Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 4: Bị bắt ăn hạt

Tô Mạt Lê không thể nói là vì đỡ thèm được, có người ăn cám lợn cho đỡ thèm hay sao?

Vắt kiệt óc suy tư, cuối cùng cô nở một “nụ cười thương mại” điển hình: “Tôi đang làm nghiên cứu.”

Sợ một lời không hợp bị xay thành thịt vụn, Tô Mạt Lê tiếp tục giải thích: “Con người ở độ tuổi khác nhau thì hương vị và độ thơm ngọt của máu cũng khác nhau.”

Đại ác ma gật đầu, đồng tử màu đỏ nhìn chằm chằm cô như rắn rình mồi, làm da đầu Tô Mạt Lê tê dại.

“Tôi muốn... muốn nghiên cứu xem nếu ăn đồ ăn khác nhau thì có phải hương vị máu cũng khác nhau không. Vì vậy nên tôi mới tìm thực vật của con người về trồng, lần sau tôi đi Nhân giới sẽ cho loài người ăn, sau đó tôi lấy máu của bọn họ để thử.”

Đại ác ma hỏi: “Sao phải phiền phức như thế? Dứt khoát tìm đồ ăn trên Nhân gian luôn không tốt à?”

Tô Mạt Lê nuốt khan: “Tôi chỉ thử thôi, lần sau sẽ lên Nhân gian tìm đồ có sẵn.” Lần sau cô phải phong bế ba tầng không gian, tuyệt đối không thể để bị bắt được.

Đại ác ma không phủ định cô, cũng không thể nhìn ra anh có tin hay không, chỉ thong thả bước vào trong nhà. Mà vừa đến bên trong, Đại ác ma thấy vách tường và trang trí trong nhà thì khựng bước lại. So với ác ma khác nhà chỉ có bốn bức tường thì nội thất trong nhà Tô Mạt Lê quá nhiều. Nhà của ác ma khác trừ áo choàng đen, lọ đựng máu, giường, sách hắc ma pháp thì không còn gì nữa, ai như cô, nào là tủ lạnh, giá bát, giá sách, bàn học...

Đại ác ma đi tới nhìn phía sau tủ lạnh, giơ tay xốc phần lưng tủ ra. Tô Mạt Lê nhìn mà xót, cũng đừng chơi hỏng nha, thứ này khó lắm mới mang về được đấy.

Đại ác ma nhìn thoáng qua động cơ ma khí bên trong, lại quay đầu nhìn Tô Mạt Lê.

Tô Mạt Lê âm thầm cầu nguyện trong lòng, ngài đừng nhìn tôi, uy áp này quá khó chấp nhận.

“Tự cô học được sao?”

Tô Mạt Lê lắc đầu: “Tham gia dạ tiệc nhìn thấy đồ điện chạy bằng ma khí, sau đó tìm người chế tạo để học.”

Đại ma vương đậy khung sau tủ lạnh vào, lại nhìn một vòng trong phòng, ngồi xuống chiếc bập bênh rồi bắt đầu đong tới đưa lui.

Chỉ cần Chris Fado chưa đi là trái tim Tô Mạt Lê vẫn thấp thỏm không yên nổi. Canh tiết cay đã nấu xong rồi, Tô Mạt Lê giấu tay ra sau lưng, lén thu hắc ma pháp hệ lửa về.

Chris Fado chống má bằng một tay, cười nhạt nhìn Tô Mạt Lê chằm chằm, môi mỏng khẽ mở: “Nói ta biết, vì sao cô muốn nấu đồ ăn của Nhân gian? Đó là hắc ma pháp sao?”

Lời của Chris Fado như câu từ thôi miên, nhè nhẹ tiến vào trong tai Tô Mạt Lê, đại não của cô trở nên mơ hồ, hai mắt dại ra, không tự chủ được mà trả lời: “Vì tôi thèm.”

Tô Mạt Lê vừa tỉnh táo lại: “...”

Vẻ mặt ung dung của Chris Fado cứng lại một thoáng, cô nàng ác ma quái dị này rất thông minh, dùng hắc ma pháp thuần thục vô cùng. Đáng tiếc là ít tuổi quá, sau mấy trăm năm có lẽ cũng sẽ thành một ác ma vô cùng xuất sắc. Ban đầu anh cho rằng cô đang nghiên cứu hắc ma pháp gì đó, dùng đồ ăn và máu người để che giấu mà thôi. Kết quả thì sao? Thèm? Lại có ác ma thèm đồ ăn của con người à? Chris Fado biết, cô nghe ma âm của mình xong thì không thể nói dối.

