Đúng là Tang La đang lạt mềm buộc chặt. Có lẽ Văn Yến Quân cũng đã nhận ra được phần nào, có thể lúc này còn đang nhìn tập lý lịch của cô xì mũi coi thường, nhưng vậy thì đã sao chứ? Anh tỉnh táo nhìn cô sa đọa, lẽ nào không phải càng thú vị, càng thống khổ sao?
Đây chính là sự trừng phạt. Tại sao lại chỉ có một mình cô biết chân tướng sự việc, một mình cô phải đối phó với kẻ cắp Tạ Vi Vi kia? Lúc này cô có chạy đến nói với anh những chuyện mười kiếp họ đều là người trong vận mệnh của nhau, chuyện số mệnh của nam chính, nữ chính, chuyện trọng sinh thì anh sẽ chỉ nghĩ cô đang giả điên giả dại, có ý đồ muốn quay lại với anh, nghĩ như vậy đã thấy khó chịu rồi.
Tang La chống cằm nhìn những cái tên trên cuốn sổ, ngón tay thon dài trắng nõn cầm bút, đôi mắt hơi cong lên, khóe miệng cũng nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt, dáng vẻ lười biếng vô hại, nhưng trong mắt lại lơ đãng lộ ra đôi chút ý xảo quyệt.
Tầm mắt đám khách nam trong quán cà phê lặng lẽ liếc về phía cô.
Bước đầu tiên đã hoàn thành, đã đến lúc chuyển sang bước thứ hai rồi.
Cô đợi hai ba ngày, chẳng mấy chốc đã đợi được cuộc gọi thứ hai của Ngao Lam.
“Tôi vừa có thêm một công việc mới, nhưng việc này có nhiều vấn đề hơn chỗ Văn Yến Quân.”
Ngao Lam thực sự không hiểu tại sao Tang La lại từ chối làm việc cho Văn Yến Quân, nhưng nếu cô đã từ chối thì anh ta cũng không tiện hỏi lý do thêm nữa. Công việc cho quản gia cấp A rất dễ kiếm, còn rất nhiều kẻ có tiền muốn tranh người, trên cơ bản chẳng khác gì là quản gia chọn chủ nhân. Nếu cô không thích Văn Yến Quân thì lại chọn người khác.
Công việc Ngao Lam giới thiệu cho cô lần này là phục vụ cho cậu tư của dòng họ Phí nổi tiếng. Những danh môn như nhà họ Phí bình thường không cần dùng đến quản gia tuyển từ bên ngoài, mỗi năm họ sẽ cử một nhóm người đến Học viện quản gia học tập, sau khi những người này tốt nghiệp tất nhiên sẽ làm cho nhà họ Phí. Nhưng cậu tư này thì hơi khác biệt một chút, nhà họ Phí không còn dư quản gia cho cậu dùng nên mới phải tuyển dụng người ngoài.
“Cậu Tư nhà họ Phí khá đặc biệt. Năm nay cậu ấy 16 tuổi. Hai tháng trước vẫn còn là một cậu bé sống ở một thị trấn nhỏ. Cho đến hơn nửa năm trước nhà họ mới phát hiện ra cậu tư trước đó không phải là con cháu nhà họ Phí chân chính nên mới đi tìm người thật về…”
Đây chính là tin tức mới nhất thay thế cho câu chuyện ly hôn của Tang La và Chu Tiến. Phí Linh, tiểu thiếu gia rất được ưu ái ở nhà họ Phí bị phát hiện không phải là huyết thống thực sự của nhà họ, mà là con trai của một nữ y tá, được người này nhất thời nảy sinh ý đồ tráo đi mười bảy năm trước. Vì nhóm máu của cậu ta tình cờ trùng với nhóm máu của người cha nên suốt mười bảy năm không hề bị phát hiện. Trong khi đó con trai ruột lại đang sống một cuộc sống bình thường với đôi vợ chồng ở nơi phố chợ.
Nhà họ Phí đã tốn rất nhiều nhân lực và tài lực để tìm ra y tá kia, sau đó tìm ra con cháu thực sự của nhà họ Phí, đồng thời trả con về cho đối phương. Thiếu gia thật sự này sinh hoạt trong một gia đình bình thường, cha mẹ bận rộn làm việc cả ngày, không có sức lực dạy dỗ cậu, từ nhỏ đã được nuôi thả, chuyện đánh nhau ẩu đả là việc thường ngày như cơm bữa. Cậu học trong một ngôi trường cấp ba tồi tàn ở trấn nhỏ, là đại ca trường học, thành tích đội sổ. Một cậu nhóc như vậy chắc chắn tính tình cũng không dễ chịu.
