Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 57: Yêu thú Giảo Giảo

Ngày thứ ba, Văn sư phụ nhận được bức tranh của bốn người.

Vân Vụ Ải vẽ theo phong cách tả thực trữ tình, hai bên là dãy núi xanh trùng điệp, nước suối lặng lẽ chảy, có thể nhìn thấy loáng thoáng những con cá béo tròn đang bơi ở trong dòng suối.

Bốn người thanh niên trẻ tuổi đang đốt lửa bên cạnh dòng suối, nướng cá ngâm thơ, ai cũng mang theo dáng vẻ phong lưu của thiếu niên.

Văn sư phụ gật đầu, mỉm cười khích lệ: “Bút pháp tinh tế, nắm rất chắc sắc thái đậm nhạt, tốt lắm. Các con xem này, Vụ Ải vẽ vô cùng sống động.”

Văn sư phụ nhận xét xong, Đồ Tô Ngang giơ bút lên.

“Đồ Tô Ngang, con muốn nói gì sao?” Đồ Tô Ngang rất ít khi phát biểu ý kiến trên lớp, vì vậy Văn sư phụ hơi ngạc nhiên.

Đồ Tô Ngang mở to mắt, nghiêm túc nhìn chăm chú vào bức tranh và hỏi: “Trong đây thì ai là con ạ?”

Văn sư phụ: “...”

Những nhân vật mà Vân Vụ Ải vẽ trong này chỉ là sơ lược, không phân chia chủ yếu hay thứ yếu. Nếu như nhìn kỹ thì... Cũng không nhận ra sự khác biệt lớn gì.

“Vụ Ải, đây có phải là ta không?” Đồ Tô Ngang nhìn một lúc lâu, sau đó chỉ vào một người trong đó và hỏi.

Vân Vụ Ải: “Tại sao ngươi lại cảm thấy là ngươi?” Dù nàng là người vẽ bức tranh này nhưng cũng không biết.

Đồ Tô Ngang không hề nghĩ ngợi gì: “Người này được vẽ lớn nhất.”

Vân Vụ Ải: “... Ừm, là ngươi đó.”

Đồ Tô Ngang nhíu mày, làm vẻ mặt “ta biết mà”, còn không quên nói với Văn sư phụ: “Đệ tử cảm thấy Vụ Ải vẽ rất đẹp, rất...” Hắn không biết nên khen ngợi như thế nào nên đạp vào bàn của Lâm Bạch ở đằng sau.

Lâm Bạch khẽ nhắc nhở: “Bút pháp tinh tế.”

Đồ Tô Ngang không nghe rõ nên nghe gà hoá vịt: “Bút ra bùn nhão.”

(*: Trong tiếng Trung, 细腻 – tinh tế với 稀泥 – bùn nhão phát âm gần giống nhau)

Văn sư phụ: “...” Còn có thể ra cái gì?

Có lẽ Lâm Thanh vô cùng oán hận về chuyện bắt cá hai ba lần này, vì thế cả bức tranh đều miêu tả cá trong dòng suối.

Trong khe suối nhỏ uốn lượn, những con cá bơi lượn kết thành từng đàn hai ba con, con nào cũng phát ra ánh sáng giống như được dán tấm phản quang vậy, bóng bẩy vô cùng. Lâm Thanh lấy điều đó để bày tỏ sự buồn phiền trong lòng “Cá rất khó bắt, vì nó quá trơn nên không thể giữ lại được và khiến hắn ta vô cùng mệt mỏi.”

Lâm Bạch lại trái ngược lại với Lâm Thanh, hắn ta cảm thấy ngày hôm nay nướng cá ăn thế nào cũng không no, nhưng lại không dám trách móc Đồ Tô Ngang cướp đồ ăn của hắn.

Hắn ta chỉ có thể tự lừa dối mình rằng bởi vì cá ở bên trong suối chưa lớn hẳn, nếu như lớn hẳn rồi thì chắc chắn hắn ta có thể ăn no.

Lâm Bạch không hổ là em trai của Lâm Thanh, trút hết tất cả tâm tình của mình vào trong bức tranh.

Những con cá bơi trong khe suối dường như mắc chứng kén ăn vậy, đừng nói những cái vảy phát sáng lên mà còn sắp bong tróc ra rồi... Liếc mắt nhìn qua giống như cá nướng thành tinh vậy.

Văn sư phụ: “... Nơi các con đi là một dòng suối nhỏ sao?”

Cuối cùng là tác phẩm của Đồ Tô Ngang, hắn vẽ một dấu chấm tròn hoàn hảo lên trên bản vẽ vật thực.

Khi Đồ Tô Ngang vẽ tranh, trong đầu hắn chỉ có thể nhớ lại bộ đồ bằng tơ mỏng mà Vân Vụ Ái mặc vào ngày hôm đó mà thôi.

