Tô Mạt Lê thu lại tầm mắt, rụt cái cổ lại rồi khẽ khàng đi vào trong nhà, cô nghĩ lại một chút, hôm nay đâu có chọc vào Chris Fado đâu chứ, trước khi Tam Giác tới vẫn còn bình thường cơ mà, có khi là trong cuộn da dê được đem tới có gì đó chọc cho anh tức giận rồi.
Nhìn thấy Tô Mạt Lê đi vào trong nhà, Chris Fado đưa cuộn da dê cho Tam Giác: “Cậu quay về trước đi.”
Tam Giác đỡ lấy cuộn da dê, nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân, hay là để Tô Mạt Lê chuyển tới cung điện đi đã, ngài cũng không cần phải chạy qua chạy lại nữa.”
Một lát sau, Tam Giác cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, uy áp của Chris Fado đột nhiên ập tới, hai gối của Tam Giác nhũn ra quỳ sụp xuống đất.
“Cút.” Chris Fado cất tiếng nói lạnh nhạt.
Tô Mạt Lê ngồi trên cái ghế quý phi mà cô mới mang về vẽ phác thảo, cô vẫn muốn làm một cái ổ cho ma thú, làm thêm một cái nhà trên cây cho đám ma vật, nếu không thì một đám đều tụ lại ở trên cây, cái cây đó cao hơn tường trong sân, ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được đám ma vật kia, nhỡ đâu mấy ác ma thích dùng ma vật để luyện vũ khí ma để ý tới bọn chúng thì chết dở.
“Đây là cái gì?” Chris Fado dùng móng tay nhọn hoắt gõ gõ bản phác thảo.
“Nhà trên cây với ổ cho ma vật.”
Chris Fado dựa vào Tô Mạt Lê đang ngồi trên ghế một cách tự nhiên, Chris Fado là kiểu người nếu có thể nằm thì sẽ không ngồi, nếu có thể ngồi thì sẽ không đứng, Tô Mạt Lê đã hiểu rõ trình độ lười biếng của đại ác ma này từ lâu rồi, dịch sang bên cạnh một chút.
Chris Fado thuận theo đó mà dựa sang, lưng dựa lên người Tô Mạt Lê, dường như cảm thấy mềm mại như vậy rất dễ chịu, còn cố ý dựa thêm một chút. Động tác của Tô Mạt Lê cứng đờ, anh ta đang coi cô là cái gối dựa đấy à? Nhẹ nhàng cẩn thận di chuyển cơ thể, cô sợ cái sừng dài của đại ma vương chọc vào cô.
“Nhà trên cây để làm gì?” Đại ma vương cầm lấy bản phác thảo đặt ở một bên lên nhìn.
“Để đám ma vật ở bên trong đó.”
“Đám ma vật không cần cái này.” Đại ma vương cười khẩy.
“Tôi sợ bọn chúng bị bắt đi để luyện vũ khí ma.” Tô Mạt Lê chậm rãi nói, tuy rằng gần đây ông chủ thường xuyên tới chỗ cô, nhưng chuyện này cũng giống như phát hiện ra một cửa tiệm có đồ ăn ngon nên muốn tới đây ăn thêm vài hôm vậy, không hề có ý định đối xử với cô theo cách khác. Gặp phải chuyện gì thì cô vẫn phải tự mình nghĩ cách, người quá dựa dẫm vào lãnh đạo thì sẽ không được trọng dụng.
Đại ác ma: “Nếu như thực sự muốn bắt bọn chúng thì có cái này cũng vô dụng thôi.”
“Khác chứ. Xây một cái nhà trên cây đồng nghĩa với việc nói cho những ác ma khác biết rằng những ma vật này được tôi che chở, dám đυ.ng vào bọn chúng thì phải bước qua xác tôi đã.”
Đại ác ma không hiểu “che chở” là có ý gì, nhưng trong lời nói đó thì cũng đoán ra được đại khái, đứng dậy nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Mạt Lê, nói rằng: “Có vẻ bước qua xác cô dễ lắm mà.
Tô Mạt Lê: ... Cô yếu tới vậy hả? Dù thế nào đi nữa thì cô cũng luyện được ra rất nhiều vũ khí ma mà!
Nhìn khuôn mặt cười giả tạo không nói lên lời của cô, đại ác ma bật cười, lại nằm nghiêng dựa vào Tô Mạt Lê, hỏi: “Cô muốn nuôi ma thú như thế nào?”
