm gì vậy…”

Áp lực mạnh mẽ chợt bắn tới như một cơn sóng thần, trong nháy mắt đầu gối Ino đã mềm nhũn ra, khuỵu xuống trên đất, đổ mồ hôi như mưa, không thể phát ra một âm thanh nào.

“Bọn họ bắt nạt con thế nào?” Ngải Nặc Đức hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tang La rồi nhanh chóng rời đi, giọng nói lạnh lùng không nghe ra bao nhiêu phần tình cảm.

“Họ vừa bắt nạt con đó, nhưng con trả thù được rồi. Người nhìn tay con này, đau quá đi mất.” Tang La giơ bàn tay bị bỏng lên trước mặt hắn, ấm ức làm nũng.

Lông mày hắn hơi nhíu lại rất khẽ, rồi nhìn về phía cảnh vệ đứng sau mình: “Gọi bác sĩ.”

“Vâng.”

Quốc vương đã có lệnh, đương nhiên bác sĩ phải lập tức có mặt, kết quả khi nhìn thấy vết bỏng nhỏ xíu này, trong lòng ông ta chỉ muốn phỉ nhổ. Thế mà lúc bôi thuốc cô Công chúa điện hạ yếu ớt này còn làm ra vẻ như bị thương nặng lắm vậy.

“Đau quá, đau quá, phụ thân, con sắp chết rồi!” Tang La hét lên đầy giả tạo, trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười.

Cô làm như vậy ai nhìn cũng biết là cố ý, vậy mà Quốc vương bệ hạ sau khi nhìn chằm chằm vào cô hai giây thì lại giơ tay cầm lấy lọ thuốc mỡ, tự mình bôi thuốc cho cô. Những người có mặt ở đây nhìn thấy mà cay cả mắt.

Hầu hết nhân viên trong vương cung đều là nhân loại bình thường, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người ghen tị với Tang La, bởi vì họ đều cho rằng Tang La được Quốc vương nhận nuôi là vì muốn biến cô thành hậu duệ của mình. Trong vương cung này cũng có vô số người xin vào làm vì ảo tưởng muốn được Huyết tộc coi trọng rồi chuyển hóa cho mình.

Vì chuyện này mà khi còn nhỏ Tang La đã nghe rất được nhiều lời đàm tiếu. Còn Ngải Nặc Đức lại thường xuyên bận rộn chuyện công vụ. Vốn dĩ sẽ có một ngày vì không thể chịu đựng được nữa mà cô đã khóc lóc chạy đi mách với Ngải Nặc Đức. Sau đó thì được hắn nuôi dưỡng trực tiếp trong phòng ngủ của mình. Nhưng vì có người xuyên sách đến, xúi giục Ino chặn giữa đường, không để cô đi tìm Ngải Nặc Đức nên hai người đã mất đi cơ hội chung giường chung chăn hâm nóng tình cảm. Vì vậy mà đến bây giờ hai người vẫn chưa thân thiết với nhau, mà ấn tượng trong mắt người khác là Tang La còn có vẻ khá sợ hắn.

Bây giờ Tang La lại khác ngày thường, gần gũi với Ngải Nặc Đức nên khiến mọi người cảm thấy rất khó hiểu. Ngải Nặc Đức cũng nghi ngờ, nhưng vì Ca giả có sức hấp dẫn quá lớn với hắn nên cho dù biết có thể cô đang giở trò gì đó, hắn cũng không thể khống chế được lý trí mà trúng kế của cô.

Thật ra lúc đầu Ngải Nặc Đức rất bài xích Tang La. Ma cà rồng gọi người bạn đời định mệnh của họ là “Ca giả”. Nhưng cũng giống như con người sẽ có những người cả đời không tìm được tình yêu đích thực của mình, ma cà rồng cũng có nhiều người đến tận lúc chết cũng không thể tìm được Ca giả của mình. Nếu tìm được họ nhất định sẽ nhận ra ngay lập tức, vì mùi hương trên người đối phương sẽ nói cho họ biết. Đối với họ, Ca giả có sức hấp dẫn khó mà tưởng tượng được.