Vì vậy hắn vẽ một bộ đồ bằng tơ lụa mỏng trước, nhưng vừa nghĩ đến chủ đề lần này là dòng suối nên hắn lại vẽ một đường cong thể hiện dòng chảy ở dưới bộ đồ, sau đó bày tỏ vẽ xong rồi.

Đợi đến khi Văn sư phụ giơ bức tranh lên, nhìn chăm chú một chút, sau đấy suýt chút nữa thì bị hù dọa.

Đây là cái gì? Xác chết trôi trong dòng nước sao?

Trong khoảng thời gian dài sau lần đó, Văn sư phụ không còn bảo bọn họ đi vẽ vật thực nữa.

Ở dưới hành lang vang lên tiếng bước chân, âm thanh từ xa đến gần: “Vụ Ải!”

Thiếu nữ ngồi trong phòng đặt một cục lông xù ở trong tay xuống bàn, quay đầu nhìn người bước vào.

“Nghe nói ngươi đã bắt được yêu thú rồi à?” Đồ Tô Ngang dáng người cao lớn mặc một chiếc áo dài cân vạt màu xám, chân đeo đôi giày màu đen đế trắng, mái tóc dài chải tùy ý ra phía sau, hỏi với vẻ vô cùng kích động.

Người bắt yêu đều sẽ nuôi yêu thú, phần lớn dùng để giúp đỡ mình chiến đấu.

Mấy đời gia tộc Đồ Tô đều có quan hệ thân thiết với tộc hổ trắng. Con yêu thú của Đồ Tô Ngang lớn lên từ nhỏ bên cạnh hắn, Vân Vụ Ải từng tận tay sờ, đó là một con hổ trắng khổng lồ.

Hai huynh đệ Lâm Thanh và Lâm Bạch cũng lần lượt lấy được yêu thú của mình, là hai con khỉ lông trắng.

Trong bốn người họ chỉ có Vân Vụ Ải vẫn chưa có yêu thú. Dù nàng cũng rất lo lắng, nhưng tất cả tuỳ duyên.

Nàng và bốn người Đồ Tô Ngang thường xuyên đi vào trong núi vui chơi. Đồ Tô Ngang dẫn Lâm Thanh và Lâm Bạch đi bắt thú săn, Vân Vụ Ải thích yên tĩnh thì nổi lửa nướng hạt dẻ, chờ bọn họ quay trở về.

Nhưng có đôi khi, nàng cảm giác được có sinh vật sống nào đó đang nhìn lén mình. Vậy nên có một lần nàng đột ngột quay đầu lại, con vật nhỏ đó chưa kịp trốn nên nàng kịp nhìn thấy một cái đuôi lông xù có hai màu xám vàng giao nhau.

Động vật? Yêu thú?

Trong rừng cây có vài con yêu thú thành tinh cũng không có gì lạ.

Nàng coi như là không thấy gì, cũng không đứng lên đuổi theo.

Không ngờ rằng con vật này cũng không sợ người lạ, mỗi lần Vân Vụ Ải vào trong rừng cây đều sẽ cảm nhận được ánh mắt của nó.

Chẳng lẽ nó muốn ăn hạt dẻ?

Nàng thử ném mấy viên hạt dẻ ra sau, vang lên mấy tiếng “lách cách” nho nhỏ, tới khi nàng quay đầu lại nhìn thì đã không thấy hạt dẻ đâu nữa.

Ngày qua ngày, năm này qua năm nọ.

Tiểu nữ hài năm đo đã lớn lên thành một thiếu nữ mười sáu tuổi, đang chờ đón lễ trưởng thành của mình.

Nàng và Đồ Tô Ngang cùng tuổi, Đồ Tô Ngang thành niên cũng có nghĩa là hắn sẽ phải lập tức ra ngoài tu hành, Vân Vụ Ải là đại thị nữ tất nhiên cũng phải đi theo bên cạnh hắn.

Vân Vụ Ải chuẩn bị cho sinh vật kia một sọt hạt dẻ lớn, nàng biết là nó chắc chắn đang ở một góc nào đó mà lén lút nhìn mình nên lên tiếng: “Mi là yêu thú à? Mi có đồng ý trở thành yêu thú của ta không, ta sẽ nuôi mi.”

Nếu như nàng còn không bắt được một con yêu thú nào thì người cha Vân Trường Thanh của nàng sẽ chia yêu thú của ông ấy cho nàng. So với những con sài, lang, hổ, báo tính cách nóng nảy kia thì nàng thà chọn một loại động vật nhỏ còn hơn. Dù sao thì nàng cũng phải ra đi cùng Đồ Tô Ngang, cái tên như một dạng “động vật” cỡ lớn rồi.

Một lúc lâu cũng không nghe được tiếng động nào đáp lại, trong rừng cây hoàn toàn im lặng.

