“Hả? Cái gì nhanh quá rồi? Nếu như em thấy còn sớm quá thì đợi tối một chút cũng không sao cả.” Thẩm Ưu không hề hiểu được ý nghĩa câu nói đó của cô, cứ thế hiểu thành cô bảo trời còn sớm quá thôi.
Long Linh ngước đầu lên nhìn một tên ngốc như anh, cười nói: “Không có gì, không có gì cả. À đúng rồi, ngày nghỉ phép của em còn nhiều như vậy, anh tính sắp xếp thế nào đây?”
Thẩm Ưu ngắm nhìn cô, nghiên người đeo chiếc nhẫn đôi vào ngón áp út của Long Linh: “Từ ngày hôm nay trở đi thì anh chính là tùy tùng ở cạnh của em, em muốn anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó. Nhưng mà bây giờ em cũng cần phải đeo nó lên cho anh.” Nói rồi nhét chiếc nhẫn còn lại vào lòng bàn tay cô.
Cặp nhẫn này anh vừa sai quản gia đi mua giúp hồi chiều. Lúc mua nhẫn quản gia còn sợ mua không vừa ý anh, còn chụp ảnh mấy cặp nhẫn khác cho anh xem, cuối cùng thì Thẩm Ưu chọn cặp nhẫn này.
Long Linh giơ bàn tay lên, ngắm nhìn ngón áp út vừa được đeo nhẫn của mình, nở một nụ cười. Bởi lẽ chiếc nhẫn này không phải là thứ đồ quá quý giá gì, chỉ là hai chiếc nhẫn trơn bằng vàng mà thôi. Cô đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay Thẩm Ưu, lại còn hơi đùa giỡn nói: “Thật sao? Em muốn anh làm gì anh cũng làm thật à? Vậy hiện tại em muốn anh nhảy xuống biển để chứng minh thành ý của mình.”
Cô vốn dĩ chỉ là nói đùa một câu, ai mà ngờ được Thẩm Ưu lại bóp nhẹ cằm cô, hôn nhẹ lên đôi môi của cô: “Tuân lệnh.”
Lời nói vừa dứt, anh đã đứng thẳng người, nhảy thẳng xuống biển.
“Thẩm Ưu! Thẩm Ưu!...” Long Linh hoảng sợ đến chảy cả mồ hôi lạnh! Cô chẳng qua chỉ muốn đùa với Thẩm Ưu thôi mà, thế mà anh lại nhảy xuống thật rồi: “Anh mau quay trở lại đi! Em không phải muốn anh nhảy thật mà! Sao anh lại ngốc đến vậy chứ! Trở lại đi, em sai rồi, em không nên đùa giỡn lung tung như thế, em không thể sống thiếu anh được đâu!”
Long Linh nhìn mặt biển phẳng lặng không chút động tĩnh, gấp gáp liên tục hét lớn. Nước biển nơi này không biết nông sâu thế nào, Thẩm Ưu cứ thế nhảy xuống đến giờ vẫn chưa thấy nổi lên lần nào, không biết có phải đã gặp phải dòng chảy ngầm hay không.
Cô lo lắng cứ hướng về phía biển hét lớn tên của Thẩm Ưu.
Bỗng nhiên từ sau lưng cô phát ra âm thanh rào rào của bọt nước, một bóng hình cao lớn ướt đẫm ôm lấy cô vào lòng: “Đến hôm nay anh mới biết là trọng lượng của anh trong lòng em lại nặng đến thế.” Giọng nói của Thẩm Ưu vang lên bên tai cô.
“Anh đúng là xấu tính mà! Anh cố ý muốn em lo lắng đến chết có phải không?” Long Linh nhìn thấy anh đứng trước mặt mình bình an vô sự chẳng có chuyện gì thì không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, dùng tay đánh liên tục vào lưng anh.
“Là anh không tốt, là lỗi của anh, em đừng đánh nữa, xương bả vai anh sắp bị em đánh rớt ra ngoài luôn rồi nè...” Thẩm Ưu cố ý bày ra bộ mặt vô cùng đau đớn.
Long Linh một lần nữa bị anh dọa sợ, cô vội nhìn quần áo ướt đẫm của anh, chỉ sợ rằng mình đánh mạnh tay quá, khiến anh bị thương.
Thẩm Ưu đến đây cũng không nhịn được nữa, cười lên.
“Anh lại lừa em!” Long Linh rút tay lại dùng hết sức đánh mạnh lên ngực anh, sau đó vội vàng quay người chạy nhanh về phía phòng mình.
Thẩm Ưu chầm chậm đi theo sau lưng cô, không những không tức giận mà ngược lại anh còn vô cùng vui vẻ. Anh thích từng cái nhíu mày từng nụ cười của cô, từng lời nói từng hành động, đến cả tức giận, cô cũng dễ thương đến như thế.
Thẩm Ưu không về phòng ngay lúc đó mà anh lại vòng ra đường đằng sau, ra vườn hoa, bảo mẫu đưa một chiếc giỏ trúc cho anh: “Giám đốc Thẩm, tôi giúp cậu hái nhé.”
“Không cần, cứ để tôi tự hái là được rồi. Bà đi giúp cô Long chuẩn bị đồ đạc để ngâm bồn đi, với đi xả nước nóng vào nữa.” Thẩm Ưu hái từng cánh hoa hồng trên cành đầy gai bỏ vào giỏ trúc, vì Long Linh làm bất kỳ chuyện gì cũng khiến anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Đợi đến lúc anh về biệt thự thì bắt gặp cảnh mấy bảo mẫu đang vây quanh cô, cố giúp cô chuẩn bị ngâm bồn.
“Cầm lấy.” Anh hơi ngại ngùng đưa cái giỏ trên tay cho một bảo mẫu.