“Ăn cho ta xem.”

Được rồi, chỉ cần không treo cổ tôi thì bắt tôi làm gì để ngài thôi nghi ngờ cũng được hết, Tô Mạt Lê thầm nghĩ.

Canh tiết cay trong nồi tản ra hương ớt thơm nồng, Tô Mạt Lê dùng một tay cầm thìa, một tay cầm đũa, nghiêng người đứng trước bếp ăn, vừa ăn mấy miếng đã nghe Chris Fado nói:

“Quay qua phía ta ăn.”

Tô Mạt Lê nuốt miếng sách bò trong miệng xuống, bưng bàn và ghế ra một bên, đặt nồi lên một miếng lót trên bàn, sau đó quay mặt về phía Chris Fado ăn từng miếng lớn. Một miếng tiết, một miếng sách bò. Cô không thích ăn lươn, lần này là thấy đẹp nên mới mua, thầm nghĩ lần sau cho thêm thịt bò đi.

Chris Fado từng nhìn ác ma ăn thịt uống máu người, không ác ma nào ăn uống ngon lành như cô nàng ác ma quái dị này. Tiếng nhấm nuốt bay vào tai, ăn một lúc còn khụt khịt mũi, thật là một quái thai, chẳng lẽ dị tật bẩm sinh làm phương diện nào đó bị thiếu sót à?

Tô Mạt Lê liếc nhìn Đại ác ma đang nhìn mình đầy thâm ý, khép mi tiếp tục ăn, sau khi ăn sạch sẽ rồi mới ngẩng đầu lên.

Chris Fado phát hiện ác ma dị dạng muốn nói lại thôi thì lên tiếng: “Nói đi.”

“Có cần uống hết canh không?” Cô thật sự không muốn uống nước dùng, nhiều mỡ quá.

Chris Fado nghe không hiểu, không biết bao nhiêu năm rồi anh chưa nghe thấy cái từ ‘canh’ này, ánh mắt lập lòe không trả lời.

Tô Mạt Lê: “...” Uống thì uống, đừng nhìn tôi như thế nữa đi.

Cô bưng bát lên uống ừng ực cạn sạch, có ít nước canh chảy ra ngoài khóe miệng, Tô Mạt Lê vội rút khăn tay trong ngăn kéo ra lau miệng. Đây chính là điều bất tiện khi làm ác ma đây, răng nanh cách quá rộng, dùng chén thủy tinh hay bát thì uống cái gì cũng vẫn tràn ra ngoài. Không biết Chris Fado uống đồ uống có vương vãi không nhỉ?

Nhìn Tô Mạt Lê uống xong, Chris Fado mới ý thức được ‘canh’ mà cô nói là cái gì.

Thấy ác ma dị dạng chật vật lau miệng, Chris Fado cảm thấy tư chất của cô đều dùng hết trên hắc ma pháp rồi. Anh đứng khỏi chiếc ghế bập bênh, đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có bàn trang điểm Tô Mạt Lê mang về từ Nhân gian, có tủ áo, giường đôi, chiếc đệm hãng Simmons và ba bộ chăn gối.

Chris Fado nhìn một vòng, tuy bố trí nơi này không xa hoa như cung điện của anh nhưng so với các ác ma khác thì tương đối thoải mái.

Anh chỉ vào chiếc đệm Simmons trên giường: “Ở đâu ra thế?”

Tuy không có lệnh nào rõ ràng cấm ác ma không được một mình mang đồ từ Nhân gian về, nhưng đúng là chưa từng có ác ma làm như vậy. Nếu bị cấp trên phát hiện lấy việc công làm việc tư, lén mang đồ vật cá nhân về... Chỉ cần Chris Fado truy ra là không phải trò đùa được đâu.

Tô Mạt Lê nhún vai, ăn ngay nói thật: “Mang từ Nhân gian về.”

“Dùng cái gì?”

Tô Mạt Lê đi tới bên giường, mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái túi lớn. Đây là vũ khí ma vô tận cao giai do đích thân cô luyện chế ra, trước giờ chưa từng đựng đầy nổi.

Chris Fado nhận lấy vũ khí ma đánh giá một hồi, luyện chế rất hoàn mỹ, năng lực sánh ngang với tùy tùng phụ thuộc mà anh luyện ra.

Vũ khí ma vô tận bị ném trở về, Tô Mạt Lê vội nhận lấy nhét vào tủ đầu giường. Cô vì luyện cái túi lớn này mà tốn không ít tài liệu và thời gian đấy.

