Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 23: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (23)

Văn Yến Quân sửng sốt, nhìn Tang La: “… Cái gì?”

Ái chà, biểu cảm thú vị đấy, không uổng công cô mong đợi bao ngày, Tang La tà ác nghĩ thầm.

“Em nói, Tang Gia Văn là con trai của anh.” Tang La cúi đầu hôn anh: “Nếu không phải vậy, anh nghĩ vì sao Chu Tiến lại không cần thằng bé chứ? Đồ ngốc này.”

Tang La như đang nói chuyện gì đó rất bình thường, nói xong thì đi vào phòng quần áo thay đồ.

Văn Yến Quân lại không được bình tĩnh như cô, đầu óc ong ong, ngón tay run rẩy. Anh liền đẩy xe lăn đuổi theo, vội vàng hỏi: “Chờ đã! Em nói cho anh rõ ràng xem nào, em nói đứa bé là con anh, con của anh sao?” Sao cô ấy có thể tùy tiện quăng ra một quả bom nhẹ nhàng đến như vậy chứ! Một vấn đề quan trọng như vậy chẳng lẽ không nên ngồi xuống nghiêm túc thảo luận à? Nói cho tử tế đi chứ?

“Đúng vậy, anh muốn em lặp lại bao nhiêu lần nữa đây? Nó là con trai anh, là con trai của chúng ta.”

Văn Yến Quân suýt nữa ngất đi, kinh ngạc xen lẫn hoài nghi, cực kỳ kích động hỏi cô: “Sao em không nói cho anh biết sớm hơn?”

“Tại sao em phải nói cho anh biết sớm hơn? Em tưởng anh đã ở cùng Tạ Vi Vi rồi. Lúc đó mà em nói với anh Tang Gia Văn là con trai anh thì em thành cái dạng gì? Thằng bé thành cái dạng gì?” Tang La thừa cơ phê bình anh.

Văn Yến Quân lập tức im lặng: “Xin lỗi em.” Anh ảo não, sao lúc đầu lại nghĩ quẩn để Tạ Vi Vi giả bộ làm bạn gái anh chứ. Anh bị niềm vui được làm cha khiến cho choáng váng đầu óc, hoàn toàn quên mất chuyện Tang La đã dẫn theo con anh đi gả cho một người khác.

“Tha lỗi cho anh đấy.” Tang La lại hôn anh một lần nữa, xoa đầu anh như xoa đầu thú cưng.

Sau khi mặc quần áo xong, hai người cùng xuống lầu, lúc này đã là giờ ăn cơm trưa, nhưng bởi vì Văn Yến Quân nóng lòng muốn đi đón con trai nên chỉ bảo phòng bếp làm hai bát mì ăn lót dạ. Người hầu báo lại là buổi sáng Phó Oánh có đến biệt thự, Văn Yến Quân chỉ đáp qua loa, cũng không biết có nghe lọt tai không, dù sao anh cũng không hề để tâm.

Nhưng Tang La lại chú ý tới việc không thấy Phí Lam đâu, hỏi một câu mới biết sáng nay cậu đã trở lại nhà họ Phí rồi. Hiển nhiên là sau này cô sẽ không thể tiếp tục làm quản gia cho Phí Lam nữa, nhưng cậu vẫn cần một người đáng tin cậy hướng dẫn thì mới có thể hoàn toàn thích ứng với xã hội thượng lưu tàn khốc này, nếu làm không tốt sẽ lại trúng bẫy của Phí Linh.

Phải tìm cho cậu một người quản gia đáng tin mới được.

Nghe Tang La nói chuyện này Văn Yến Quân lập tức hỏi: “Vậy Arthur thì sao? Anh ta là quản gia lúc trước của anh.”

Anh đã không thể chịu nổi việc Tang La làm quản gia cho người khác từ lâu rồi. Cứ nghĩ đến việc Phí Lam được cô phục vụ, người chú như anh chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm chết thằng nhóc đó. Vừa đúng lúc tối hôm qua khi Arthur gọi tới đã báo cho anh rằng hai vợ chồng họ đã kết thúc tuần trăng mật, muốn tiếp tục làm việc. Arthur có tinh thần trách nhiệm cao, kinh nghiệm phong phú, năng lực vượt trội, rất thích hợp để chăm sóc Phí Lam.