Chẳng lẽ nàng đã đoán sai rồi, sinh vật nhỏ này không phải yêu thú à? Những động vật bình thường cũng thông minh như vậy sao?

Vân Vụ Ải đặt sọt xuống, xoay người lại mới phát hiện có một con vật lông xù đang đứng phía sau, cách mình không xa.

Cục lông xù này lớn tầm một chú chó, chân hơi ngắn, bộ lông lại dài, đầu có hình...

Đối diện với nàng là đôi mắt dài nhỏ, đang rủ xuống, Vân Vụ Ải lên tiếng hỏi, giọng điệu không mấy tin tưởng: “... Mi, là cáo cát Tây Tạng hả?”

Đầu có góc cạnh, nhìn hơi vuông, mõm khá dài, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, chẳng có chút cảm xúc nào. Nhìn thế nào cũng giống như khuôn mặt lúc nào cũng chán nản của cáo cát Tây Tạng.

Nhưng không hợp lý, cáo cát Tây Tạng phải sống ở cao nguyên Tây Tạng mới đúng, hoặc ít nhất cũng phải sống ở nơi bán sa mạc khô cằn chứ?

Lông xù trưng ra bộ mặt không hiểu gì, mở miệng ra, âm thanh lanh lảnh vang lên: “Không phải cáo cát, là cáo rừng.”

Vân Vụ Ải cảm thấy không tin nổi, cái khuôn mặt này, nhìn kiểu gì cũng không phải một loài cáo rừng bình thường mà… Hay là thế giới này không có giống cáo cát Tây Tạng?

“Mi muốn làm yêu thú của ta không?” Tuy là nhìn lông xù này không có sức chiến đấu gì.

Lông xù lè lưỡi liếʍ miệng: “Ta cần làm gì?”

“... Cũng không cần mi phải làm gì cả.” Thực lực của nàng cũng không bằng nổi đối thủ, lông xù cũng không giúp ích được gì. Đa phần những người bắt yêu khác nuôi yêu thú là để làm công cụ, còn đối với Vân Vụ Ải mà nói… coi như là nuôi thú cưng?

“Mẫu thân ta có nói, chỉ có những con cáo ngốc mới để con người nuôi thôi.”

Thật sự phải thừa nhận là mẫu thân của con hồ ly này nói rất đúng. Khá hiếm yêu thú nào chủ động để con người nuôi cả, thường là bị đánh cho thuần phục, hoặc là do gia tộc này có ơn với nó, giống như con hổ trắng của gia tộc Đồ Tô.

“Nhưng mà…” Lông xù đi tới gần, muốn vùi đầu của nó vào trong sọt đầy hạt dẻ nhưng tiếc là đầu nó vuông quá, vùi được một nửa thì đã kẹt lại rồi...

Vân Vụ Ải nhìn nó tiến tiến lùi lùi, đôi chân sau ngắn ngủn gấp gáp mà cào cào trên mặt đất.

Nàng bước lên, đưa tay nắm cái sọt, lấy ra, lông xù mới lùi lại được.

Lắc cái đầu đầy lông vừa bị kẹp chặt, lông xù nói rằng: “Cô cho ta hạt dẻ thời gian dài như vậy, ta không thể ăn không của cô, để cô nuôi một thời gian cũng được.”

Con cáo này có vẻ mặt chán nản, nhưng lời nói ra lại dễ thương quá chừng, khiến cho Vân Vụ Ải bị chọc cười.

Lông xù không hiểu vì sao nàng cười nên hỏi: “Cô cười gì chứ?”

Vân Vụ Ải ho khan hai tiếng: “Không có gì, ta tên Vân Vụ Ải, mi tên gì?”

Lông xù trả lời: “Giảo Giảo.”

Vân Vụ Ải cứ như vậy mà ôm Giảo Giảo trở về phủ thành chủ, vì vậy mà khi Đồ Tô Ngang vừa về nhà cũng đã biết.

“Nói nhỏ thôi, nó vừa ngủ rồi.” Bộ lông của Giảo Giảo xõa tung ra, nhìn có vẻ không nhỏ nhưng thật ra thì khá nhẹ, trọng lượng cũng tương đương với một con chó.

Đồ Tô Ngang nhẹ chân nhẹ tay từ từ đi tới, nhíu mày nói: “Nó đang ngậm cái gì trong miệng hả? Sao mặt lại vuông vuông như thế?”

Vân Vụ Ải: “... Nó vốn là như vậy.”

Đồ Tô Ngang không tin, muốn đưa tay chọt thử quai hàm của Giảo Giảo. Vân Vụ Ải vội vàng giữ chặt tay hắn lại: “Chờ nó tỉnh lại rồi ngươi hãy đυ.ng nó thử.”

