Khi Tôn Minh Châu đến quán thì mợ đã đưa Tiểu Lý đến bệnh viện rồi. Mỗi ngày năm giờ sáng quán sẽ kết toán sổ sách một lần để dự tính trước chi phí mua sắm cho ngày hôm sau.
Cô gái nhỏ ở quầy thu ngân chào cô, Tôn Minh Châu đi vào trong quầy, kéo ghế ngồi xuống, gửi tin nhắn WeChat cho mợ.
Tôn Minh Châu thức đến hai ba giờ sáng là chuyện thường ngày, nhưng đã lâu rồi cô không thức trắng đêm như vậy.
Ừng ực ừng ực, sau khi uống hết hai lon Monster Tôn Minh Châu đi toilet mất mấy lần, cũng đã tỉnh rượu hơn nhiều.
Cô bảo người ở phòng bếp cắt cho mình hai đĩa trái cây, rồi ngồi ăn cùng mấy cô bé thu ngân.
Nghịch điện thoại một lúc rồi xem đồng hồ, thấy mới ba giờ rưỡi.
Tôn Minh Châu hút thuốc xong lại muốn ăn kẹo bạc hà. Trong quầy thu ngân có một ngăn kéo, chuyên để bỏ mấy thứ nhỏ vào như dây buộc tóc, kẹo ngậm, bật lửa và những thứ nhân viên phục vụ hay dùng nhưng dễ bị thất lạc.
Cô kéo ngăn kéo ra, bên trong có một quyển sách, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một màu đen kịt. Tôn Minh Châu nheo mắt, cô bị cận thị nhẹ. Thật ra trên bìa sách có vẽ cảnh mặt nước ban đêm, bầu trời âm u, đừng nói là ánh trăng, đến cả ánh sao còn không có. Dường như dưới mặt nước tĩnh lặng có ẩn hiện một bóng đen mơ hồ.
Tiểu thuyết kinh dị?
“Sách này của ai vậy?” Tôn Minh Châu lấy kẹo bạc hà ra ngậm một viên, chỉ vào cuốn sách hỏi cô bé thu ngân.
Hai cô gái nhỏ nhìn một lúc rồi lắc đầu: “Em không biết.”
Tôn Minh Châu đoán chắc hẳn là ai đó trực cả đêm đã để đây để nâng cao tinh thần. Cô tiện tay lấy ra, còn phải chịu đựng thêm hai giờ nữa, đọc quyển sách này gϊếŧ thời gian là vừa vặn.
Tiểu thuyết tên là ‘Tội nghiệt trên dòng Chiêu Giang’.
Kể về một triều đại không có thật nào đó, quốc vương nước này là kẻ tham lam hưởng lạc, không quan tâm đến chuyện triều chính, chỉ biết chiêu mộ một đám đạo sĩ vào cung, ngày ngày đắm chìm trong tà ma ngoại đạo.
Thiên Đạo tức giận liền giáng xuống một kiếp nạn lớn.
Lão Long Vương được liệt vào hàng tiên ban, phi thăng lên trời, chỉ để lại một Tiểu Long Vương vừa hóa hình người không lâu.
Chiêu Giang là một dòng sông dài chảy qua bảy châu lớn. Từ xa xưa đã có tục cúng tế Long Vương. Mọi người lập đàn tế, ném rau dưa trái cây, thịt bò thịt dê, hoa tươi và nước quỳnh tương xuống sông.
Nhưng năm nay lại khác với mọi khi. Vùng trung lưu sông Chiêu Giang đã khô hạn mấy ngày liền. Nước mưa tưới tiêu cần nhất cho mạ non mãi vẫn chưa rơi xuống. Nhưng ở hạ du thì lại mưa to suốt mấy ngày, nước tích tụ gây ra ngập úng lũ lụt.
Dân chúng lầm than, người dân ở các thôn xóm vùng ven sông mời đến một lão đạo sĩ trông đạo mạo có cốt cách tiên nhân, hy vọng ông ta có thể làm phép cầu xin Long Vương cho họ.
Lão đạo sĩ này là thứ đồ giả, làm sao mà gọi được Long Vương, vì vậy ông ta liền bày ra một cách làm rất tổn hại là hiến tế người.
Gia đình của nhân vật nữ chính Chúc Liên Sinh là ngư dân chuyển đến từ nơi khác, căn cơ trong thôn không sâu, lại không có họ hàng giúp đỡ. Một đêm nọ, trưởng thôn triệu tập mấy người đàn ông khỏe mạnh, trói Chúc Liên Sinh và một bé gái mồ côi khác trong làng lại.