Tang La gật đầu, người có thể khiến Văn Yến Quân hài lòng tất nhiên sẽ không tệ.

“Tạ tiểu thư đi đâu rồi?” Tang La không nhìn thấy Tạ Vi Vi.

Người hầu nói: “Sáng sớm Tạ tiểu thư đã đi ra ngoài rồi ạ.”

Chắc là đi tìm cách làm sao để đấu với cô đây mà. Dưới đáy mắt Tang La hiện lên ý cười lạnh. Cô đang đợi đây, đừng để cô phải đợi lâu quá đó nhé.

Văn Yến Quân vừa ăn mì vừa liếc nhìn Tang La, trong lòng nghĩ thầm, trong công quán của anh đã có nữ chủ nhân rồi, dù Tạ Vi Vi là bác sĩ gia đình thì cũng không thích hợp tiếp tục sống ở đây nữa, phải mời cô ta ra ngoài thôi.

Trại hè được tổ chức tại một khu nghỉ mát mùa hè, rất nhiều trẻ em cùng lứa tuổi sẽ ở đây cùng nhau học tập khám phá thiên nhiên, nó nằm ở ngay thành phố cạnh nhưng cũng phải mất gần ba giờ đi ô tô.

Sáng nay Tang La mới vừa hao phí sức lực giờ lại lắc lư trên xe nên chẳng mấy chốc cô đã ngả đầu vào vai Văn Yến Quân ngủ thϊếp đi. Tuy Văn Yến Quân cũng vận động phần eo liên tục trong thời gian dài nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, thậm chí còn có phần hơi kích động, đứng ngồi không yên.

Anh quay đầu nhìn Tang La đang dựa vào mình, cúi đầu gửi một tin nhắn cho trợ lý đặc biệt: “Đi kiểm tra xem những năm qua Tang La sống ở nhà họ Chu như thế nào.”

Anh không phải đồ ngốc, có nhiều chuyện không hợp lý nhưng lúc trước vì anh bị thù hận che mắt nên chỉ nhìn được bề ngoài sự việc. Nhưng rõ ràng là đã có việc gì đó rất quan trọng đã xảy ra ngoài tầm mắt anh, mà sợ là cũng không tốt đẹp gì.

Sau khi chỉ đạo những việc liên quan đến Tang La, anh lại nhớ đến cậu con trai mình chưa từng gặp mặt, tiếp tục gửi một tin nhắn cho trợ lý.

Hỏi xem những đứa trẻ ở tầm tuổi Tang Gia Văn thích gì. Thời thơ ấu của anh không có nhiều kỷ niệm đẹp. Hồi tưởng lại khi còn bé thì hình như anh cũng không đặc biệt muốn có thứ gì, cho nên anh không biết nên tặng quà gì cho Tang Gia Văn cả.

May mắn là bây giờ anh rất giàu có, có thể mua được mọi thứ, trừ khi Tang Gia Văn muốn có mặt trăng trên trời, nếu không thì không có thứ gì là anh không thể tặng thằng bé.

Trợ lý đặc biệt ở đầu bên kia điện thoại thấy sếp nhà mình liên tục đưa ra mấy yêu cầu không liên quan đến công việc thì thầm nghĩ, đúng là chân ái mà, mức độ quan tâm như quan tâm con ruột mình vậy.

Hôm qua tất cả nhân viên trong công ty đều đã nhận được lì xì mừng cưới của sếp. Tuy chưa tổ chức một đám cưới hoành tráng để thể hiện tình yêu của sếp dành cho vợ nhưng số tiền lớn này cũng đủ để họ biết đó là tình yêu đích thực rồi. Thậm chí cả công ty cũng vô cùng náo nhiệt rộn ràng. Đương nhiên cũng có mấy người ăn nói quái đản, nói rằng Tang La đã ly hôn rồi còn mang theo một cái đuôi vướng víu, nhưng đã nhanh chóng bị vùi dập.