Chris Fado lại dạo quanh phòng một vòng rồi đi ra ngoài. Tô Mạt Lê chỉ có thể lon ton theo sau, thấy Đại ác ma ra sân, nhìn chằm chằm vào cây cà chua như lúc Tam Giác thấy cà chua vậy.

“Đây là cà chua.”

Chris Fado vươn móng tay bén nhọn hái một quả đỏ tươi xuống cầm trong tay, nhìn về phía Tô Mạt Lê.

Ý gì thế? Tô Mạt Lê đơ ra vài giây mới phản ứng kịp, là anh muốn cho cô ăn đúng không?

Tô Mạt Lê nhận cà chua, tùy tiện xoa xoa hai cái rồi cắn một miếng. Trừ chỗ có chấm đen thì nơi khác đều chua chua ngọt ngọt, nước màu đỏ chảy dọc cổ tay xuống. Tô Mạt Lê làm ác ma quen rồi, trực tiếp vươn đầu lưỡi dài nhỏ liếʍ nước.

Răng nanh thấp thoáng hỗn loạn thịt quả đỏ tươi, chóp mũi Chris Fado cũng vương vít mùi thịt quả chua ngọt thơm ngát.

Chris Fado vươn tay, Tô Mạt Lê trơ mắt nhìn đối phương lại hái một quả cà chua cuối cùng xuống. Vẫn phải ăn à?

Mấy thứ này ăn bao nhiêu cũng không no đâu, Tô Mạt Lê vừa định nhận lấy cà chua thì bất ngờ thấy Chris Fado tự mình cắn một miếng.

Người này ăn đồ ăn không vương nước ra ngoài, Tô Mạt Lê phát hiện lúc Chris Fado cắn đồ ăn thì nhân lúc răng nanh vừa rút ra đầu lưỡi đã nhanh chóng liếʍ sạch sẽ nước tràn rồi.

Ác ma tới Nhân gian chưa bao giờ sẽ ăn bậy đồ gì trừ máu tươi. Chris Fado cũng không ghét vị chua ngọt của cà chua, dù sao trước giờ đều chưa từng thử.

Đại ác ma mặt lạnh thờ ơ cắn vài miếng đã hết sạch quả cà chua.

“Lần sau khi nào mới có?” Đại ác ma hỏi.

“Phải mấy tháng.” Tô Mạt Lê nói xong mới ý thức được đây là cơ hội lấy lòng lãnh đạo, vì thế nói tiếp: “Ngày mai lúc tới Nhân gian tôi sẽ mang về cho Đại nhân nhiều một chút.”

Đại ác ma cười khẩy liếc cô một cái: “Cả cái ở trong phòng nữa, mang cái lớn về.”

Trong phòng? Tô Mạt Lê nghĩ ngợi một lát, Simmons ấy à...

Nhìn bóng dáng Đại ác ma khẽ nhấc chân đã bay đi thật xa, Tô Mạt Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm, quay về ghế quý phi của mình nằm vật ra, đám ma vật nhỏ cũng lục tục nhảy từ trên cây xuống.

“Mau, đến nhảy lên lưng ta mấy cái đi.” Tô Mạt Lê nằm úp sấp sai sử đám ma vật nhỏ mát xa cho mình, mấy con ma vật vội vàng chạy lên lưng cô nhảy nhót.

Nhị Đại Vương cũng không biết uy áp anh phóng ra làm các cô không thở nổi, còn căng như dây đàn sợ phạm sai lầm nữa chứ.

Không khí nổi lên từng tầng sóng gợn như mặt hồ, từng tầng cuộn sóng đãng rộng ra không ngừng, tựa như nơi đáy nước tối tăm ló ra một miệng hang thăm thảm vậy, hư ảo khó phân rõ.

Tô Mạt Lê khoác áo choàng màu đen, xếp hàng đi vào trong động. Nơi này là lối vào mở ra theo giờ, sẽ không bị tường kép nơi vực Độ Ma xen giữa Ma giới và Nhân giới cắn nuốt.

Bề mặt động mềm xốp như bông gòn, còn rất đàn hồi, nếu trọng tâm không vững chắc chắn sẽ ngã chổng vó. Tô Mạt Lê lắc lư đi qua động, vừa ngẩng đầu là thấy trời xanh mây trắng cao ốc vân vân.