Ba mẹ đẻ của Chúc Liên Sinh bị bịt miệng trói lại.
Trưởng thôn ngồi xổm trên mặt đất, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng. Lão nheo mắt nhìn cha Chúc mẹ Chúc đang khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nói: “Có thể hầu hạ Long Vương chính là phúc của con gái nhà các ngươi. Chờ ngày mai việc tế lễ chấm dứt thì sẽ thả các ngươi ra.”
Hai cô nương trẻ trung như hoa như ngọc cứ như vậy mà bị trói lại ném vào dòng sông nước chảy cuồn cuộn.
Long Vương còn nhỏ tuổi, vừa hóa ra được hình người, chưa hiểu sự đời thế nào, trông thấy từ trên mặt sông rớt xuống hai người liền đưa về Long Cung. Lần đầu tiên nhìn thấy Long Vương dữ tợn khủng bố Chúc Liên Sinh đã bị dọa cho ngất luôn tại chỗ. Còn bé gái mồ côi lại phản ứng quá kích động, vì quá mức sợ hãi mà như phát điên phát rồ.
Long Vương bị tiếng thét chói tai làm cho đau đầu, liền giơ tay ra chặt đứt cổ bé gái mồ côi.
Tôn Minh Châu thở ra một làn khói thuốc, mắt nhìn thời gian, đã bốn giờ.
Mợ gửi tin nhắn qua, nói là Tiểu Lý đang làm phẫu thuật. Người nhà anh ta đã đến bệnh viện rồi, bà đã nộp xong tiền thuốc men bệnh phí xong, muốn tới cửa hàng để thay ca cho Tôn Minh Châu.
Tôn Minh Châu lập tức gọi điện thoại qua khuyên mợ: “Mợ đừng quay về đây làm gì cho lòng vòng. Mợ mau về nhà đi ngủ đi. Ngày mai cháu được nghỉ, năm giờ làm xong sổ sách cháu sẽ về nhà luôn.”
Mợ: “Vậy được, mợ về nhà trước đây. Ngày mai dậy rồi qua đó sau, mợ làm bánh bao cho cháu nhé.”
Tôn Minh Châu cười, cô thích ăn nhất bánh bao nhân thịt mợ làm: “Vâng, ngày mai mợ dậy rồi đi.”
Mợ: “Cháu hút ít thuốc thôi nhé.”
Tôn Minh Châu: “Vâng vâng, mợ về đến nhà thì nhắn tin cho cháu, chú ý an toàn.”
Tôn Minh Châu bỏ điện thoại xuống, duỗi lưng vươn vai, rồi lại tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Chúc Liên Sinh vì bất tỉnh mà thoát được một kiếp, khi tỉnh lại thì không biết Long Vương đã đi đâu. Nàng ta tựa lưng vào một tảng đá ngầm, bắt đầu từ từ cọ đứt sợi dây thừng. Sợi dây bị lỏng ra, nàng ta lấy hết can đảm xông ra khỏi bức tường nước, chạy thoát thành công.
Chúc Liên Sinh bơi dọc theo dòng nước sông đến một ngôi làng khác ở trung lưu sông Chiêu Giang. Thiếu nữ tốt bụng muốn hát cầu phúc cho cô bé mồ côi đã chết nên cứ cách ba đến năm ngày lại ra bờ sông hát. Long Vương bị tiếng hát của nàng ta hấp dẫn, thỉnh thoảng sẽ ngoi lên từ trong làn nước sông nhìn thiếu nữ bên bờ.
Sau khi Chúc Liên Sinh và bé gái mồ côi bị coi như tế phẩm dìm xuống sông thì tình hình thiên tai chẳng những không giảm bớt, mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Lũ lụt cuốn trôi ruộng đồng, nhà cửa, xác người và súc vật chết đuối nổi lềnh bềnh trên mặt sông, mùi thịt thối rữa hôi hám xộc cả lên trời. Dịch bệnh như lửa cháy đồng cỏ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã lan đi khắp nơi.
Dân trong thôn càng điên cuồng hơn, liên tục hết lần này đến lần khác dìm các thiếu nữ trẻ tuổi xuống sông.
Toàn bộ con sông Chiêu Giang đều là máu thịt của Long Vương. Những người chìm vào đáy sông vùng vẫy giãy chết đều bị hắn không ngại phiền toái gặp ai liền gϊếŧ người nấy. Máu tươi và oan hồn nồng đậm không thể tan phủ kín sông Chiêu Giang, nhuộm thành một màu đỏ của địa ngục.