“Mặc dù nhà họ Phí đã cố gắng che giấu, nhưng Hiệp hội quản gia vẫn nghe được tin tức phong thanh. Không phải nhà họ Phí không sắp xếp quản gia cho cậu ấy, mà là những quản gia được sắp xếp đều bị cậu ấy đánh, nên không có ai muốn phục vụ cả, vì vậy mới phải thuê người ở ngoài. Chuyện này không biết thực hư ra sao, nhưng họ trả tiền lương rất cao, gấp đôi giá thị trường, thử việc trong vòng một tuần.”
Ngoài ra, nhà họ Phí cũng là một con quái vật khổng lồ, đẳng cấp cao hơn Chu Tiến, nếu Tang La có thể làm cho họ thì rất tốt. Tuy vậy vẫn còn kém so với việc làm cho Văn Yến Quân, dù sao nhân khẩu nhà họ Phí cũng quá nhiều.
Dù cậu tư Phí này xem chừng khó hầu hạ, lại còn thích đánh người, nhưng quản gia cấp A cũng có người này người kia, năng lực có phân chia cao thấp, người khác không làm gì được cậu ta không có nghĩa là Tang La không làm được. Thậm chí, Ngao Lam còn muốn nhìn xem cô có thể bắt thóp cậu nhóc này hay không.
Tang La nhìn mũi tên quan hệ giữa Văn Yến Quân và nhà họ Phí trong sổ ghi chép của mình, khóe miệng hơi trầm xuống. Sau khi nhận việc, ngày mai cô sẽ đến nhà họ phỏng vấn.
Sau khi về nhà, Tang La nói với Tang Gia Văn: “Ngày mai mẹ bắt đầu làm việc rồi.”
“Vậy mẹ con mình cũng ở nhà chủ ạ?” Tang Gia Văn hỏi. Hầu hết các quản gia sẽ sống trong nhà chủ, vì họ cần phải phục vụ chủ bất cứ lúc nào. Theo lẽ thường thì các chủ nhân cũng sẽ cho phép quản gia có gia đình đưa người nhà đến sống cùng, chỉ cần họ không gây rắc rối gì là được. Tang Gia Văn đã chuẩn bị tâm lý, nếu chủ nhân có con nhỏ thì phải có tạo quan hệ tốt với đối phương, để không gây phiền hà cho mẹ, tăng thêm gánh nặng cho cô.
“Tạm thời thì không. Bởi vì mẹ vẫn còn đang thử việc, không chắc chắn là có ở lại làm việc không. Khi nào ổn định mẹ sẽ sắp chuyện đi học cho bảo bối nha.”
“Vâng ạ.”
Sau khi ăn cơm xong, hai mẹ con nằm trên giường xem truyền hình trực tiếp sàn thi đấu. Đối với Tang La thì trình độ sàn đấu dành cho trẻ em dưới mười sáu tuổi này chẳng khác gì trẻ con gặp ông cụ, nhưng cậu nhóc ở bên cạnh lại xem với vẻ rất thích thú, thỉnh thoảng lại hồi hộp phấn khích nên cô cũng không cảm thấy buồn chán. Cô nằm ôm con, lúc thì vuốt tóc cậu, lúc thì hôn lên trán cậu, chọc cho cậu nhóc không thể tập trung xem chương trình, tai đỏ ửng, mất tự nhiên, nhưng lại không nỡ tách ra khỏi người mẹ.
Hai mẹ con trong căn phòng thuê nhỏ là cảnh tượng ấm áp, còn trong căn biệt thự to lớn xa hoa ở trang viên, Văn Yến Quân đang nằm trên chiếc giường lớn màu xám bạc, mở mắt đến tận hừng đông.
Sơ yếu lý lịch của Tang La không ngừng hiện lên trong tâm trí anh, còn cả điểm số của các hạng mục, vừa nghĩ đến lại có cảm giác hoang đường. Arthur đã làm việc cho anh mấy năm, sáng nào cũng ngồi xổm xuống đi tất và giày cho anh, bây giờ tưởng tượng đến cảnh Tang La cũng ngồi xổm giống Arthur, ngoan ngoãn xỏ tất xỏ giày anh lại càng thấy hoang đường.