“Có lông mềm mại, to một chút, có thể làm thú cưỡi của tôi.”
Đại ác ma mỉm cười lắc đầu: “ma thú của Slow mạnh như vậy là vì máu của Slow, ma thú mà cô ký khế ước chắc có khi chỉ nhỏ giống như con mèo mà thôi.” Chris Fado tưởng tượng ra ma thú mà Tô Mạt Lê ký khế ước, một con mèo con thuần trắng, gặp kẻ địch thì sẽ kêu meo meo.
Tô Mạt Lê chợt nhận ra Slow chính là Tam Giác, những sao nghe thấy điệu cười của Chris Fado lại giống như đang cười nhạo cô vậy. Trong lòng Tô Mạt Lê chửi bới một câu, yếu ớt hỏi một câu: “Thật sao?”
“Bổn vương chưa bao giờ nói dối.”
Vậy thì đành chịu thôi, chỉ có thể làm vật nuôi rồi.
“Nhưng cũng có cách khác.” Chris Fado chậm rãi nói.
Với những gì mà Tô Mạt Lê hiểu về Chris Fado, ông chủ sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác. Đúng thật vậy, Chris Fado không nói thêm gì nữa.
Tô Mạt Lê có ước mơ được có thú cưỡi thở dài một tiếng trong lòng: “Đại nhân, có cách gì thì có thể nói cho tiểu nhân được không?”
Chris Fado: “Sau khi cô ký khế ước thì nhỏ một giọt máu của đại ác ma vào trong bào thai ma thú là được, ví dụ như bổn vương.”
Vậy thì chắc chắn là không được rồi, nếu nợ Chris Fado một giọt máu, Tô Mạt Lê cảm thấy cuộc đời ác ma này của cô chắc chắn khó sống, vội vàng nói: “Thế thì không cần phải lãng phí máu của đại nhân đâu, ma thú nhỏ một chút thì nhỏ một chút cũng được.”
Vốn dĩ Chris Fado cảm thấy cho hay không cho cũng được, sau khi bị Tô Mạt Lê từ chối thì lại cảm thấy khó chịu: “Nếu như bổn vương cứ muốn cho thì sao?”
Thế này thì bảo cô phải trả lời như nào? Sao hôm nay ông chủ ngang ngược như vậy chứ... cứ muốn cô phải nợ nhân tình như vậy à.
Cảm giác eo bị ôm chặt, không gian đột nhiên thay đổi, cảm giác mất đi trọng lượng truyền tới, tiếng thét lên của Tô Mạt Lê nghẹn lại trong yết hầu, hai tay vô thức ôm lấy thứ trước mặt.
Chris Fado cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy vẻ hãi hùng của Tô Mạt Lê, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ của anh.
Khóe mắt Tô Mạt Lê có thể nhìn thấy lông vũ màu đen của đại ác ma, một đôi cánh màu đen to lớn, mỗi lần Tô Mạt Lê nhìn thấy đều không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc, so sánh với cái cánh toàn thịt của mình, thì của cô đúng là như đồ chơi vậy.
“Nhìn cái gì hử?” Giọng nói của đại ác ma vang lên bên tai, giọng nói đó chưa bao giờ gần tai cô tới như vậy, Tô Mạt Lê cảm thấy tai mình tê rần, vô thức rụt lại.
“Nhìn đôi cánh.”
Đôi cánh của đại ác ma đạp xuống, ánh sáng màu đỏ trên bầu trời hắt lên lông vũ màu đen, ánh sáng màu đỏ đen kì dị lướt qua trước mắt Tô Mạt Lê, cô buột miệng thốt lên: “Đẹp thật đấy.”
Trong cả cái Ma giới này, đôi cánh của Chris Fado là độc nhất vô nhị, lông vũ dày đặc, khi sải rộng ra thì che rợp cả bầu trời.
Đại ma vương đang nghĩ trong lòng rằng “Đúng thật là người phụ nữ này rất say đắm mình”, sau đó lại rung đôi cánh. Khác với đám nữ ác ma có ý đồ kia, Chris Fado không nhìn thấy bất kỳ dục niệm nào trong đôi mắt của Tô Mạt Lê, không khiến anh cảm thấy ghét bỏ.
Sau khi đã thích ứng được với độ cao, Tô Mạt Lê nhìn xuống bên dưới, không có non xanh nước biếc, không có những công trình kiến trúc tuyệt đẹp nối liền san sát nhau, chỉ có những căn nhà bằng đá... mà một mảnh đất xám xịt... được thôi, nhìn lâu rồi thì cũng cảm thấy rất đẹp, giống như mô hình logo có cùng màu vậy.