Thời gian chớp mắt đã qua nửa năm, trong thôn cũ của Chúc Liên Sinh bỗng xuất hiện một đám công tử ăn vận hết sức đẹp đẽ quý giá. Người thanh niên đẹp trai trẻ tuổi dẫn đầu đoàn chính là Thái Tử đương triều giấu diếm thân phận cải trang vi hành.
Thái Tử là người đáng tin hơn phụ hoàng của mình. Tuy hắn ta cũng có yêu thích ma đạo tà môn, nhưng không thích luyện Tiên Đan, chỉ thích tu tiên, ngày ngày dẫn theo một đám kỳ nhân dị sĩ đi gϊếŧ yêu trừ ma.
Tôn Minh Châu cũng phải phì cười, đúng là hổ phụ vô khuyển tử.
Không giống như những người dân trong thôn bụng đói kêu vang, sắc mặt vàng vọt, dù đã cố gắng giản lược mọi thứ nhưng đám người Thái Tử vẫn mặc quần áo đẹp đẽ, khí sắc hồng hào.
Vùng khỉ ho cò gáy sẽ sinh ra kẻ ác. Đêm đó trưởng thôn dẫn theo trai tráng trong thôn đến hạ độc vào trong đồ ăn thức uống của đám người Thái Tử, lục tung quần áo của họ, trộm lấy tiền đi đường. Sau đó ném Thái Tử và cả đám “kỳ nhân dị sĩ” đi cùng vào trong sông Chiêu Giang.
Long Vương nhìn qua, lại ném rác rưởi vào nhà ta! Còn nhiều như vậy nữa! Hắn không nhịn được mà nổi cơn thịnh nộ, ra tay gϊếŧ sạch.
Nhưng may thay trên người Thái Tử mang long vận, vào thời khắc mấu chốt sau lưng hắn ta chợt sáng lên, đâm vào hai mắt Long Vương. Nhờ vậy Thái Tử liền nhanh chóng bơi đi chạy thoát thân.
Long Vương bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên vô cùng tức giận, hắn liền tạo ra một cơn sóng thần, nhấn chìm tất cả các thôn làng ven sông vào trong dòng nước.
Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, Thái Tử bơi được tới bên bờ liền ngất đi, được Chúc Liên Sinh đang muốn đến bờ sông tiếp tục tổ chức một buổi hòa nhạc tế văn. Từ đây hai người bắt đầu viết nên một câu chuyện yêu đương.
Dân chúng bên ngoài trôi dạt khắp nơi, còn hai người bọn họ lại ở trong phòng anh anh em em.
Tôn Minh Châu nhanh chóng lật qua đoạn này, trong miệng lẩm bẩm: “Mau mất nước đi.”
Đợi đến khi cuối cùng hai người cũng gạo nấu thành cơm thì đám tùy tùng của Thái Tử mới chạy tới, những kỳ nhân dị sĩ kia đều đã bị Long Vương gϊếŧ sạch.
Mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh như thành đồng, bắt đầu hành trình gϊếŧ rồng.
Sau bao nhiêu khó khăn gian khổ, dài dòng lê thê, không có một bút văn củ chuối nào có thể tả nổi, cuối cùng họ cũng chiến thắng Long Vương. Đám người này cũng làm như Na Tra, rút gân của Long Vương rồi ném thi thể hắn xuống sông Chiêu Giang Không ngờ lúc này Thiên Đạo lại đánh xuống chín chín tám mươi mốt tia sét.
Trong thời khắc này vị Thái Tử tu tiên kia đột nhiên chẳng hiểu vì sao lại ngộ đạo.
Tuy Long Vương đã tạo ra sát nghiệt, nhưng nguyên nhân thực sự khiến cho dân chúng khắp thiên hạ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng là Long Vương sao?
Cũng không phải.
Hoàng gia làm ngơ như không thấy trước cuộc sống khốn cùng của muôn dân, sa vào việc tu tiên luyện đan mới là nghiệp chướng lớn nhất của thiên hạ.
Thái Tử, người lúc này đã hiểu thấu triệt đại đạo liền quỳ xuống trước dòng Chiêu Giang bái lạy, sau đó về kinh chuẩn bị tạo phản.
Lúc năm giờ Tôn Minh Châu làm xong sổ sách, cô thuận tay mang quyển sách về nhà, lao vào tắm rửa, sau đó đọc hết đoạn cuối của quyển tiểu thuyết.