Vì sự hoang đường đó mà anh càng cảm thấy buồn cười hơn, sao cô có thể làm được chuyện đó chứ? Quá giả dối.
Hệ thống luôn theo dõi tiến độ công lược Văn Yến Quân, con số vẫn đang dao động, trong hai ngày nay thỉnh thoảng lại có lúc đột nhiên dao động như vậy, 90% ... 89% ... 87% ... 85 % ... 90% ... Nhưng vì số liệu vẫn chưa giảm xuống dưới 5% nên nó cũng không báo cho Tạ Vi Vi, cô ta đã dặn nó không giảm xuống 5% thì không cần báo cho cô ta.
Sáng Văn Yến Quân thức dậy, Tạ Vi Vi ăn sáng với anh, tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Anh đã tìm được quản gia thích hợp chưa? Em thấy dạo này không có quản gia chỉ huy nên có mấy việc cũng làm không tốt.”
Văn Yến Quân lãnh đạm đáp lại một tiếng, dường như không có hứng thú nói chuyện.
Tạ Vi Vi nhìn anh như vậy, bầu nhiệt huyết của hai tháng trước cũng đã sớm không còn nữa. Nếu tiến độ công lược là 50% thì còn đỡ, nhưng tiến độ đã đạt đến 90%, giống như mỡ treo miệng mèo, gần trong gang tấc mà không thể ăn nổi càng khiến cho người ta bực bội, chẳng thà cứ treo nó ở đằng xa còn hơn.
Văn Yến Quân ăn không nhiều, nhanh chóng được thư ký Lâm đón đến công ty.
“Ông chủ, Hiệp hội quản gia đã giới thiệu hai quản gia khác, hai người này đều là sinh viên mới tốt nghiệp chuẩn cấp A...” Thư ký Lâm đưa hai bộ hồ sơ cho Văn Yến Quân.
Văn Yến Quân không có phản ứng gì, nhưng ngay trước khi Thư ký Lâm mở miệng lần nữa anh lại hỏi: “Hiệp hội quản gia không giới thiệu Tang La nữa à?”
Thư ký Lâm sửng sốt: “Vâng.” Quản gia cũng từ chối rồi thì còn giới thiệu làm gì nữa? Trừ khi cô ấy hối hận. Nhưng lúc đầu có vẻ ông chủ cũng không thích người ta mà, sao tự dưng lại hỏi đến chuyện này thế?
Ngón tay Văn Yến Quân siết chặt hai bộ hồ sơ, lông mi dài rũ xuống. Từ bỏ rồi à?… Coi như cũng biết tự mình hiểu lấy.
...
Từ sáng sớm Tang La đã mặc bộ âu phục đi ra ngoài, bắt xe buýt đến nhà họ Phí phỏng vấn.
Sau khi xuống xe buýt ở vùng ngoại ô thì vẫn còn một đoạn nữa mới đến nhà họ Phí, nhưng xe của họ đã đợi sẵn, chờ để đón cô.
Trang viên của gia chủ nhà họ Phí rất lớn, bãi cỏ xanh đủ rộng để đua ngựa, hồ nhân tạo to đến mức có thể chèo thuyền. Căn biệt thự sang trọng ở chính giữa có hơn năm mươi phòng, khu nhà ở phụ cho nhân viên phục vụ cũng khá xa hoa.
Bởi vì là thứ bảy nên khi Tang La đến nhà họ Phí thì chỗ này đang rất náo nhiệt, có một đám thiếu niên thiếu nữ đang cưỡi ngựa.
Trong số đó có một thanh niên dường như là nhân vật trung tâm, đang cưỡi một con ngựa trắng dũng mãnh, theo sau là một đám bạn đồng trang lứa.
Tang La ăn mặc như một quản gia đúng tiêu chuẩn, mặc âu phục, đeo găng tay trắng, trên ngực gắn huy hiệu quản gia cấp A, làm cho người ta chỉ liếc mắt đã biết cô là một quản gia. Nhưng cô quá đẹp để làm một quản gia, vì vậy đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám thiếu niên kia, cậu thiếu niên cầm đầu đã nhanh chóng đi về phía này.