Sao nào? Một người phụ nữ đã ly hôn, có con riêng thì không có tư cách kết hôn với một người thành đạt à? Đồ giảm giá chắc? Thời đại nào rồi mà còn có người phụ nữ tự hạ thấp mình vậy không biết? Chính chủ còn chưa nói gì, ai cần cô lắm miệng? Người ta là trai tài gái sắc, chỉ có cô mới là đồ yêu quái, miệng rộng lắm điều.

Khi Tang La tỉnh dậy thì họ đã sắp đến nơi. Xe đang chạy lên sườn núi, một tòa nhà nghỉ mát mùa hè có phong cách mộc mạc nhưng đầy ý vị tọa lạc ở đó. Không khí ở đây rất trong lành, gió mát thổi tới mang theo không khí của rừng, còn mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít của đám trẻ con.

Tâm trạng vốn đã có phần buông lỏng của Văn Yến Quân lại trở nên căng thẳng hơn.

Giáo viên trại hè đã đợi họ ở cửa, đưa họ vào trong sơn trang, đi vào phòng Tang Gia Văn.

Cậu bé đang quấn trong chăn ngủ say, trán có mồ hôi ẩm ướt, mặt đỏ bừng, trên trán dán một miếng cao hạ nhiệt. Tang La ngồi ở mép giường, xoa xoa mặt cậu: “Bảo bối.”

Cậu bé lập tức mở mắt, nhào vào lòng mẹ làm nũng: “Mẹ ơi. “

Giáo viên trại hè nói: “Tôi đã cho em ấy uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng em ấy vẫn gọi mẹ liên tục.”

Tang La gật đầu, tài xế và vệ sĩ đi cùng đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho Tang Gia Văn, Tang La bế con trai bước ra ngoài.

Văn Yến Quân đi theo cô, nhìn cậu bé đang chóng mặt gác đầu lên vai Tang La. Lần trước khi anh gặp riêng thằng bé, trong lòng vẫn còn mang nỗi hận, vậy mà bây giờ lại thấy trong lòng như bị khoét một miếng, chua xót, mềm mại. Nghĩ đến đây là con của mình và Tang La, trong lòng anh lại trào dâng tình cảm trìu mến vô bờ.

Sau khi lên xe, Tang La liền chuyển con trai sang cho Văn Yến Quân. Nhìn anh ôm cậu con trai xa lạ của mình với dáng vẻ cứng nhắc không biết làm sao, cô lại thấy buồn cười, cũng thấy chua xót. Cô không nhịn lòng được mà suy nghĩ về những gì đã xảy ra sau khi mình trầm cảm rồi tự tử. Điều gì sẽ xảy ra với Tang Gia Văn, điều gì sẽ xảy ra với Văn Yến Quân, chắc chắn họ đều không hạnh phúc.

Nghĩ đến đó cô lại thấy tất cả đều là lỗi của Tạ Vi Vi. Đương nhiên còn có cả tổ chức chuyên đi cướp bóc đứng sau Tạ Vi Vi nữa. Nếu có cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.

Lúc trở về Văn công quán thì trời đã tối rồi, Tang La đánh thức con trai dậy ăn cháo. Cậu bé đã khá hơn, thấy mình đang ngồi ở một nơi xa lạ, dùng đôi mắt đẹp giống hệt cha mình nhìn người đàn ông ở đối diện với vẻ nghi ngờ.

Không khí trên bàn có hơi kỳ lạ. Văn Yến Quân cứng ngắc cả người, không biết có nên gắp thức ăn cho Tang Gia Văn không, không biết nên nói cái gì.

Vừa cơm nước xong xuôi thì đã thấy Phó Oánh đi vào, sắc mặt khó coi. Cô ta được Tạ Vi Vi dẫn vào.

Tạ Vi Vi tỏ vẻ mình không biết gì, cười nói với họ: “Tôi thấy Phó Oánh đang đi lang thang bên ngoài, cũng không biết cô ấy gặp vấn đề khó khăn gì mà ngại không dám bấm chuông cửa. Cho nên tôi mới dẫn cô ấy vào nhà… Ôi, cậu bé đẹp trai quá, không hổ là con của Tang tiểu thư.”

Văn Yến Quân lập tức cảm thấy trong nhà mình quả nhiên chỉ thích hợp có người một nhà bọn họ thôi.