Lão Hoàng đế không đợi được con mình tạo phản thì đã cắn thuốc mà chết rồi. Thái Tử kế thừa sự nghiệp theo đúng lý thuyết, bắt đầu tiến hành cải cách mạnh mẽ. Nhưng triều đình mục nát, chế độ quan liêu cũ kỹ, mỗi bước hắn ta đi đều cực kỳ gian khổ.
Chúc Liên Sinh cũng cùng về kinh, được phong là mỹ nhân.
Nước sông Chiêu Giang không còn trong xanh, nơi đã từng là nguồn nước của sự sống giờ không có người nào dám đến gần. Khi gió thổi qua mặt sông người ở ven bờ luôn ngửi thấy màu máu tanh hôi, không biết là máu của Long Vương hay của các thiếu nữ.
Sóng lớn cuồn cuộn, tiếng sóng vỗ ào ào, nước sông màu đỏ thẫm đập vào đá ngầm, như một con rồng lớn bị thương đang rêи ɾỉ đau buồn.
Một ngày vào mấy trăm năm sau, từ phía xa đột nhiên xuất hiện một tia thần quang. Dân chúng đều ngừng công việc trong tay lại, ngước đầu nhìn lên. Chỉ thấy một ảo ảnh rồng xanh thoát ra từ trong dòng nước đυ.c ngầu, bay dọc theo thần quang lên thẳng bầu trời...
Trên bìa sách còn có đề cử của độc giả.
Mọt thích đọc sách: ‘Tình yêu của Thái Tử và Chúc Liên Sinh là điều ấm áp duy nhất trong cuốn sách này. Nhưng lại châm biếm sự thờ ơ của Thái Tử đối với hoàn cảnh sinh hoạt của dân chúng. Cái chết thảm của Long Vương và hình ảnh nước sông Chiêu Giang màu đỏ sậm ám chỉ đất nước vẫn còn chìm trong không khí xu uế, con đường phía trước vẫn còn mơ hồ…’
Tôn Minh Châu xem xong cảm thấy quyển sách này hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào liền quăng sách đi, nhắm mắt ngủ.
Không ngờ khi vừa mở mắt ra thì chính mình lại biến thành bé gái mồ côi vô danh sắp bị Long Vương bóp chết.
Con ngươi trợn ngược của Long Vương không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tôn Minh Châu, ít nhất phải nhìn đến năm phút. Trong năm phút hắn chỉ nháy mắt một lần, hai mắt như hai cái đèn pha xe màu vàng liên tục phát sáng.
Tôn Minh Châu cũng sợ ngây người mất vài giây. Không phải bởi vì bề ngoài của Long Vương quá mức dọa người, mà chủ yếu là trên người hắn đến cả cái quần xà lỏn cũng không có, nửa người dưới lủng lẳng hai lạng thịt thừa, trong khi đi lại cứ lúc ẩn lúc hiện, giờ nó và chủ nhân đang chỉ cùng một hướng về phía nàng*.
(*: Từ đoạn này không còn cảnh hiện đại nữa, bắt đầu câu chuyện của nữ chính trong bối cảnh cổ đại nên ngôi ba sẽ được đổi lại)
Tôn Minh Châu: ...
Nàng nghi ngờ... có thể Tiểu Long Vương thật sự cái gì cũng đều không hiểu.
Tiểu Long Vương cái gì cũng đều không hiểu người cao hai mét cuối cùng cũng cử động. Bắp đùi hắn rất thô chắc, còn gồ lên nhiều hơn cả mấy anh trai tập gym khỏe đẹp cân đối, bàn chân cực lớn trông như bàn chân hổ kéo dài ra, phần móng phía trước như móng chim ưng.
Người đã đến ngày càng gần, bóng hắn như bóng một ngọn núi nhỏ bao trùm lên Tôn Minh Châu, nàng ngẩng đầu cũng không nhìn rõ được khuôn mặt bị khuất sáng của hắn.
Trên bắp chân Long Vương phủ đầy vảy sắc bén, lớp vảy cứng rắn tỏa ra ánh sáng lạnh, dường như chỉ cần xượt nhẹ qua là có thể cắt vào da nàng ngay lập tức.
Tiểu Long Vương chậm rãi ngồi xổm xuống, đám vảy rồng chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng như tiếng cọt xát binh khí, hô hấp Tôn Minh Châu chậm lại, trái tim không tự chủ mà đập lên kịch liệt.
Nói không sợ là giả, nàng cố nén không quay mặt đi chỗ khác.