Còn Long Linh lúc này thì có chút cự tuyệt, đẩy cánh tay đang muốn giúp cô thay quần áo của một bảo mẫu khác: “Tôi thật sự không cần mọi người giúp đâu, cứ để tôi tự làm là được rồi.”
Trong đó có một vị bảo mẫu tính tình cũng khá tốt, đầu tóc chải bóng mượt nhìn Thẩm Ưu một cái, giải thích với Long Linh: “Cô Long à, Giám đốc Thẩm đã dặn dò chúng tôi hầu hạ cô ngâm bồn, cô đừng có thoái thác nữa ạ.”
Long Linh thở dài một hơi, tức giận nhìn chằm chằm về phía Thẩm Ưu.
Thẩm Ưu xấu hổ liếʍ môi, sau đó phất tay, các bảo mẫu đều ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Anh coi em là heo để nuôi đấy à?” Long Linh chu môi nói, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Ưu, khiến cho con tim anh cứ ngứa ngáy khó nhịn.
Thẩm Ưu cầm giỏ hoa hồng từ dưới đất lên, đi thẳng về phía bồn tắm. Anh sợ rằng cứ nhìn cô như thế, anh sẽ không khống chế được bản thân mình.
Bồn tắm hình tròn cực lớn được đổ hơn nửa bồn nước nóng pha sữa, màu sữa trắng ngà trong bồn khiến cho người ta muốn nhảy thẳng vào. Thẩm Ưu vô cùng chu đáo thả cánh hoa vào trong bồn, sự quyến rũ này khiến cho bầu không khí cũng trở nên lãng mạn hơn rất nhiều.
Đôi tay của Long Linh đan lại, ma sát vào nhau, cô cứ đứng một bên yên lặng nhìn anh làm mọi chuyện.
Thẩm Ưu cũng nhìn ra được cô đang lo lắng, cố ý đứng lên mở nút áo của mình ra, nói rất đương nhiên: “Lúc nãy nhảy xuống biển quần áo đã ướt hết rồi, bây giờ ngâm nước nóng là đúng thôi.”
“Anh... anh muốn tắm ở đây sao?” Long Linh vội vàng quay lưng lại không dám tiếp tục nhìn.
Thẩm Ưu nhịn cười, từ đằng sau dán lên người Long Linh: “Em sẽ để anh tắm ở đây chứ?”
Bị Thẩm Ưu đang ở trần như thế ôm vào lòng, Long Linh ở trong l*иg ngực anh có một thứ cảm giác không nói nên lời, l*иg ngực anh vô cùng ấm áp dịu dàng, ấm nóng có thế bắt lấy tâm hồn của bất kì thiếu nữ nào. Long Linh cảm thấy đôi chân mình như mềm ra, đầu cô cũng không còn nghe khống chế mà tựa hẳn vào lòng Thẩm Ưu.
“Anh mau vào trong tắm đi.... cả người ướt nhẹp như vậy đừng có để bị bệnh...” m thanh của Long Linh dịu dàng như một dòng nước, cho dù một lát nữa có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cô cũng đã có chuẩn bị tâm lí rồi.
“Tiểu Linh, tắm cùng với anh đi.” Thẩm Ưu cố ý đè thấp âm thanh, thứ giọng trầm dày đó như một con rắn, quấn chặt lấy trái tim Long Linh.
Đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông tán tỉnh một cách trực tiếp thô bạo như thế, vành tai cô bất giác đỏ lên, xấu hổ đến muốn chạy đi thật nhanh. Miệng cô mở ra từ lâu nhưng không thể phát ra một âm thanh nào, cô không biết mình phải trả lời thế nào nữa.
Trong lúc cô đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, khó xử đến cực điểm thì Thẩm Ưu bỗng hôn một cái thật mạnh lên má cô, sau đó vừa cười vừa thả lỏng vòng tay: “Bảo bối, em cứ an tâm mà ở đây tắm rửa ngâm bồn đi. Anh đi qua một phòng khác, không chọc em nữa.
Mãi cho đến lúc của phòng từ từ đóng kín, Long Linh mới từ từ định thần lại. Ban nãy bản thân cô còn đang mong chờ gì đó sao? Cơ thể cô cũng không hề có chút phản khán nào, thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác tiếp xúc mập mờ đó. Xem ra thì cô đã chìm sâu vào sự dịu dàng của Thẩm Ưu rồi.
Ngâm trong bồn tắm tròn cỡ lớn, hưởng thụ những đãi ngộ như một nàng công chúa. Long Linh cứ có một cảm giác không chân thật đối với những điều này. Một người đàn ông tốt đến thế, một chàng hoàng tử ưu tú đến như vậy, tại sao lại trở thành bạn trai của mình cơ chứ?
Còn ở bên Thẩm Ưu, anh còn chưa kịp đi tắm thì Giang Huệ Viện gọi điện đến.
“Giám đốc Thẩm, bên phía chủ tịch có hỏi hiện tại anh đang ở đâu?” Câu nói này của Giang Huệ Viện cũng không biết là thật hay là giả, nói không chừng là đang muốn nghe ngóng chuyện của Thẩm Ưu nên mới lôi chủ tịch Thẩm ra để nói. Trước khi cô ta gọi đến cũng đã được biết Long Linh và Thẩm Ưu kẻ trước người sau cùng đến Hải Nam rồi.
“Đang nghỉ ở Hải Nam đây. Mấy ngày nữa tôi mới quay về, cô cứ báo cáo tình hình thực tế cho tôi là được. Cứ vậy đi, mấy ngày này không có gì quan trọng thì đừng gọi cho tôi.” Thẩm Ưu dùng giọng điệu như đang làm việc, trả lời qua loa vài câu rồi cúp máy.