Phó Oánh chỉ là một quả pháo hôi nhỏ nhoi, Tang La không thèm để vào mắt, cho nên cô cũng lười lãng phí nước bọt với người này, chỉ dẫn Tang Gia Văn vào phòng, để Văn Yến Quân tự xử lý phiền phức.

Chỉ trong một buổi chiều, căn phòng đã hoàn toàn biến thành phòng của một cậu nhóc. Trong tủ quần áo chất đầy các loại quần áo mới đã được giặt giũ sạch sẽ, còn có cả một đống quà được đóng gói để ở trong góc chờ cậu bóc ra.

Đôi mắt to tròn của Tang Gia Văn nhìn hết những thứ đồ này, cậu ngoan ngoãn uống hết thuốc mẹ đưa, cau mày vì đắng rồi uống cạn nửa ly nước. Cậu ngồi trên giường nhìn Tang La đang thu dọn túi hành lý nho nhỏ của mình, đột nhiên hỏi cô: “Người đàn ông đó có phải là bố đẻ của con không?”

Tang La ngạc nhiên: “Sao con biết?” Tuy rằng cô chưa bao giờ che giấu chuyện Tang Gia Văn không phải con ruột của Chu Tiến, nhưng làm sao thằng bé vừa gặp đã nhận ra đó là ba mình?

“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là con cũng hơi giống ông ấy thật.” Tang Gia Văn cau mày, có vẻ hơi buồn rầu. Thật ra lúc trên xe cậu có mơ màng tỉnh lại vài lần, phát hiện có một người đàn ông xa lạ đang ôm mình. Mùi trên người đối phương cũng rất lạ, nhưng cậu không có cảm giác khó chịu. Sau đó, cậu lại dùng bộ óc nhỏ bé thông minh của mình để cân nhắc. Sao bỗng dưng mẹ lại đưa cậu cho một người đàn ông khác ôm chứ? Muốn phân tích ra vấn đề cũng không phải việc gì quá khó.

“Thông minh quá đi.” Tang La gõ nhẹ lên chóp mũi cậu.

“Chân ba bị thương ạ?”

“Ừ, chân ba bị thương vì mẹ, đau lắm. Nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc ôm con đâu.”

“Con lớn rồi, không cần người ôm nữa.” Hai má Tang Gia Văn hơi ửng hồng, khó xử: “Vậy… sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau sao?”

“Đương nhiên, ba mẹ đã kết hôn rồi, mấy hôm nữa bảo bối còn phải làm em bé cầm hoa cho ba mẹ đó.”

Tang Gia Văn vừa vui sướиɠ lại vừa buồn rầu, tâm trạng rất phức tạp. Cậu vừa đi ra ngoài được vài ngày thì đã có một người ba. Không phải là ba dượng như Chu Tiến, mà là một người ba thực sự. Cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng vì có quá nhiều câu hỏi nên lại không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng vì uống thuốc nên cậu lại nhanh chóng buồn ngủ.

Trước khi đi ngủ cậu khẽ hỏi mẹ: “Vậy… ba sẽ yêu con chứ?”

Mặc dù Chu Tiến luôn tự nhận đã chăm sóc Tang Gia Văn như con đẻ của mình, nhưng trẻ con rất nhạy cảm với thái độ của người lớn. Anh ta chưa bao giờ cho Tang Gia Văn cảm giác của một người cha, cậu cũng chưa từng được trải nghiệm tình thương thực sự của một người cha là như thế nào.

Trái tim Tang La mềm nhũn, cô hôn lên trán cậu: “Đương nhiên là sẽ yêu con rồi, ba là ba con mà.”

Khi Tang La rời khỏi phòng của Tang Gia Văn thì đúng lúc nhìn thấy Phó Oánh đang khóc lóc chạy ra ngoài. Không biết Văn Yến Quân đã nói gì, tóm lại là chắc anh đã bảo cô ta đừng chạy đến trước mặt họ nữa.

Tạ Vi Vi đứng từ trên ban công nhìn xuống lại thấy thất vọng vô cùng. Chết tiệt, sao lại vậy nhỉ? Sao sức chiến đấu của cô ta kém thế? Bọn họ như thế này thì sao có thể chơi chết Tang La chứ?