Vị trí của hai người họ bây giờ vô cùng vi diệu.
Chỉ cần Tôn Minh Châu hơi di chuyển tầm mắt thì sẽ đối mặt với khẩu pháo dài giữa hai đùi hắn.
Tôn Minh Châu cố duy trì bộ mặt tươi cười, không phát ra âm thanh gì.
Đầu Long Vương lắc lư, trong cổ họng phát ra những tiếng: “Ùng ục ùng ục”. m thanh như thở ra bọt khí trong nước. Chỉ có điều tiếng phát ra trong cổ họng hắn rất nhỏ, như bệnh nhân bị viêm họng ho khan cả đêm, sau đó lại dùng cổ họng bị tổn thương cố phát ra vài âm thanh khè khè, Tôn Minh Châu nghe mà cả người nổi hết da gà.
Hắn không thể nói chuyện sao? Tôn Minh Châu hồi tưởng lại nguyên tác... Long Vương quả thực chưa từng nói câu nào...
Long Vương nghiêng người về phía trước, khịt mũi ngửi tóc Tôn Minh Châu. Sau đó duỗi bộ móng vuốt khổng lồ của mình ra kẹp lấy cái trâm trên đầu nàng, mới chỉ bóp nhẹ cây trâm đã bị nghiền nát.
Mũi Long Vương vừa cao vừa thẳng tắp, từ giữa lông mày đến chóp mũi là một ống xương dài và cứng rắn, khi hắn nhăn mũi lớp da ở đó không nhăn lại, chỉ có cánh mũi gồ lên.
Cơ thể Tôn Minh Châu cứng đờ, da đầu tê dại, không dám cử động lấy một phân.
Hơn ba mươi năm kinh nghiệm phong phú, hành xử thành thục của nàng đến giờ đều không còn đất dụng võ, trước sức mạnh vũ lực tuyệt đối thì mọi thứ đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Nàng rất sợ, chỉ cần Long Vương hơi run tay hoặc móng vuốt của hắn sượt qua một chút thì đầu nàng sẽ bung nắp thành cái muôi luôn. Cho dù trên đỉnh đầu truyền đến cơn đau do tóc bị túm lên nàng cũng không dám có hành động gì.
Long Vương nghịch tóc của nàng một lúc thì buông lỏng móng vuốt ra. Mái tóc dài khô héo của Tôn Minh Châu bị hắn xoa rối tung rối mù.
Long Vương khịt mũi, ngửi dọc theo cổ Tôn Minh Châu. Vảy lạnh trên sống mũi và khuôn mặt hắn xẹt qua làn da nàng. Lúc này đầu óc Tôn Minh Châu chợt trở nên tỉnh táo chưa từng có, nàng không ngừng tự nói với mình, nhất định phải ổn định, không được có bất kỳ suy nghĩ mâu thuẫn nào trong đầu.
Long Vương dùng sức hít hà ở cổ Tôn Minh Châu một hồi rồi duỗi móng vuốt ra, giật sợi dây thừng trên người nàng ra như xé trang giấy. Cả quần áo bằng vải thô và váy mặc trên người nàng cũng đều bị xé thành mảnh vụn.
Cánh tay bị trói chặt trong thời gian dài nên tê dại, Tôn Minh Châu từ từ thả lỏng hai tay cho máu lưu thông. Điều này làm cho nàng được dễ chịu hơn một chút. Nàng cố xem nhẹ cảnh tượng ngại ngùng phía trước chỗ ngực trống không của mình hiện tại, khẽ khàng điều chỉnh hô hấp.
Long Vương hít dần xuống dưới dọc theo cần cổ, hai cái móng vuốt của hắn đặt ở cạnh ngoài đùi Tôn Minh Châu, móng vuốt sắc nhọn chưa bao giờ vuốt ve da thịt con người trong nháy mắt đã để lại bốn vết xước trên cặp đùi trắng nõn non nớt.
Móng vuốt cắm vào không sâu, chân Tôn Minh Châu căng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Long Vương đang vùi mình trong ngực nàng. Nàng hé môi, giọng điệu ôn hòa có tính thăm dò: “Ngươi nên cắt móng tay rồi đấy.”
Tôn Minh Châu cố gắng làm dịu giọng điệu của mình hết sức có thể, nghe mềm mại như bông, làm mềm cả lòng người.
Động tác của Long Vương chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu lên từ trong ngực nàng, con ngươi trợn ngược không dừng lại trên gương mặt tươi cười của Tôn Minh Châu được đến một giây đã trượt xuống bắp đùi đang chảy máu của nàng.