“Đây là quản gia mới của A Lam được Hiệp hội quản gia giới thiệu à?” Cậu thiếu niên kia trèo xuống ngựa, tươi cười rạng rỡ nhìn cô.
Mặc dù hôm nay cô đến phỏng vấn nhưng thực ra cũng chỉ làm cho có lệ. Quản gia trình độ A không có nhiều để chủ nhà có thể chọn tới chọn lui, lúc cần đến mà có được một người đã là rất may mắn rồi.
“Chào cậu.” Tang La nói.
“Xin chào, tôi là Phí Linh. Tính A Lam không tốt lắm, nhưng trong lòng rất tốt, sau này mong cô giúp đỡ.”
Tang La vừa nghe đến tên, nhìn khuôn mặt không hề buồn bã u ám của đối phương, trong lòng chợt thấy khác thường. Phí Linh không phải là đứa trẻ được đánh tráo với Phí Lam sao? Hóa ra sau khi nhận con ruột về họ cũng không trả lại người con nhận nhầm kia. Nhìn dáng vẻ được mọi người vây quanh thế này thì có thể thấy vấn đề huyết thống không khiến cho cậu ta bị ghét bỏ. Nếu không phải nhà họ Phí vẫn còn đang yêu quý cậu ta thì đám thiếu niên này cũng sẽ không vây quanh cậu ta như vậy.
Tang La nghĩ thầm trong lòng nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ vẻ thất lễ. Cô đang định đi cùng nhân viên công tác đến chỗ ở của chủ nhân thì đột nhiên nghe thấy những tiếng kêu huyên náo ở bên kia.
Quay đầu nhìn lại thì thấy có một con ngựa đang mất kiểm soát. Một cậu thiếu niên đang la hét thất thanh, lung lay sắp ngã xuống đất, cả người đã nghiêng sang một bên người con ngựa. Mà chuyện tệ nhất là ngay cả những người không hiểu biết cũng có thể nhận ra góc ngã của cậu bây giờ rất xấu, nếu ngã xuống thì không chỉ đơn giản là ngã thôi mà rất có thể sẽ bị chân ngựa đá vào người hoặc bị vó ngựa giẫm lên. Lông con ngựa kia mượt mà óng ả, dáng cao cường tráng, bị nó đá một cú thì dù không chết cũng sẽ phải gãy xương.
Hiện trường đột nhiên trở nên hỗn loạn, đám thiếu gia tiểu thư sợ hãi hô hào, nhân viên công tác cũng rối loạn.
Lúc này Tang La đột nhiên phát hiện ở hiện trường không hề có một vị quản gia nào. Đáng lẽ một nơi có nhiều con cháu nhà giàu như vậy thì quản gia của họ dù không theo sát cũng sẽ có mặt tại chỗ trông chừng. Một quản gia cao cấp có thể đảm nhiệm nhiều chức năng, khi gặp chuyện họ có thể nghĩ ra cách giải quyết và phương pháp cứu người tốt hơn nhân viên công tác. Nhưng ở đây lại không hề có một người nào.
Trong lúc lơ đãng, Tang La chợt thấy Phí Linh nhìn về cậu thiếu niên trên ngựa, khóe miệng hơi nhếch lên đầy ác ý. Trong nháy mắt cô liền sửng sốt, lông mày nhăn lại, tung người trèo lên con ngựa trắng của Phí Linh. Trong một loạt tiếng kêu la, Tang La phóng ngựa lao về phía con ngựa đang phát điên kia.
Mọi người đều thấy con ngựa Tang La cưỡi chạy về phía con ngựa đen kia với tốc độ rất nhanh. Lúc này cậu thiếu niên kia dùng hết sức cũng không thể giữ được bờm con ngựa nữa, ngay vào khoảnh khắc cậu sắp ngã xuống thì con ngựa của Tang La đã chạy đến bên cạnh. Cô hơi nghiêng người, cánh tay giơ ra giữ lại cậu thiếu niên sắp ngã xuống, dùng thêm lực thì hai chân cậu đã xoay trong không trung nửa vòng, ngồi lên phía trước Tang La.
Tiếng la hét của đám người chợt biến mất, họ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ như trong một bộ phim phải dùng kỹ xảo đặc biệt mới làm được.
Phí Lam, người vừa được cô kéo qua cũng quay đầu lại nhìn Tang La, choáng váng như đứa ngốc.
“...”