Đến Nhân giới rồi các ác ma sẽ không chào hỏi lẫn nhau. Đến nơi này đều vì lấy máu, nếu đi cùng nhau sẽ rất dễ xảy ra tranh đoạt đồ ăn.

Ác ma đầu tiên đi ra đã chạy rất xa. Trong mắt Tô Mạt Lê thì cách các ác ma kiếm ăn đều tương đối ngốc. Ác ma càng lớn tuổi mới suy nghĩ càng thông minh, còn ác ma cỡ mấy chục tuổi thì đến tay chân còn có vẻ đần độn.

Phương pháp kiếm ăn của bọn họ đều ít nhiều tương tự nhau. Tìm một góc không dễ bị phát hiện rồi trốn đến khi trời tối, sau đó bắt nam đơn nữ chiếc, thiết lập kết giới không gian trong một phạm vi nhất định. Người ngoài không thể nghe thấy hay nhìn thấy những gì diễn ra trong kết giới.

Ác ma bình thường đều ăn uống no trước, đa số chia thành nhiều lần, nhưng cũng có ác ma sẽ hút tới mức con người khô cong rồi mới dừng lại. Nếu Tô Mạt Lê gặp được trường hợp thứ hai mà có thể cứu được một mạng cô cũng sẽ giúp đỡ một phen. Các ác ma ở Nhân giới có đánh nhau cũng không dồn nhau vào chỗ chết, bởi với ác ma thì cái chết vinh quang nhất phải là quyết đấu tử chiến trên yến tiệc với đối phương chứ không phải lặng yên không tiếng động chết đi ở Nhân gian, chết như vậy là cái chết vô giá trị nhất.

Các ác ma ăn uống no đủ rồi sẽ tiếp tục tìm người lạc đơn, dùng vũ khí ma hút máu tàng trữ lại. Nhân loại không phải đồ ngốc, nếu bạn gặp một người nhe răng gầm gừ như chó dại nhào về phía mình thì sẽ đứng yên không chạy hay sao? Cho dù bị vướng kết giới không ra được cũng sẽ giãy dụa một hồi. Vậy nên một đêm các ác ma bắt được mười người thì đã coi như là may mắn rồi.

Ác ma không sợ ánh nắng, cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài người. Nhưng bọn họ rất ít khi xuất hiện và hành động vào ban ngày giữa đám đông, như vậy bọn họ sẽ không được tự nhiên.

Nhưng đối với ác ma bản chất loài người như Tô Mạt Lê thì đây đúng là ôm lương nghỉ hưu mà.

Cô cởϊ áσ choàng đen cất vào túi trữ vật, trong lớp áo choàng là váy liền áo màu đen, cách ăn mặc của một cô gái loài người bình thường. Sau đó lại làm một thủ thuật che mắt biến màu tóc và mắt thành đen, rồi nhẹ nhàng thản nhiên bước ra khỏi ngõ nhỏ. Cô có một ngày một đêm để chơi đùa.

Dùng ánh mắt của ác ma nhìn Nhân gian sẽ khác khi dùng ánh mắt con người nhìn Nhân gian. Ác ma có thể dễ dàng phân rõ một người thiện hay ác. Nếu người này có hắc khí lượn lờ quấn quanh, lúc có lúc không thì chứng minh đáy lòng người này tuy âm u nhưng lại hướng tới cái thiện. Nếu đối phương bị hắc khí bao trùm toàn thân thì chứng minh tâm tư ác độc làm nhiều việc ác, chướng khí của người này đã gần tụ thành ma, là kiểu sẽ bị hút vào vực Độ Ma khi chết đi.

Tô Mạt Lê len lỏi tìm linh hồn ác độc mùi hôi tận trời này trong đám đông, trước tiên vơ vét tài sản, sau cùng sẽ lấy máu. Vơ vét tài sản là vì cô không có một xu một cắc nào, mà cô thì lại cần tiền để mua sắm...

Ngựa quen đường cũ cướp đoạt vài công ty làm kinh doanh không đứng đắn, mấy ông lớn oai phong một cõi xăm Phượng vẽ Rồng nghe thấy tiếng mở cửa, miệng ngậm thuốc lá đồng loạt quay đầu nhìn, thấy người trước mặt thì bị dọa xém chút là tiểu cả ra quần.

Không phải tháng sau bà cô tổ này mới đến nữa à? Sao tháng này lại tới nữa rồi?