“Đi đâu vậy ạ?” Tô Mạt Lê cất tiếng hỏi, tốc độ bay của Chris Fado không chậm, bởi vậy mà mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, có sợi tóc còn bay cả vào trong miệng.
Đã nhìn thấy một cái phất trần màu đỏ đang bay trong gió bao giờ chưa, chính là mái tóc hiện tại của Chris Fado đấy. Tô Mạt Lê cảm khái, cũng may là Chris Fado đẹp trai đó, nếu không thì cô chắc chắn sẽ không nhịn nổi mà bật cười rồi.
Đại ác ma đang bay trả lời: “Rừng Đản Thú, đi ký khế ước cho cô.”
Hở? Cô còn chưa chuẩn bị xong mà, còn chưa lắp ổ cho ma thú, hơn nữa trước khi ký khế ước cô phải đổi bộ quần áo cho nó trang trọng một chút rồi mới đi chứ. Nhưng cô không dám làm đại ma vương mất thể diện, chỉ đành đồng ý.
Đại ác ma bay như ánh sáng bắn qua vậy, nhanh chóng tới biên giới của rừng Đản Thú, nhìn vào bên trong, không đếm được hết số cây Dựng Thú, trên cành chi chít đầy quả.
“Mấy cái cây này có gì khác nhau không?” Tô Mạt Lê lên tiếng hỏi.
Đại ác ma: “Không có.”
Nhìn qua một vòng trên không, Tô Mạt Lê chỉ vào một cái cây: “Đại nhân, qua kia đi, cái quả ở trên cao nhất ấy.”
Đại ma vương không nghe theo cô, tìm một cái cây rồi đáp xuống, nói với Tô Mạt Lê: “Bào thai của cái cây này lớn hơn một chút, bào thai của câu kia quá nhiều, quá nhỏ.”
Tô Mạt Lê: ... Không phải là anh nói không khác nhau à?
“Cái nào thì sẽ tốt hơn vậy?” Tô Mạt Lê nhìn bào thai, không biết nên chọn cái nào.
Đại ác ma thả Tô Mạt Lê lên một cành cây khô, bản thân thì ngồi trên một cành cây khác, liếc cô một cái: “Cái này thì tự cô phải chọn.”
Tô Mạt Lê: Được rồi, tự cô chọn vậy. Tô Mạt Lê chọn một bào thai cách mình gần nhất, bây giờ mới ý thức được rằng: Lấy máu thế nào đây? Cắn rách ngón tay gì đó thì cô không dám rồi, quay đầu lại hỏi Chris Fado: “Đại nhân, ngài có vũ khí ma nào nhọn như cây kim không?”
Chris Fado bày ra vẻ mặt “cô đang nói cái quái gì vậy”, nhìn khuôn mặt của Tô Mạt Lê một lúc: “Sợ đau à?”
Tô Mạt Lê mím môi không dám trả lời, cái tên đại ác ma này trước giờ vẫn luôn có tâm lý biếи ŧɦái, nếu như cô nói sợ đau, chưa biết chừng anh ta thực sự muốn nhìn xem cô sợ tới mức độ nào luôn ấy chứ.
Chris Fado nổi lên hứng thú mà tiến lại gần, nhanh chóng túm lấy ngón tay của Tô Mạt Lê, trước khi Tô Mạt Lê kêu lên thành tiếng thì cắn rách ngón tay của cô.
Tiếng kêu ngắn ngủi của Tô Mạt Lê kẹt lại trong yết hầu, cơn đau trong tưởng tượng không hề truyền đến, răng nanh của đại ác ma đâm vào ngón tay của Tô Mạt Lê trong chớp mắt, giống như bị con muỗi đốt một cái, hơi ngưa ngứa.
Đại ác ma cũng sửng sốt một chút, anh đã từng nếm thử máu thịt của ác ma, cực kì đắng, nhưng giờ đầu lưỡi anh lại có mùi vị mà máu chưa bao giờ có, ngọt thanh nhưng hơi đắng, rũ mắt nhìn xuống, là dịch thể có màu xanh lam giống như những ác ma khác. Là bởi vì cô thưởng ăn thức ăn của loài người hay sao? Đầu lưỡi của đại ác ma hơi chuyển động, liếʍ sạch sẽ máu bám trên răng nanh.