Bị bàn tay mềm mại của Vân Vụ Ải đè lại, Đồ Tô Ngang cũng không làm gì nữa, thuận thế xoay tay, bàn tay lớn của hắn lập tức chụp lấy tay của Vụ Ải.

“Đúng rồi, Vụ Ải. Đi, ta dẫn ngươi đi xem áo giáp của ta.” Nói xong, hắn lập tức nắm tay Vân Vụ Ải kéo đi ra ngoài.

“Áo giáp trong lễ trưởng thành à?” Vân Vụ Ải muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay như gọng kìm của hắn nhưng tiếc là dù nàng làm cách nào thì bàn tay to lớn của Đồ Tô Ngang cũng không bị tác động.

Lễ trưởng thành là một trong những ngày náo nhiệt nhất trong thành Đồ Tô. Trên lục địa này, mười sáu tuổi mang ý nghĩa đã trưởng thành, thân thể bọn họ có tố chất rất cao. Đồ Tô Ngang mười sáu tuổi nhưng chiều cao đã tới một mét chín rồi.

“Đúng, đẹp hơn cả áo giáp của Lâm Thanh, Lâm Bạch luôn.” Năm ngoái, hai anh em Lâm Thanh, Lâm Bạch đã làm lễ trưởng thành rồi. Đồ Tô Ngang nhìn chằm chằm áo giáp đó với ánh mắt mê muội, năm trước hắn còn cãi nhau một trận với Vân Vụ Ải, nói hắn muốn làm một bộ giáp càng chắc chắn, càng đẹp hơn hẳn.

“Ngươi không được mặc áo giáp, giờ nhìn thấy có muốn mặc không? Nếu như ngươi muốn mặc thì chờ sau khi ta mặc rồi sẽ cho ngươi mượn mặc một lần.” Đồ Tô Ngang cười nói với Vân Vụ Ải.

Trong lễ trưởng thành, con gái không mặc áo giáp mà phải tắm với cánh hoa, ăn những quả có hương thơm, mặc váy tua rua Bách Vũ. Váy Bách Vũ là phải dùng lông vũ của một trăm giống chim để may thành váy.

“Không cần đâu.” Áo giáp nặng như vậy, có cô nương nào muốn mặc đâu chứ? Chỉ có kiểu người như Đồ Tô Ngang, tuổi nhỏ không có robot ráp hình, không có xe ô tô đồ chơi thì mới thích mấy thứ đồ kim loại bóng loáng, nặng muốn chết kia thôi.

Đồ Tô Ngang dường như là chợt nhớ ra gì đó, lấy từ trong áo ra hai cái lông vũ: “Cho ngươi, để gắn lên váy Bách Vũ.”

Lông vũ bị ép trong lớp áo dày, vẫn còn rất ấm.

Lông vũ trên váy Bách Vũ đều phải do chính bản thân mình tự tìm, hơn phân nửa số lông vũ trên váy của Vân Vụ Ải đều do Đồ Tô Ngang tiện tay đem về mỗi khi hắn đi ra ngoài mà nhìn thấy giống chim hiếm thấy nào đó.

“Cảm ơn.” Vân Vụ Ải nhận lông vũ, là những hoa văn mà nàng chưa từng nhìn thấy.

“Cám ơn gì chứ.” Đồ Tô Ngang kéo nàng đi thẳng tới phòng mình. Trên đường đi, có rất nhiều thị nữ nhìn thấy hai người thì đều nhanh chóng nhường đường, nhìn thấy hai người nắm tay còn khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Vân Vụ Ải cảm thấy, có thể là những người đó đã hiểu lầm gì đó rồi...

Mấy năm qua, nàng đã vào phòng của Đồ Tô Ngang không biết bao nhiêu lần, Vân Vụ Ải tự nhiên mà bước vào, sau đó lập tức nhìn thấy áo giáp của Đồ Tô Ngang.

Phải nói sao nhỉ… Mỗi bộ phận đều được làm rất lớn, lớn giống như làm cho một người sắt vậy đó...

“Ngươi mặc cái này rồi có thể đi được không?” Một bộ giáp này ít nhất cũng phải nặng tới mấy trăm ký.

Đồ Tô Ngang hừ một tiếng, trả lời với thái độ thờ ơ như không: “Cái này có bao nhiêu đâu chứ? Ta còn có một trang bị hộ tâm kính còn chưa treo lên nữa kìa.” Hắn đi vòng qua bộ giáp, ôm một cái gương đồng đi ra, lớn như một bảng vẽ tranh sơn dầu vậy.

Trên áo giáp phải treo gương đồng, mang ý nghĩa là phá vỡ mê hoặc, chiếu rọi lòng người.

Cái kính này của Đồ Tô Ngang, đừng nói là mê hoặc, có thể dùng để làm kính chiếu yêu luôn được đấy!

Tác giả có lời muốn nói: Sắp khởi hành rồi