Không phải chưa có người từng phản kháng, mà bà cô tổ đẹp đến không như người sống này cứ như nghe hiểu tiếng lòng của bọn họ, đọc được suy nghĩ của bọn họ vậy. Vừa có ý tưởng khác là Tô Mạt Lê sẽ biểu diễn phim kinh dị cho bọn họ xem, lại bổ sung một cái kết giới, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Người ta không phải người, còn có thể làm gì được người ta?

Đại ca hội Hắc Long đích thân lên núi thỉnh Bồ Tát, Đại ca hội Bạch Hổ đi làm Thánh lễ, còn có...

Tô Mạt Lê cười nhạo, quyển tiểu thuyết này đặt giả thiết rằng chỉ có thiên sứ là có thể cùng ác ma chiến đấu một trận, những thứ khác đều vô dụng.

Hắc Long xoay phắt người dậy khỏi chiếc ghế da, cúi cái đầu không một sợi tóc đến trước mặt Tô Mạt Lê: “Chị Mạt.”

Tô Mạt Lê đứng tại chỗ, triển lãm cho đám đàn em xem kỹ năng vừa luyện thành thục mấy ngày nay. Cần cổ trắng nõn hóa thành ma khí, sau đó dần kéo dài, càng ngày càng dài.

Hắc Long và đám đàn em còn lại vừa thấy cổ Tô Mạt Lê đen sì thì trừng lớn mắt, sau đó nhìn chiếc cổ kéo dài thì run rẩy như cầy sấy.

Đưa mắt nhìn phản ứng của đám Hắc Long, Tô Mạt Lê hài lòng, đúng là không luyện không công.

Cô vươn tay phải đến trước mặt Hắc Long ra hiệu đưa tiền, trên đỉnh đầu còn cười khẽ một tiếng khiến người ta sởn tóc gáy.

Hắc Long lập tức hiểu ý, run lập cập chạy đến mở khóa két sắt.

Tô Mạt Lê lấy được tiền, thu cổ lại, trừng mắt nhìn Hắc Long: “Ít kiếm thứ tiền bần thỉu ác độc này thì hơn.” Loại công ty kiếm tiền từ kinh doanh đen như Hắc Long vĩnh viễn cũng không có cách nào ngăn chặn. Mất đi Hắc Long thì có khi còn có Bạch Long, Thanh Long, Tô Mạt Lê chỉ có thể khiến bọn họ áp chế lại, đừng có quá mức không còn nhân tính. Lúc cô mới quen Hắc Long thì cái tầng chướng khi này đã đen đến mức sắp ngưng thành nước luôn rồi.

Giờ tiếp tục đưa mắt nhìn hắc khí quanh Hắc Long, lúc này cũng đã loãng bớt.

Trong lòng Hắc Long oán thầm, người tiêu nhiều thứ tiền dơ bẩn độc ác này nhất chính là cô chứ ai! Nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười a dua: “Chị Mạt dạy phải lắm, khoản vay của công ty chúng tôi... khụ, lợi tức cho vay đã giảm rồi, kỳ trả nợ cũng thả dài hơn. Có đúng không?” Đám đàn em nhận được ánh mắt Hắc Long thì vội vàng gật đầu phụ họa.

Tô Mạt Lê học vẻ mặt của Chris Fado, không ý kiến gì, cao quý cầm tiền nói với Hắc Long: “Tôi biết trong lòng anh đang mắng tôi.”

Hắc Long vội lắc đầu: “Không dám không dám, đều là tiền hiếu kinh chị Mạt cả, chúng tôi vui vẻ, chúng tôi vinh hạnh.” Tim bọn họ đều rỉ máu... nhưng rỉ máu thì sao? Ác quỷ này không chịu buông tha cho bọn họ.

Tô Mạt Lê nhét tiền vào túi trữ vật, thấm thía nói với Hắc Long: “Tôi đang cứu anh đấy, nếu anh dám tiêu sạch chỗ tiền kia thì dục niệm của anh sẽ ngày càng nặng, tội nghiệt ngày càng sâu.” Hắc khí đậm đặc đến mức ngang với mực tàu thì sẽ bắt đầu cắn nuốt sinh mệnh Hắc Long.

Trong lòng Hắc Long thầm nghĩ, cô là yêu quái, cô nói thế nào chính là thế ấy.

Tô Mạt Lê mỹ mãn rời đi, để lại Hắc Long và đám lâu la lo lắng hãi hùng.

Sau khi cướp đoạt vài công ty, Tô Mạt Lê sờ sờ túi trữ vật, nở một nụ cười thật tươi, có thể mua đồ rồi. Lần này nhất định phải mua được ghế quý phi loại thoải mái mềm mại chất lượng mới được.