“Trước khi vết thương khép lại thì mau ký khế ước đi.” Đại ác ma ngồi trở lại cành cây lên tiếng thúc giục.
“Cảm ơn.” Tô Mạt Lê còn tưởng rằng tên biếи ŧɦái này sẽ cắn một miếng to xuyên thủng luôn cơ, ai mà biết được thực sự chỉ cắm rách da mà thôi, chẳng đau chút nào cả. Nhỏ máu lên trên bào thai, trong lòng tưởng tượng tới con báo châu Mỹ có thân hình tuyệt đẹp, sau đấy đẩy ma khí vào.
Tô Mạt Lê cảm thấy cành cây dưới người rung lên một cái, sau lưng bị cơ thể mạnh mẽ bao trùm, hơi thở quen thuộc truyền tới, đại ác ma vươn bàn tay còn lớn gấp đôi tay cô ra, dùng móng tay nhọn hoắt của ngón cái chọc rách ngón trỏ, nhỏ máu lên bên trên, vết thương lập tức khép lại, chỉ có chút máu còn sót lại có thể đoán được rằng vết thương ban nãy không phải là ảo giác.
Tô Mạt Lê ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cằm của đại ác ma, cả cơ thể bị bao trùm, cô co rụt người ở đó không dám động đậy một chút nào.
Đại ác ma im lặng không tiếng động đẩy một luồng ma khí của anh vào bên trong bào thai, đã dùng máu của anh rồi, nếu như thực sự là một ma vật chào đời giống như con non, thì anh thật sự quá mất thể diện, vẫn nên cho một chút ma khí vào để đảm bảo thì hơn.
Một chân của đại ác ma cong lên ngồi dựa trên cành cây, nhìn động tác ngốc nghếch của Tô Mạt Lê, cô đang dùng hai tay vuốt ve bào thai, lỗ tai dựa lại gần, định thử nghe thanh âm ở bên trong, ừm... chẳng nghe thấy thanh âm gì hết.
Chris Fado cười khẩy: “Bây giờ ma thú vẫn chỉ là một đám ma khí mà thôi.”
Tô Mạt Lê chẳng có mấy kiến thức, cười một tiếng đầy xấu hổ, trong lòng nghĩ rằng, cô phải báo đáp ơn nghĩa một giọt máu của đại ác ma thế nào đây....
Đang suy nghĩ, một ngón tay còn dính máu vươn tới, đại ác ma nhướn mày nhìn cô: “Liếʍ sạch đi.”
Tô Mạt Lê: ... Anh dở hơi à... lau sạch không phải được rồi sao? Dùng ma pháp hắc ám hệ thủy rửa sạch cũng được mà.
Tô Mạt Lê dám tức giận nhưng không dám nói, chấp nhận ngậm lấy ngón tay của đại ma vương vào trong miệng,... ọe... máu của ác ma thật là khó uống, đắng nghét không nói, còn có mùi vị thối rữa nữa, nhịn lại cơn buồn nôn, Tô Mạt Lê liếʍ sạch ngón tay của đại ma vương.
Đại ác ma thu tay lại, ngón cái ma sát ngón trỏ một lát, dường như ghét bỏ nước bọt của Tô Mạt Lê, còn lau lên trên quần áo của Tô Mạt Lê.
Tô Mạt Lê: ....Váy liền thân mới mua đó có được không...
Tô Mạt Lê không dám tức giận cũng không dám lên tiếng đành chiều theo ý đại ác ma, giống như lúc tới đây, trong lúc không để ý Tô Mạt Lê liền bị túm lấy bay lên trời.
Hai người bay qua bay lại trên bầu trời giống như quay phim điện ảnh đều bị đám ác ma nhìn thấy hết, các tin tức lớn nhỏ lại bị thổi bùng lên như lửa. Tô Mạt Lê nhận ra rằng, ánh mắt của đám ác ma khi nhìn cô lại thay đổi rồi, toàn là vẻ mặt “chào chị dâu, chị dâu đỉnh quả trời”.
Tô Mạt Lê: ... Không phải chứ, boss à, tin đồn này mà anh cũng mặc kệ sao.
Ngày tháng dần dần trôi qua trong khi xây nhà trên cây và ổ cho ma thú, Chris Fado dường như rất vừa ý cái ghế quý phi của Tô Mạt Lê, thường xuyên nằm lên trên đó xem cuộn da dê, rồi sau đấy lại dọa nạt cô một chút, một ngày chớp mắt liền trôi qua.