Tang La là Ca giả của Ngải Nặc Đức. Mùi hương của cô có một sức hút không thể tưởng tượng nổi đối với hắn. Nhưng vị Thủy tổ ma cà rồng sống mấy nghìn năm này cho dù đã thống trị vô số nhân loại bình thường thì cũng chưa bao giờ để họ vào mắt, chỉ coi họ như con sâu cái kiến. Vậy mà có một ngày hắn lại phát hiện ra trên người một cô gái nhỏ loài người tỏa ra mùi hương của Ca giả, sao hắn có thể không bài xích, không tức giận, không chán ghét chứ?

Hắn muốn gϊếŧ cô, nhưng lại không thể ra tay. Muốn coi như không nhìn thấy cô, nhét cô vào một chỗ tự sinh tự diệt, nhưng đi chưa được hai bước thì trong lòng đã thấy lo lắng. Cuối cùng hắn chỉ có thể đưa cô về vương cung nuôi dưỡng. Nhưng cô lại thân thiết với Ino hơn hắn, còn với hắn thì xa lánh sợ hãi. Hắn biết gần đây Ino đang âm thầm hành động, lôi bè kéo cánh trong trường học, còn tiếp xúc với quân phản loạn, dã tâm của hắn ta đã dần bộc lộ.

Mà bây giờ Tang La lại đột nhiên đến gần hắn, khó đảm bảo không phải là do Ino xúi giục cô, thậm chí vở kịch hôm nay có thể là do họ cố ý diễn cho hắn xem.

Trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ nên khi màn đêm buông xuống, lúc Tang La chìm vào giấc ngủ trong chiếc giường êm ái thì chợt có một con dơi bay vào cửa sổ phòng cô, lóe một cái đã biến thành một người đàn ông cao lớn.

Hắn đứng bên cửa sổ, bóng đen bao trùm lên người cô. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, sau đó cúi người xuống. Mùi hương của cô càng nồng đậm hơn, tràn vào khoang mũi hắn, trong mắt hắn dần hiện lên mấy phần si mê như kẻ nghiện hít phải hơi ma túy, như nửa linh hồn này đã tìm thấy một nửa còn lại. Hắn xốc chăn cô lên, cái mũi cao thẳng chôn sâu vào cổ cô, si mê hít vào mùi hương của cô.

Răng nanh của hắn rất ngứa ngáy, chỉ muốn lao vào cắn cô, phải kiềm chế lắm hắn mới nhịn được, hít ngửi khắp người cô như kẻ nghiện uống thuốc độc giải khát, hắn rất muốn làm một vài việc với cô. Vốn dĩ hắn còn chưa nghiện đến mức này, nhưng vì hôm nay cô đột nhiên gần gũi hắn, họ tiếp xúc ở khoảng cách quá gần, khiến cho cả ngày nay hắn đều chỉ nghĩ đến cô, nhẫn nhịn được đến bây giờ đã là cực hạn của hắn rồi.

Mùi hương của cô... mùi hương của cô...

Người này ban ngày là vị Quốc vương bệ hạ lạnh lùng vô tình, nhưng đến đêm khuya lại thành kẻ biếи ŧɦái si mê hít ngửi mùi hương của cô gái mọi người vẫn nghĩ sẽ trở thành hậu duệ của hắn. Răng nanh của hắn cũng không thể kiềm chế mà nhe ra, từ lỗ mũi thở ra hơi thở nặng nề mà gợi cảm.

Không ai biết cô là Ca giả của hắn, hắn cũng sẽ không cho ai biết, trừ phi cô yêu hắn, nếu không dù với hắn hay với cô, đây đều là một việc nguy hiểm.

Hắn không thể cắn cô, nhưng hắn lại khó mà kiềm chế nổi mình. Vì vậy, hắn liền cầm tay cô lên, liếʍ ngón tay cô, răng nanh lướt qua làn da cô, trông như chú chó muốn liếʍ láp mà không muốn làm bị thương chủ nhân của mình, hành động vô cùng cẩn thận.