Cái đầu xấu xí nghiêng đi, dường như hắn không hiểu cho lắm, vì sao mình nắm rất nhẹ mà chân nàng ấy đã chảy máu rồi.
Tôn Minh Châu chỉ muốn thăm dò xem hắn có thật sự nghe không hiểu hay không.
Rất rõ ràng là tuy hắn không có lỗ tai nhưng vẫn có thể nghe được, nhưng có vẻ như nghe không hiểu.
Dù hắn không hiểu cũng không có vấn đề gì, giọng điệu và ngữ khí của một người có thể truyền tải được rất nhiều điều. Nàng cần sự tương tác qua lại như thế này để gia tăng sự thân thuộc giữa đôi bên.
Long Vương chậm rãi cúi đầu, từ góc độ của Tôn Minh Châu nàng có thể nhìn thấy bộ lông dài màu vàng như cỏ khô của hắn, phía dưới bộ lông dài là lớp vảy tinh xảo, trông có vẻ hết sức quái dị.
Mũi hắn nhích tới gần miệng vết thương, ngửi được mùi máu tươi ở trên đó.
Hắn có thói quen thích dùng mũi để phân biệt, có phần hơi giống chó.
Miệng vết thương bị cái lưỡi lạnh lẽo, thô ráp liếʍ qua, đùi Tôn Minh Châu liền run lên theo bản năng.
Long Vương vươn đầu lưỡi ra, lưỡi hắn có dạng dẹp, giống lưỡi của con người, trên mặt lưỡi có một tầng gai mềm. Đầu lưỡi liếʍ lên vết máu trên chỗ bị thương không tính là dịu dàng, sau khi liếʍ sạch sẽ lại bắt đầu thè ra liếʍ miệng vết thương.
Cảm giác không hề thoải mái, vừa ngứa vừa đau, còn cả sự sợ hãi.
Tôn Minh Châu sợ hắn vừa há miệng thì đã nhai mất một miếng thịt trên đùi nàng. Nếu vậy thì thà cứ cho nàng được thống khoái, trực tiếp bóp chết nàng luôn đi.
Trong lòng nàng run sợ nhìn cái răng nanh như răng cưa của Long Vương, cho đến khi môi lưỡi hắn rời khỏi cái đùi bị thương trái tim nàng mới được buông lỏng, kết quả chỉ một giây sau trái tim lại giật thót lên.
Hai tay Long Vương đặt lên hai bên đùi Tôn Minh Châu, kéo chúng sang hai bên. Lần này có vẻ hắn đã biết kiềm chế sức lực, hai chân nàng không bị trầy xước chút nào.
Cái đầu to hít dần vào dọc theo bên đùi, giống như một con vật đang đi tìm mùi của giống cái.
Tôn Minh Châu không bao giờ nghĩ tới sự việc có thể phát triển đến mức này. Chắc hẳn là trong nguyên tác không có cô gái nào nhìn thấy hắn mà không hét ầm ĩ lên hay ngất xỉu. Nàng chính là con người mang giới tính nữ còn sống duy nhất Tiểu Long Vương nhìn thấy mà lại không phát điên, cũng không ngất xỉu. Thế cho nên trong nguyên tác không hề cho nàng biết gặp phải tình huống thế này thì nên làm gì…
Tôn Minh Châu giật thót mình, Tiểu Long Vương vừa vươn đầu lưỡi dài dính đầy gai mềm của mình ra.
Nàng cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách tốt. Đặc biệt là ở cách đó không xa vẫn còn Chúc Liên Sinh đang nửa tỉnh nửa mê. Lỡ như nàng ta tỉnh lại thì Tôn Minh Châu cũng không có đam mê để cho người ta mục sở thị thế này.
Tay trái chống xuống mặt đất, Tôn Minh Châu giơ tay phải lên đặt trên đầu Tiểu Long Vương.
Tác giả có lời muốn nói: Khi miêu tả nhân vật nam chính: Đẹp trai! Phóng khoáng! Chỉ hai từ là đủ để khái quát tất cả!
Khi miêu tả Tiểu Long Vương: Đầu... Thân thể... Móng vuốt... A a a a! Lượng từ phải gấp mấy lần bình thường!
Tiểu Long Vương phi thăng cũng sẽ không có bề ngoài đẹp như tiên, hắn sẽ kiên trì với hình tượng xấu bền vững… Từ từ rồi anh chàng sẽ học được cách nói chuyện.