Cô ta gọi hệ thống: “Có thể cho tôi mua chịu một viên thuốc suy não nữa không?” Viên thuốc lúc trước cô ta cho Tang Hoa uống là thuốc suy não, uống vào sẽ làm cho con người cho trở nên cực đoan, ngu ngốc.

Hệ thống phớt lờ cô ta. Nó cảm giác Tạ Vi Vi bây giờ mới giống người uống thuốc suy não. Cô ta cắn Tang La và Văn Yến Quân không chịu thả ra như một con chó điên vậy. Rõ ràng chuyện nên làm bây giờ là từ bỏ thế giới này, tiến vào thế giới cấp thấp, bắt đầu tích lũy điểm trở lại, chứ không phải cứ cố chấp ở lại thế giới đã không còn hy vọng này.

Nhưng Tạ Vi Vi lại không muốn, cô ta nghĩ rằng thế giới nhỏ này sắp sửa thành đại thế giới rồi. Không còn người công lược có thể đoạt lấy khí vận, phá hoại Tang La và Văn Yến Quân thì họ sẽ sống hạnh phúc vui vẻ. Cứ nghĩ đến đó cô ta đã thấy cả người khó chịu. Dù có phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng chờ đến lúc tích lũy được đủ điểm, đi vào thế giới cấp S thì đó cũng không phải là thế giới có Tang La và Văn Yến Quân nữa.

Người hầu gõ cửa phòng, nói với cô ta là tiên sinh muốn mời cô ta đến phòng làm việc.

Văn Yến Quân muốn nói gì, trong lòng Tạ Vi Vi cũng đã đoán được, quả nhiên là đuổi cô ta ra khỏi Văn công quán, sa thải cô ta, tỏ vẻ mua cho cô ta một căn nhà ở trong nội thành, cho cô ta xe, vậy là không nợ gì cô ta nữa.

Sắc mặt Tạ Vi Vi rất khó coi, cảm thấy lòng tự tôn bị tổn hại: “Yến Quân, năm đó ai là người nhặt anh về từ đống rác, chăm sóc anh bao nhiêu lâu như vậy? Giữa chúng ta không có tình yêu thì cũng có tình thân, anh vừa kết hôn đã đuổi em ra khỏi nhà rồi à?”

Văn Yến Quân dựa lưng vào ghế, nhìn vẻ mặt Tạ Vi Vi, đôi mắt đẹp bình tĩnh, chậm rãi xoa đầu ngón tay: “Ý của cô là ân tình của cô năm đó tôi không thể trả hết được phải không?”

Hình như anh lại bị coi thành người rất có tình có nghĩa, có ơn tất báo rồi. Phó Oánh hay Tạ Vi Vi đều vậy, ai cũng là kẻ giúp đỡ xong chỉ muốn được đền đáp, đều không biết thỏa mãn. Văn Yến Quân buồn chán nghĩ thầm. Chuyện này cũng do cái vẻ ngoài quá biết lừa gạt người khác của anh gây ra phiền toái đây mà. Đối với ân nhân cứu mạng của mình mà anh còn chẳng có lòng biết ơn, chỉ muốn “làm cho cô” sinh con cho mình nữa kìa.

Trước đó anh dung túng họ chẳng qua là vì chuyện này không hề quan trọng, chỗ ở lớn thế này dù có thêm một người thêm đôi đũa, thêm một phần tiền lương cũng chẳng có vấn đề gì. Cũng chẳng phải anh luôn ghi nhớ ơn nghĩa của Tạ Vi Vi, để Phó Oánh sống ở đây cũng chỉ do đồng cảm thôi.

Văn Yến Quân không phải sói mắt trắng, anh nợ người ta cái gì tất nhiên sẽ trả lại, nhưng trong mắt anh không có cái ơn nào là không thể trả hết. Cứ mãi ghi nhớ ơn nghĩa, để những kẻ giúp đỡ muốn được đền ơn như con quỷ hút máu mình sẽ chỉ làm tổn thương người thực lòng quan tâm mình, thực lòng yêu thương mình mà thôi. Anh cũng không phải kẻ ngu xuẩn đến vậy.