Tô Mạt Lê cảm khái, tố chất tâm lý của cô đúng thật là được tôi luyện một cách vượt bậc, khi đối mặt với sự dọa nạt của Chris Fado, cô từ sợ hãi trở thành cười lạnh trong lòng như hôm nay, trên mặt là nụ cười giả tạo, thực ra bên trong chôn giấu không ít nước mắt cay đắng.
Khoác áo choàng đen lên trên người, lại tới ngày hóa duyên rồi. Xoa đầu ma thú nhỏ một trận, Tô Mạt Lê định tiện thể vỗ vỗ đầu của Hắc Vụ, vươn tay ra... không với tới... được rồi, bỏ xa cầu gần vỗ vỗ bả vai của Hắc Vụ, khi xoay người đi ra ngoài không phát hiện ra rằng có một luồng ma khí tách ra từ trong cơ thể của Hắc Vụ chui vào trong mái tóc được buộc lên của cô.
Thời gian hóa duyên lần này là ba ngày hai đêm, cô không kịp chờ đợi mà chui vào trong động, trong lòng cảm thấy sung sướиɠ vô cùng. Cuối cùng hai ngày này không cần phải phục vụ đại ác ma nữa, cô phải tận hưởng kỳ nghỉ hết mình, đi thẩm mỹ viện massage mặt trước đã. Ác ma là loài có thể duy trì thanh xuân, căn bản không cần bôi bất kỳ sản phẩm dưỡng da nào cả, nhưng ai bảo Tô Mạt Lê là một ác ma thích hưởng thụ cơ chứ, chẳng có gì quan trọng bằng thoải mái cả.
Đại ma vương chẳng có việc gì nằm trên ghế dài ở ban công cổ xưa, xoay người về bên trái, cảm thấy ghế mặt trời có chút cứng, lại xoay về bên phải, vẫn cảm thấy không thoải mái, so ra thì vẫn là cái ghế dài mềm mại ở nhà Tô Mạt Lê kia phù hợp hơn.
“Slow.”
Tam Giác bước lên trước một bước, cúi người hành lễ, đợi đại ác ma ra lệnh.
Chris Fado định bảo Tam Giác khiêng cái ghế quý phi ở nhà Tô Mạt Lê tới đây, lời tới bên miệng rồi nhưng vẫn phất phất tay đành thôi.
Một lúc sau, lại cất tiếng hỏi: “Lấy máu khi nào về?”
Tam Giác: “....Vừa mới đi nửa ngày, vẫn còn ba ngày ạ.”
Đại ác ma cau mày: “Lâu vậy à?” Bình thường không phải đều là một ngày một đêm hoặc là hai ngày một đêm sao?
Cảm nhận được uy áp của đại ác ma, Tam Giác quỳ một gối xuống nói: “Lần này chuẩn bị cho bữa tiệc lớn, thời gian lấy máu kéo dài thêm một ngày một đêm ạ.”
Đại ác ma suy nghĩ một lúc, móng tay dài chấm vào trong không trung, không khí dần dần vặn vẹo xoáy lại, trên không trung xuất hiện mấy thứ như chiếc gương, trong đó phản chiếu trung tâm thương mại của loài người nhộn nhịp đông đúc, lúc này ác ma mắt đỏ tóc bạc biến thành con người mắt xanh tóc vàng, uống thức uống kỳ quặc lạ lùng, cười hihi dán mắn lên trên cửa, mắt mũi hoa cả lên bởi những món trang sức lấp lánh quý giá.
Chris Fado phát hiện ra rằng, rất nhiều đàn ông nhân loại khi đi lướt qua vai Tô Mạt Lê đều sẽ quay đầu lại nhìn. Đồ dị dạng này, ở Ma giới thì bình thường, tới thế giới con người thì lại được yêu thích như vậy.
Đại ác ma cười lạnh một tiếng, trong con ngươi tràn ra khí lạnh: “Rút ngắn còn một ngày, bảo bọn họ quay về sớm đi.”
Tam Giác không hiểu tại sao chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh: “.... Vâng, đại nhân.”
Làm xong móng tay, Tô Mạt Lê đang vừa hút trà sữa trân châu vừa ngắm vòng cổ thì nhận được ma khí truyền âm, sau khi nghe thấy nội dung thì ngây người, thời gian nghỉ ngơi rút ngắn lại chỉ còn một ngày.
Tô Mạt Lê: ... Vì sao vậy chứ... hóa duyên rất cần thời gian mà có được không vậy...