Gương mặt Tạ Vi Vi sượng cứng lại, cô ta đang định nói gì đó thì lại thấy Văn Yến Quân cầm lên một tập tài liệu: “Tôi đã nhờ người điều tra quá khứ của cô, phát hiện ra một vài việc làm cho tôi thấy rất bối rối. Tuy cô có bằng tốt nghiệp của đại học y A, cũng tra được thành tích học tập của cô trên mạng, nhưng không biết vì sao các bạn học và giáo viên của cô lại không hề có ấn tượng gì với cô, trong ảnh chụp tốt nghiệp cũng không có mặt cô. Cô có thể giải thích được không?”

Trước giờ Văn Yến Quân đều không có ý định đi điều tra về Tạ Vi Vi, nhưng hai ngày trước sau khi nhận ra cô ta có chỗ kỳ lạ thì anh lại có trực giác mơ hồ, vì vậy liền sai người đi điều tra, kết quả cho ra khiến anh phải giật mình.

Tạ Vi Vi hoàn toàn cứng đờ cả người, cô ta không ngờ Văn Yến Quân lại đột nhiên kiểm tra mình. Họ có tình cảm suốt mười năm nhưng anh vẫn phái người đi điều tra cô ta. Nhưng vấn đề là cô ta đã sai ở đâu? Cái gì khiến anh ta sinh lòng nghi ngờ?

Tạ Vi Vi nhìn vào đôi mắt dò xét của Văn Yến Quân, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, đột nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy, cô ta chưa bao giờ hiểu rõ nhân vật nam chính này, trong nguyên tác cũng chưa bao giờ miêu tả từ góc nhìn nội tâm của anh. Độc giả chỉ có thể đoán anh là người như thế nào từ lời đối thoại và từ nhận thức của nữ chính. Trong lòng một nghìn người có một nghìn Hamlet, nhưng chỉ có một Hamlet chân chính thôi. Anh là người như thế nào có lẽ đến cả tác giả cũng không biết, chỉ có một mình anh là hiểu rõ bản thân nhất!

“Tôi đã đổi tên, đổi cả mặt, được chưa?” Tạ Vi Vi cố giả bộ tức giận sau khi bị vạch trần: “Cuối cùng hôm nay tôi cũng nhìn rõ anh rồi, không phải là muốn tôi đi à? Tôi đi là được chứ gì?”

Tạ Vi Vi quay người đi ra ngoài. Cô ta rời khỏi Văn công quán với tốc độ rất nhanh, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng cũng trào lên một ngọn lửa giận. Quá thất bại... Quá thất bại... Cô ta không thể tin mình bỏ ra mười năm, nỗ lực nhiều như vậy, thế mà đến cả tình bạn hữu nghị anh cũng không cho cô ta. Văn Yến Quân không bình thường, anh ta nhất định không phải là một người bình thường! Chết tiệt!

Tang La nhìn Tạ Vi Vi ra khỏi Văn công quán như đang chạy trốn, lông mày nhướn lên. Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Tạ Vi Vi thì có lẽ là cuối cùng cô ta cũng đã được chứng kiến một phần tảng băng chìm trong tính cách của Văn Yến Quân rồi nhỉ? Cô thật sự không thể tin suốt mười năm trời mà có người lại chỉ có hiểu biết phiến diện về người khác như vậy, là do khả năng quan sát của Tạ Vi Vi không tốt, hay là khả năng giả vờ của Văn Yến Quân trước mặt cô quá tệ?

Tang La bưng một đĩa hoa quả bánh trái vào thang máy. Phòng của Tang Gia Văn được bố trí trên cùng tầng với phòng ngủ của họ. Khi Tang La đi ngang qua thì thấy cửa phòng mở. Văn Yến Quân đang ngồi bên cạnh chiếc giường in hình ngôi sao màu xanh, dáng vẻ lạnh nhạt nhưng lại dịu dàng, nhét tay Tang Gia Văn vào trong chăn.

Cô không khỏi nở nụ cười.

Trong những ngày tiếp theo họ sống rất yên bình, yên bình mà hạnh phúc, không hề thấy bóng dáng của Phó Oánh hay Tạ Vi Vi. Cho đến khi Tang La phát hiện ra Phí Lam đã biến mất.